Siêu Cấp Sưu Quỷ Nghi

Chương 23: Dân quê ra tỉnh.


Cao Tiệm Phi mua vé xe lửa và đến ngân hàng gửi tiền xong thì cũng đã đến trưa.

Đón xe buýt đi về nhà, trên đường hắn xuống tại trạm gần đó rồi đi vào tiệm Inte.

Cao Tiệm Phi rất nhanh mở mạng và tìm kiếm thông tin về các bệnh viện chuyên khoa não nổi tiếng trong nước và vào một số diễn đàn hỏi thăm.

Chuyện quan trọng là phải tìm cách chữa trị cho mẹ.

Hiện tại tiền đã có rồi nhưng có thể làm cho mẹ tỉnh lại được hay không?

Tuy nhiên, Cao Tiệm Phi có được câu trả lời hầu như thống nhất, bệnh tình của mẹ hắn là rất nghiêm trọng và phải trải qua phẫu thuật, thế nhưng việc phẫu thuật bệnh tình này, với kỹ thuật và điều kiện trong nước hiện nay cũng rất là phiêu lưu.

12%, đây là một bệnh viện chuyên khoa não lớn nhất nước đưa ra xác suất có thể thành công.

Phẫu thuật thất bại thì tương đương với việc mất luôn sinh mạng.

Tóm lại, tình huống của mẹ Cao Tiệm Phi hiện tại không phải chỉ có vấn đề là tiền mà thôi.

Cao Tiệm Phi chán nản rời khỏi tiệm.

"Xem ra, rất khó để cho mẹ tỉnh lại, ý, vậy còn Siêu Cấp Sưu Quỷ Nghi thì sao? Nếu như ta có thể tìm thấy được những quỷ hồn thần y trong tiểu thuyết thì có thể chữa trị cho mẹ hay không?" Về đến trước cửa nhà, Cao Tiệm Phi dừng lại: "Mặc kệ thế nào, nhất định phải cố gắng thăng cấp, việc cứu mẹ tỉnh lại xem ra phải dựa tất cả vào Siêu Cấp Sưu Quỷ Nghi vậy!"

Lúc này, người dì đang ở trong nhà, tựa hồ đang chờ Cao Tiệm Phi về.

Nhìn ra ngoài cửa trông thấy Cao Tiệm Phi, người dì vội vã hô: "Tiểu Phi, mau vào ăn cơm. Dì có nấu cho con các món con thích ăn nhất đó!"

Buổi cơm trưa này so với bữa ăn mừng năm mới còn phong phú hơn.

Cá chép kho tàu, gà luộc, canh rong biển, vịt hầm thuốc bắc, sườn heo nướng, lươn xào tỏi ớt...

Tất cả đều là những món ăn mà Cao Tiệm Phi thích nhất!

Cao Tiệm Phi cũng hiểu rõ với giá cả hiện tại thì mấy món ăn này tương đương với nửa tháng tiền sinh hoạt bình thường của gia đình hắn.

Cao Tiến được đẩy đến bên bàn.

Mở vài chai bia, hai cha con ngồi đối ẩm, dì hắn cũng ngoại lệ uống mấy ly.

Trên bàn cơm Cao Tiệm Phi nghĩ đến mẹ đang nằm trong buồn bất giác rơi lệ.

Cơm nước xong, dì Cao Tiệm Phi kéo hắn sang một bên rồi lấy ra một đống tiền nhăn nheo, có tờ 100, 50, 20, 10, thậm chí còn có tờ 5 đồng... tổng cộng được 1655 đồng .

"Tiểu Phi, con cầm số tiền này đi, đi xa phải dùng nhiều tiền lắm đó!" Dì hắn vừa nói vừa dúi tiền vào tay hắn.

"Dì à, số tiền này dì hãy giữ lại đi, con có tiền rồi!" Cao Tiệm Phi luống cuống tay chân cự tuyệt.

Nhìn số tiền đó mà trong lòng Cao Tiệm Phi chua xót.

"Đừng nói lung tung, con mà có tiền à? Lần trước mẹ con gặp chuyện không may không phải con đã xài hết rồi sao? Mau nhận lấy đi, con xem dì là người ngoài phải không?" Dì hắn tiếp tục cầm đống tiền dúi vào tay hắn.

Cao Tiệm Phi vội nói: "Dì à, dì đợi con một chút, con cho dì xem một thứ!" Dứt lời, Cao Tiệm Phi liền chạy vào phòng của hắn, sau đó đem cái ba lô đựng 60 nghìn đồng ra, tiếp theo kéo dì hắn ra ngoài sân.

