Lãnh Đạo

Chương 307: Quăng tiền.


Đến tối, Vương Học Bình ở trên giường lớn biệt thự hầu như làm cho Mạnh Thu Lan thiếu chút nữa đã tan vỡ.

Buổi chiều Vương Học Bình hoan ái với Lâm Lạc Thi, đến tối nào có tinh lực để đối phó với một Mạnh Thu Lan hừng hực sức sống? Kết quả là để cho nàng tự tiện hành động.

Sáng sớm hôm sau, Mạnh Thu Lan thức dậy, mãi đến lúc trang điểm xong nàng mới đến bên giường với tinh thần tỏa sáng, mà Vương Học Bình vẫn còn ngủ, chưa muốn nhúc nhích.

Mạnh Thu Lan vốn định oán trách hắn vài câu, nhưng nàng chợt nghĩ đến tình huống điên cuồng của mình vào tối hôm qua, vì vậy mà mặt đẹp không khỏi đỏ hồng, cũng không thể không xấu hổ.

Cuối cùng Mạnh Thu Lan cũng không nỡ gọi Vương Học Bình dậy, nàng ngồi taxi về khu thường trú.

Mạnh Thu Lan đi được hơn mười phút, Vương Học Bình thức dậy, hắn nhanh chóng rửa mặt rồi cũng bỏ đi.

Theo phán đoán của Vương Học Bình, ngay cả một vị phó chủ tịch tỉnh như Chung Cường cũng phải đứng ngoài cửa, hắn và Mạnh Thu Lan chỉ là cán bộ cấp huyện, có làm được gì?

Hơn nữa dù vị cục trưởng Kim có đồng ý cho đường cao tốc quá cảnh huyện Nam Vân, sợ rằng cũng gặp trở ngại trong tỉnh.

Nói cách khác, nếu tiếp tục dây dưa với bộ giao thông, như vậy chẳng khác nào kẻ mù đốt đèn, phí công mà thôi, hoàn toàn không cần.

Vương Học Bình điện thoại với Tiết Văn, sau đó ngồi lên xe của Lâm Mãnh quay về khu thường trú.

Hai người ngồi đối diện nhau, Vương Học Bình hít một hơi thuốc rồi nói:

- Tôi đã suy xét cẩn thận, hạng mục đường cao tốc căn bản đã không còn thông qua theo biện pháp bình thường. Bây giờ nhiệm vụ quan trọng của anh chính là liên hệ với tuyến nhân sự trong bộ giao thông, không cần biết ném ra bao nhiêu tiền để làm công tác tiếp đãi, chỉ cần nắm được tư liệu của người phụ trách các cục tương quan, coi như lập công lớn.

Tiết Văn cười nói:

- Người khác rơi vào tình cảnh không bột khó gột nên hồ, chỗ này của tôi có dư tiền tài, tôi cũng không tin với khối thuốc nổ này không làm gì được lô cốt kia.

- À, đến bây giờ cũng chỉ có thể dùng tiền mở đường, nhưng anh nhất định phải nhớ kỹ, đừng để lại dấu vết gì cả.

Tiết Văn làm việc rất ổn, Vương Học Bình chỉ lo lắng đối phương vì cái trước mắt mà sinh ra sự cố.

- Lãnh đạo, anh cứ yên tâm, đưa tiền thì quá tục, tôi thật sự còn chưa có chuẩn bị, theo tôi thấy nên cho vay tiền, như vậy mới ổn.

Tiết Văn suy nghĩ rồi bổ sung:

- Tôi có ý nghĩ thế này, chẳng biết có thể thực hiện được không?

- Anh nói đi, chúng ta hoàn toàn có thể thương lượng.

Vương Học Bình vừa nghe xong đã biết Tiết Văn có ý nghĩ cụ thể, hắn thầm nghĩ Tiết Văn là chủ nhiệm khu thường trú thật sự không sai.

- Nếu anh đã ném ra nhiều tài chính như vậy, tôi thấy không bằng thành lập một công ty cố vấn đầu tư, nhét bạn bè và người thân của những đơn vị tương quan vào đây, vì thế có thể nói là không lộ liễu, chỉ cần chúng ta làm tốt sẽ chẳng có vấn đề. Hì hì, cứ cố vấn sẽ có tiền, đến đâu tìm được công tác tốt thế này?

Tiết Văn vừa giải thích vừa nở nụ cười.

Vương Học Bình vốn có ý nghĩ này, nhưng hắn muốn khảo nghiệm năng lực của Tiết Văn, bây giờ coi như hoàn toàn tin tưởng, hắn cười nói:

- Tốt, như vậy rất tốt.

Vương Học Bình ném thuốc cho Tiết Văn, hắn cười nói:

- Tương lai chúng ta sẽ có vài công ty đưa ra thị trường ở Hongkong và nước ngoài, nếu làm tốt, chỉ cần tặng cổ phần công ty bên ngoài là được.