"Dì xem đi!" Cao Tiệm Phi mở miệng túi, một đống tiền hiện ra.

"A..." Dì hắn kêu một tiếng, tròng mắt ngây dại, vài giây sau mới nắm lấy tay của Cao Tiệm Phi: "Tiểu Phi, con... con... đào đâu ra nhiều tiền vậy, đi ăn trộm sao?"

"Không, con đâu có làm chuyện gì phạm pháp, con có muốn thì cũng lực bất tòng tâm" Cao Tiệm Phi nói: "Là như vậy dì à, số tiền này là một bệnh viện trả thù lao cho con"

Là thù lao của bệnh viện?

Cao Tiệm Phi bắt đầu nói dối.

"Dì à, dì hãy nghe con nói, là như vậy, con đến một bệnh viện tư ký hợp đồng với họ, con sẽ đem tất cả các bộ phận trong cơ thể như tim, gan, mắt, mũi, thận… bán cho họ, chuyện này bề ngoài sẽ là hiến tặng, thế nhưng bệnh viện tư phải trả tiền. Tuy nhiên, những bộ phận trong người con họ sẽ phẫu thuật lấy đi ngay sau khi con chết. Bọn họ đưa tiền trước cho con, đây là 60 nghìn tiền mặt, ", Cao Tiệm Phi lại móc luôn sổ tiết kiệm ra: "Cùng số tiền 100 nghìn trong ngân hàng, tóm lại con sẽ không bị thiệt hại gì. Nếu như con có thể sống đến 90 tuổi thì bệnh viên kia còn phải chờ thêm 68 năm nữa mới có thể lấy được các bộ phận trong người con. Dì à, những điều con nói đều là thật cả"

Cao Tiệm Phi nói dối, cũng may là dì của hắn không có văn hóa cao, kiến thức cũng không nhiều nên cũng dần tin tưởng.

Bằng không thì đột ngột hiện ra số tiền 160 nghìn, dì hắn sao dám nhận?

"Tiểu Phi, con... con... tự bán mình à? Đúng là một đứa trẻ tội nghiệp" Dì hắn nói xong liền khóc lên.

Cao Tiệm Phi liền dùng lời an ủi dì hắn.

Sau đó, Cao Tiệm Phi nói thêm với dì hắn: "Dì à, việc này dì đừng có nói với cha con nhé, để cho cha đừng lo lắng, số tiền này dì cứ giữ lấy, trong nhà có cần cái gì thì dì cứ mua, cũng đừng quá tiết kiệm, con ra ngoài đi làm có tiền sẽ tiếp tục gửi về"

Chiều hôm đó, Cao Tiệm Phi bắt đầu thu thập hành lý.

Lấy ra một cái va li cũ mèm và bụi bặm, lau qua loa một lần, sau đó bỏ quần áo, bàn chải, kem đánh răng, khăn mặt… và các thứ sinh họat khác vào va li.

Lúc gần tối, Cao Tiệm Phi đi siêu thị mua một chút lương khô để lên xe lửa dùng.

Tối đó, Cao Tiệm Phi vào phòng nói chuyện với mẹ hắn. Mặc dù mẹ hắn không nhìn không nghe được nhưng Cao Tiệm Phi vẫn nói chuyện khoảng 1 giờ với mẹ hắn.

Vừa từ phòng của mẹ hắn bước ra, nghe đựơc chiếc ti vi cũ đang phát tin Tằng Thế Tích, bí thư thành phố kiêm Cục trưởng cục công an đi thị sát các đội phòng cháy chữa cháy trong thành phố.

Người dì thấy Cao Tiệm Phi đi ra, luống cuống cầm remote chuyển kênh, nhưng kết quả là ở một kênh khác lại đang phát tin thanh niên doanh nhân ưu tú của thành phố, Tằng Kiến, làm sao xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, không dựa vào quyền thế của cha, chỉ tự mình dốc sức làm…

Người dì sợ hãi, vội vã tắt ti vi, xong quay đầu lại nhìn Cao Tiệm Phi.

Cao Tiệm Phi rất bình tĩnh: "Con về phòng ngủ đây, sáng mai con tự mình đi là được, hai người khỏi phải tiễn con, cha và dì ngủ sớm."

Nói xong, Cao Tiệm Phi liền đi vào phòng ngủ của hắn, rồi tự nói: "Cao Tiệm Phi, nếu như mày không trả thù được Tằng gia thì mày không phải là người!"

Không ngủ được.

Lăn qua lăn lại ngủ không được.

Cho nên Cao Tiệm Phi liền tiến vào Quỷ Oa, tìm quỷ hồn cấp 1 Quách Tổ rồi tốn hết nửa giờ học xong sở trường đặc biệt của hắn, sửa chữa máy lạnh.

Hiện tại, Cao Tiệm Phi nắm giữ 2 loại sở trường đặc biệt, mở khóa và sửa chữa máy lạnh.

Tuy rằng đều là sở trường đặc biệt Hương Cấp nhưng có cũng còn hơn không!

Tới hơn nửa đêm rốt cuộc mới ngủ được.

Sáng hôm sau, Cao Tiệm Phi bị đồng hồ báo thức đánh thức.

Vừa mở mắt, chuyện thứ nhất Cao Tiệm Phi làm cũng không phải là thay quần áo mà là mở khung ánh sáng ra xem.

Hiện tại 23 sưu quỷ điểm của Cao Tiệm Phi đã được khôi phục hết.

Theo trình tự, Cao Tiệm Phi đầu tiên dùng 1 sưu quỷ điểm dò tìm quỷ hồn, sau đó tùy tiện chọn lấy 22 quỷ hồn cấp 1, tụ họp linh hồn của chúng và đưa vào Quỷ Oa.

Đương nhiên những quỷ hồn này chẳng có sở trường đặc biệt gì, thế nhưng Cao Tiệm Phi không lo lắng, cái hắn cần hiện tại chính là điểm kinh nghiệm.

Trong chốc lát, trong Quỷ Oa đã tăng thêm 22 quỷ hồn cấp 1.

Cao Tiệm Phi nhìn vào khung ánh sáng tư liệu.

"Sưu quỷ giả: Cao Tiệm Phi

Tuổi tác: 22

Đẳng cấp: 1

Khu quỷ điểm: 0/45

Kinh nghiệm: 40

Để thăng cấp trở thành sưu quỷ giả cấp 2, người chơi cần số điểm kinh nghiệm là:: 960

"Khoảng cách tăng cấp lại ngắn thêm một đoạn" Cao Tiệm Phi nắm chặt nắm tay, sau đó thay đồ.

Rửa mặt xong, hắn ăn bữa sáng do dì hắn chuẩn bị rồi kéo cái va li ra khỏi phòng.

Khi đi tới cửa, Cao Tiệm Phi quay đầu lại nói lớn: "Mẹ ơi, con đi ra ngoài làm việc, mẹ nhất định phải chờ con trở lại, con sẽ chữa bệnh cho mẹ", dừng lại một chút, Cao Tiệm Phi nói với cha và dì hắn: "Cha, dì, con đi đây, hai người đừng có lo lắng cho con, hai người hãy cố gắng bảo trọng và chờ con về nhé"

Cao Tiệm Phi không dám nói thêm nữa, sự ly biệt nào chẳng khiến người thương tâm, cho nên hắn vội vàng xoay người kéo hành lý đi ra khỏi nhà.

Khi bóng Cao Tiệm Phi biến mất, trong mắt của cha và dì hắn đã tuôn hai hàng lệ.

Khi đó, tại huyện Dương Phật, Cao Tiệm Phi có đựơc 67823 đồng tiền, hắn đưa cho dì hắn 60 nghìn nên chỉ còn lại khoảng 7 nghìn tệ trên người. Theo lý thuyết mà nói thì khi đi xa làm ăn, Cao Tiệm Phi hẳn là phải mua thêm mấy bộ quần áo mới mới đúng, tuy nhiên do cuộc sống gia đình luôn khó khăn nên đã hình thành một Cao Tiệm Phi tương đối tiết kiệm, cho nên hắn cũng không tốn tiền lãng phí.

Cao Tiệm Phi biết, khi tới được Quảng Đông thì chuyện cần xài tiền rất nhiều, còn quần áo thì khi làm có tiền mua sau cũng không trễ.

Cho nên, hiện tại đồ trên thân của Cao Tiệm Phi là một cái áo thun màu xanh biển, nhưng đã trở thành trắng do giặt quá nhiều, hơn nữa từ vải vóc cùng nhãn hiệu thì liếc mắt cũng có thể nhìn ra đây là đồ si đa, phía dưới thân một cái quần jean màu đen rách mấy lỗ.

Dưới chân mang một đôi xăng đan bình thường.