Tiết Văn suy xét cẩn thận rồi cười to ba tiếng:

- Lãnh đạo anh minh.

Hai người cười lớn nhìn nhau, coi như một việc đã thành.

Dù là kết minh hay hợp tác thì vấn đề quan trọng nhất vẫn là chú ý cộng hưởng lợi ích.

Nhìn thì có vẻ đơn giản, thực chất cũng không dễ dàng gì.

Thiết lập phương án ném lợi ích vào bộ và ủy ban trung ương chính là một hành động bất đắc dĩ của Vương Học Bình, dù sao thì các tỉnh thành và các địa phương đều chạy hạng mục, nếu quá keo kiệt mà muốn nắm hạng mục, thật sự chỉ là chuyện cười.

Tất nhiên Vương Học Bình cũng bắt buộc phải ném tiền, ý nghĩ căn bản của hắn chính là lợi dụng cơ hội chạy hạng mục để tụ tập một mớ quan hệ có tiềm lực ở thủ đô.

Vương Học Bình tuy nói có quan trên nâng đỡ nhưng thực chất chỉ là một cán bộ nhỏ có xuất thân gia đình công nhân, không có gia thế làm hậu thuẫn, như vậy cũng chỉ có thể cố gắng dệt lưới quan hệ để bổ sung.

- Anh Tiết, anh cũng không nên gấp, có một số việc chỉ có thể tùy duyên. Đột phá chính diện rất khó khăn, lúc này chỉ nên chọn sách lược "ăn vặt", từng bước mở rộng phạm vi thế lực.

Vương Học Bình chỉ điểm cho Tiết Văn.

Tiết Văn lấy giấy bút ra muốn ghi lại, Vương Học Bình vung tay:

- Có vài thứ không nên ghi lại, chỉ nên để trong lòng.

Tiết Văn đỏ mặt thở dài nói:

- Vẫn là lãnh đạo anh minh.

Vương Học Bình mỉm cười:

- Những việc không liên quan đến mình thì bỏ qua, nếu quan tâm sẽ rất rối. Anh tọa trấn ở thủ đô, trọng trách rất nặng, dù gặp phải bất kỳ chuyện gì cũng nên giữ đầu óc tỉnh táo.

- Nếu có thể không để lại dấu vết, tuyệt đối đừng để lại, nếu không tương lai sẽ có hậu hoạn.

Tiết Văn gật đầu nói:

- Đúng vậy, lãnh đạo dạy bảo rất đúng. Tôi thân ở trong vùng hiềm nghi, nếu hoạt động quá mức, rất có thể sẽ trở thành cầu vồng cho người chú ý, phải cẩn thận, không nên quá lộ.

Vương Học Bình mỉm cười khích lệ:

- Tôi biết mình không nhìn lầm người.

Muốn làm quan hệ thì thật ra quan trọng nhất là ngộ tính, cũng là có tiền mở đường, nhưng có vài người quá ngông nghênh, quá bộc lộ, sớm muộn gì cũng gặp chuyện không may.

Mà có vài người nuốt nhiều miếng bánh lớn nhưng không có chút biểu hiện, luôn vì quan trường mẫn cảm mà bảo trì tâm tính cẩn trọng.

Vì thế những loại người thế này dù gió thổi cỏ lay cũng không có bất kỳ tổn hại.

Có câu nói "an phận mới là hạnh phúc", "ẩn giấu sẽ phát tài", đây chính là những câu nói đúc kết trong quan trường hiện hành.

Vương Học Bình biết rất rõ, những bố trí của hắn bây giờ, nếu tất cả bộc lộ ra sẽ tạo nên sát thương khủng bố đến nhường nào.

Vương Học Bình không có thế gia chống đỡ, chỉ có thể lựa chọn phương án mạo hiểm, chỉ có thể thừa dịp mọi người không chú ý mà lấy hạt dẻ trong lò than.

Đến giờ cơm trưa, Mạnh Thu Lan nói rõ tình huống hôm nay đến cục cầu đường cho Vương Học Bình.

Sự việc đúng như những gì Vương Học Bình dự đoán, vị cục trưởng Kim kia có tính tình không bình thường, tuy cuối cùng vẫn gọi Mạnh Thu Lan vào gặp mặt, nhưng trước đó lại để cho nàng chờ ba giờ.

Cuối cùng lái xe Tiểu Chu mới lấy danh nghĩ phó chủ nhiệm ủy ban kế hoạch quốc gia, cục trưởng Kim mới bớt chút thời gian cấp bách gặp mặt Mạnh Thu Lan.

Mạnh Thu Lan vừa đưa ra hạng mục, cục trưởng Kim cũng không thèm nhìn mà trực tiếp ném vào ngăn kéo, sau đó lạnh mặt nhìn Mạnh Thu Lan không nói một lời.