Ăn mặc bộ đồ này đi vào thành phố lớn thì nhìn cũng biết là một tên nhà quê mới lên tỉnh.

Tàu Cao Tiệm Phi đi chạy lúc 9:20. 8 giờ hắn đã đến trạm xe lửa và ngồi chờ.

Trạm xe lửa là nơi đông đúc và mất trật tự, hơn nữa khắp ngõ ngách đều đầy rẫy sự chia ly buồn bã.

Có cha mẹ tiễn con đi làm xa xứ, có vợ đưa tiễn chồng, người yêu chia tay nhau...

Tóm lại trạm xe lửa tuyệt đối không phải là một nơi khiến người ta vui vẻ.

Thật ra, Cao Tiệm Phi rất chán ghét bầu không khí như vậy.

Cũng may đợi không bao lâu thì Cao Tiệm Phi đã lên xe lửa.

Xe lửa khởi hành.

Đây là lần đầu tiên Cao Tiệm Phi ngồi xe lửa đi xa nhà, hắn nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ chạy như bay vụt qua, ngơ ngác đến xuất thần.

Ven đường cũng không có phát sinh chuyện gì đặc biệt.

Hơn ba mươi tiếng sau, xe lửa rốt cuộc cũng đã đến nơi cần đến.

Quảng Đông, Trạm Xe Lửa Quảng Châu.

Khi xe lửa vừa đến trạm thì trong xe đầy không khí vui mừng, trong lòng các hành khách như trút được gánh nặng chờ đợi, thoải mái vô cùng.

Cao Tiệm Phi đứng lên rồi vặn người qua lại cho giãn gân cốt, sau đó lấy hành lý xuống xe.

Hắn theo làn sóng người đi ra trạm xe.

Thời gian đã là hừng đông.

Quy mô của trạm xe lửa Quảng Châu so với trạm xe lửa của thành phố Tỷ Quy lớn gấp mười lần, số lượng người cũng rất kinh khủng.

Cao Tiệm Phi đứng ở trong sân trạm xe lửa ngắm trăng, cảm giác thấy mình rất nhỏ bé.

Bốn phương tám hướng đều là người!

Trong hoàn cảnh ầm ĩ, lần đầu tiên xa nhà khiến cho Cao Tiệm Phi trong lòng cảm giác được nỗi nhớ nhung và không an toàn.

Cao Tiệm Phi kéo va li đi được vài bước, sau đó lấy tờ giấy cha hắn đưa cho ra.

Số điện thoại di động của người đón hắn, Đường Báo.

Vốn, Cao Tiệm Phi muốn rời khỏi trạm xe lửa, kiếm một nhà trọ để nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau mới liên hệ với Đường Báo. Thế nhưng lúc này, Cao Tiệm Phi trong tiềm thức nghĩ đến, hiện tại phải liên hệ với Đường Báo để ông ta tới đón mình!

Cao Tiệm Phi bắt đầu bấm số điện thoại của Đường Báo.

Cùng lúc đó.

Tại một câu lạc bộ ở khu Hối Phong, Quảng Châu.

Đây là một câu lạc bộ dành cho công nhân của Chính Bang.

Vì khu Hối Phong này nằm trong một khu công nghiệp nên có mấy vạn người công nhân làm việc. Những công nhân này bình thường ngoại trừ ăn uống ra thì cuối cùng là giải trí.

Cho nên, tại khu Hối Phong này mới mở một câu lạc bộ vui chơi dành cho công nhân.

Trong câu lạc bộ này có rất nhiều trò vui chơi giải trí như hồ bơi, sân đá banh, phòng karaoke, rạp chiếu phim, sân patin, bar rượu, tiệm… thậm chí còn cung cấp phòng cho các đôi tình nhân hẹn hò nữa.

Công nhân sau khi tan sở, có thể đến câu lạc bộ để giải trí gϊếŧ thời gian.

Mà câu lạc bộ dành cho công nhân của Chính Bang tuyệt không tầm thường.

Nó chỉ là ngụy trang.

Nếu như nhất định phải nói rõ thì có thể nói câu lạc bộ này là một tổng bộ của một xã đoàn!

Lúc này, trong một gian phòng của câu lạc bộ.

Trong phòng có mấy bộ sô pha, có vài người ngồi trên đó.

Sau lưng mỗi một bộ sô pha đều có vài thanh niên vóc người cường tráng, biểu tình lạnh lùng đang chắp tay đứng.

Trong đó trên một bộ sô pha, có một nguời đàn ông trung niên tóc uốn cong dài ngoằng đang ngồi chéo ngoảy, nét mặt dữ tợn, trên thân người mặc một chiếc áo thun màu hồng và một cái quần short tắm biển, vừa hút thuốc vừa móc lỗ mũi.

Đúng là Báo ca!

Đừng phía sau Báo ca là 8 người vạm vỡ.

Mà ngồi đối diện với Báo ca là ba người đàn ông trung niên, biểu tình trên mặt của hơi giật giật.

Báo ca và ba người đó cách nhau một cái bàn thủy tinh.

Lúc này, trên bàn có một cái túi màu đen.

Một người đàn ông ngồi đối diện với Báo ca, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười lấy lòng: "A Báo, anh muốn kiểm nữa ư? Chúng ta đã hợp tác hơn mười lần rồi, đâu có vấn đề gì xảy ra đâu, hoàn toàn okay, tất cả mọi người là bằng hữu, hà tất mỗi lần đều nghiêm túc như vậy, việc buôn bán dễ dàng một chút thì quá tốt"

"Phụt..!" A Báo phun đầu lọc thuốc xuống đất, vừa móc lỗ mũi vừa nói: "Giao tình là giao tình, làm ăn là làm ăn, A Báo lta à một người có nguyên tắc" Dừng lại một chút, A Báo vẫy vẫy tay với một gã mặc áo đen đang đứng phía sau, nói: "A Quang, kiểm hàng."

"Dạ, Báo ca."

Gã tên "A Quang" trực tiếp đi tới bên cạnh bàn, ngồi xổm xuống, đưa tay mở cái túi màu đen, tiếp đó lấy từ bên trong ra một cái bọc nhỏ chứa đầy bột màu trắng, xé mở rồi đổ lên trên bàn. Sau đó, A Quang lấy ra một cây ống hút.

Cấy ống hút, một đầu cắm vào mũi, một đầu cắm vào đống bột trắng trên bàn.

A Quang bị một bên mũi , sau đó... hít!

Nhất thời, một số bột trắng bị hít vào.

Trên mặt A Quang hiện ra một vẻ cực kỳ phức tạp, hắn ngưỡng mặt lên trời, sau đó lắc đầu vài cái. Tiếp đến hắn lại dùng ngón tay chấm một chút bột trắng rồi đưa vào trong miệng, líêm liếʍ vài cái, sau cùng hắn giơ ngón cái lên nhìn A Báo.

Ba người đàn ông ngồi đối diện A Báo, nét mặt dãn ra như trút được gánh nặng.

A Báo đang định mở miệng nói gì đó thì điện thoại di động của hắn bỗng nhiên reo lên.

"Mẹ kiếp, tên nào gọi ta lúc này vậy?" A Báo móc điện thoại di động ra nghe.

"Xin hỏi có phải chú Đường Báo không?”

"Chú Đường? Đúng rồi, ta đây, cậu là... cậu là con của Cao Tiến?" A Báo cũng thoáng cái đoán được là ai gọi điện tới.

"Dạ, chú Đường, cha cháu là Cao Tiến, cháu là Cao Tiệm Phi, chú cứ gọi cháu là Tiểu Cao là được. Xin hỏi, bây giờ có phiền chú không?

"Không có, không có, ta đang xem hoạt hình, thật khó xem mà!" A Báo vừa móc mũi vừa nói.

"Vậy phiền chú Đường đến đón cháu, cháu hiện tại đang ở trạm xe lửa Quảng Châu. Nếu như hiện chú Đường đang bận việc thì cháu xin lỗi, cháu sẽ tìm một nhà trọ ở lại, ngày mai cháu sẽ gọi cho chú sau”

"Không bận, ta đâu có bận cái gì. Trạm xe lửa Quảng Châu đúng không? Ta lập tức lái xe đến đón cháu, ngay lập tức, cháu chờ ta mười phút thôi, nhanh lắm!" A Báo nói xong liền cúp máy, sau đó đứng lên, nói với A Quang: "A Quang, mọi chuyện ở đây giao cho ngươi, cháu trai của ta từ nội địa đến đây làm việc, ta hiện phải nhanh chóng đi trạm xe lửa đón nó. Chuyện này rất trọng yếu, ta phải lập tức đi liền, không thể làm lỡ, không thể làm lỡ!"

Trong phòng ai ai cũng ngây người, cháu trai? Nội địa? Làm việc?

Làm việc ư? ? ?