Mạnh Thu Lan cũng không ngốc, nàng biết người ta muốn đuổi người, vì vậy mới cố gắng áp chế cơn tức rời khỏi phòng làm việc của cục trưởng Kim.

Sau khi Vương Học Bình biết rõ thì thở dài nói:

- Hai chúng ta là lãnh đạo đảng ủy chính quyền trong huyện, không thể nào rời khỏi huyện quá lâu. Hay là thế này, chúng ta về trước, để chủ nhiệm Tiết tiếp tục ở lại chắp vá quan hệ và chạy hạng mục?

Mạnh Thu Lan cũng đã xem xét vấn đề này, hạng mục đường cao tốc này dù thế nào cũng khó vượt mặt tỉnh Trung Hạ.

Dù Mạnh Thu Lan có chạy thông qua bộ giao thông, cuối cùng cũng phải phối hợp với tỉnh, dù nàng có được sự giúp đỡ của phó bí thư Mạnh Chiêu Hùng, sợ rằng Chung Cường sẽ cản trở.

Dù sao Chung Cường cũng đường đường là phó chủ tịch tỉnh, hắn chạy hạng mục không xong, nhưng một bí thư huyện ủy nho nhỏ lại chạy được hạng mục, ai mà chịu nổi?

Mạnh Thu Lan nghi thông suốt và gật đầu đồng ý với Vương Học Bình, quyết định sáng mai bắt máy bay về tỉnh thành.

Hạng mục đường cao tốc đã cho thấy một cuộc chiến tranh đoạt, Vương Học Bình vẫn còn kiên nhẫn chờ đợi.

Lúc này "liên minh phản Vương" trong huyện Nam Vân mới thật sự là mối hoạn ngay trước mắt.

Sự kiện lần này khác biệt với Lý Đại Giang, Sử Phương và Mã Tam Cao trước đó, Dương Chính Hoa thầm liên lạc một nhóm lớn cán bộ bị ảnh hưởng đến lợi ích và chức vụ trong cải cách của Vương Học Bình để làm loạn.

Tình thế không quá mức lạc quan, Vương Học Bình cần phải áp chế đám người này.

Vương Học Bình liếc mắt nhìn Mạnh Thu Lan đang dùng cơm, hắn thầm nghĩ, nếu Dương Chính Hoa biết chỗ dựa của mình lại là tình nhân của đối thủ, không biết sẽ có cảm tưởng gì?

Đến tối, Mạnh Thu Lan nằm trần như nhộng trên người Vương Học Bình, nàng khẽ hỏi:

- Muốn thương lượng với anh một vấn đề, Dương Chính Hoa muốn đến khu kinh tế mới tạo dựng sự nghiệp, anh thấy sao?

Vương Học Bình vuốt ve bộ ngực cao ngất của Mạnh Thu Lan, hắn cười nói:

- Khu kinh tế mới có cục diện rối rắm, trước đó anh cũng đã đi một lần, phải thất bại quay về.

Mạnh Thu Lan trở mình ghé sát vào ngực Vương Học Bình, nàng cười nói:

- Em cũng hiểu, hắn không phục anh, nhưng hắn cũng không tính là tuổi trẻ, có vài ý kiến em thấy chỉ bình thường.

Vương Học Bình phỏng đoán tâm tình của Mạnh Thu Lan vào lúc này, hắn thầm nghĩ, Dương Chính Hoa dù sao cũng là thư ký của nàng, dù thế nào cũng có chút tình cảm hương khói. Vương Học Bình là một chủ tịch huyện nên không thể không hiểu tình huống của khu kinh tế mới, hắn không động đến khu kinh tế mới vì chờ Dương Chính Hoa chủ động nhảy ra, nhảy vào hố lửa.

Trong quan trường ít người làm việc vì thực tế, lại có nhiều kẻ bị đau mắt.

Nếu Dương Chính Hoa dám tụ tập cán bộ làm loạn, một lòng muốn đẩy ngã một chủ tịch như Vương Học Bình, tất nhiên Vương Học Bình cũng không bỏ qua.

Dựa theo ý nghĩ của Vương Học Bình, lúc này càng xuất hiện nhiều nhân vật phản Vương thì tốt, vi căn cơ của hắn trong huyện vẫn chưa ổn, không bằng thừa dịp này quét gọn một lượt, tránh hậu hoạn.

Mạnh Thu Lan không biết dã tâm của Vương Học Bình, nàng uốn éo nói:

- Em biết anh không thuận mắt với Tiểu Dương, nhưng hán thật sự muốn làm chút chuyện.

Vương Học Bình rất hiểu tâm sự của Mạnh Thu Lan, dù thế nào thì đối phương cũng là thư ký của nàng, nếu có thành tích, nàng cũng có thể diện.

- Được rồi, nếu em đã nói vậy, anh còn gì để nói?

Vương Học Bình coi như biết thời thế, hắn tuyệt đối không gấp, vì lúc này chỉ cần chờ Dương Chính Hoa phạm sai lầm mà thôi.