Thú Thần Tu Tiên I

Chương 17: Lòng dạ khó lường

Long Tiêu Diêu không ngờ tới trạng thái nghèo rớt mùng tơi của hắn lúc này lại vẫn có thể khiến người tu tiên khác dòm ngó. Hắn chỉ chăm chú nghĩ tới tương lai của mình, không chút phát hiện ra có người đang theo dõi phía sau.

Tuy nhiên trên đường Long Tiêu Diêu đi từ phường thị tới thành trấn luôn có những tốp năm ba người khiến tu sĩ theo dõi hắn vẫn chưa tìm được cơ hội ra tay.

Lại nói vận khí của Long Tiêu Diêu coi như cũng không tồi, ở phường thị Tây Nam Phong và Đông Bắc Phong thường có mấy nhóm tán tu gϊếŧ người đoạt bảo hoạt động. Bọn họ chẳng những hành động theo nhóm mà tu vi lại đều đã đạt tới Luyện Khí Kỳ cấp bảy trở lên. Nếu bị bọn họ vây lại thì người tu tiên Luyện Khí Kỳ đều lành ít dữ nhiều.

Những cường đạo tán tu này bình thường đều du đãng trong phường thị, phát hiện ra mục tiêu đáng ra tay thì sẽ lập tổ chặn gϊếŧ. Bởi vì Long Tiêu Diêu quá nghèo, căn bản không khiến cho bọn họ có hứng thú ra tay. Thật không hiểu hắn thiếu linh thạch là bất hạnh hay may mắn nữa. Chuyện xấu cũng có thể biến thành chuyện tốt và ngược lại, đây có lẽ là thiên đạo trong cỏi u minh.

Tuy nhiên còn có mấy kẻ tán tu cũng theo dòi khối thịt béo này từ phường thị. Tính tình bọn họ không tin tường bất cứ kẻ nào, thế nên đều chỉ đi một mình. Tuy nhiên bọn họ cũng biết thực lực của bọn họ ăn không được những con cá lớn, hơn nữa bọn họ cũng không dám tranh đoạt với những đám tán tu kết thành đội kia, cho nên đều lựa chọn những mục tiêu mình có thể ứng phó được ở ngoài phường thị.

Lúc này kẻ theo dòi Long Tiêu Diêu là một tán tu trong độc hành đạo. Hắn đã đạt tới Luyện Khí Kỳ cấp sáu, tìm kiếm mục tiêu là người tu cấp bậc thấp hơn hắn. Hắn cũng không tin tường bất cứ kẻ nào, tất nhiên là chỉ có thể hành động một mình. Kẻ này tôn thờ tích tiểu thành đại, bất kể linh thạch, vật phẩm trên người mục tiêu có ít thì chỉ cần gϊếŧ đủ người cũng có thể tích lũy thành tài phú không ít.

Hắn nghĩ thế nào thì liền làm thế đó. Vậy nên hắn chưa bao giờ lựa chọn mục tiêu quá giàu có nhưng thu hoạch ngược lại lại rất nhiều. Có lẽ là vận khí, có lẽ là hắn được cần cù bù đắp. Nhưng trước sau hắn gϊếŧ chết một kẻ không có gì là giàu có nhưng lại kiếm được tài phú không ít. Càng bởi vì như vậy nên hắn lại càng bắt đầu điên cuồng chặn gϊếŧ tất cả những khách hàng của phường thị có tu vi không bằng hắn.

Phường thị bảo vệ khách hàng và duy trì an toàn cho người kinh doanh, duy trì trật tự bình thường cùng chỉ ở trong phạm vi hai dặm quanh đó, cấm tất cả tranh đấu và gϊếŧ chóc. Nếu không kẻ hành hung sẽ bị Lạc Nhạn Môn và Liên Hoa ĐanMôn liên hợp đuổi gϊếŧ.

Trong chớp mắt Long Tiêu Diêu đã đi ra khỏi khu an toàn quy định của phường thị. Bởi vì người đi đường vẫn không ngừng nên kẻ kia cũng không có cơ hội ra tay. Tuy rằng người quản lý phường thị có thể mắt nhắm mắt mở đối với kẻ chặn gϊếŧ khách hàng nhưng công nhiên động thủ thì những người quản lý kia vì tránh tạo thành ảnh hưởng xấu vẫn sẽ ra tay trừng trị hung thủ.

Long Tiêu Diêu rất nhanh đã tiến vào thành trấn. Hắn đi tới tửu lâu ăn cơm. cùng suy nghĩ bước đi tiếp theo. Kẻ kia cùng đi vào khách sạn như hắn. tròng mắt đảo quanh, không ngờ lại chủ động đi tới trước bàn hắn chắp tay nói:

Đạo hữu. không biết tại hạ có thể ngồi ở đây không?

Long Tiêu Diêu nhìn vẻ mặt tươi cười của người này, trong lòng lập tức hiện lên sự cảnh giác. Đối phương không biết hắn. hơn nữa tu vi lại cao hơn hắn hai cấp, chủ động tiếp cận hắn thì mười phần có tám chín phần là không có ý tốt. Tuy nhiên hắn Tuy rằng đối phương cũng không dám công nhiên động thủ trước mặt mọi người. Nếu đối phương đã có chủ ý với hắn thì né tránh cũng không phải là biện pháp.

Vì thế Long Tiêu Diêu vờ như không biết dụng tâm của đối phương, chắp tay nói:

Đạo hữu không cần khách khí. Ta cũng chỉ có một người, đạo hữu cứ ngồi thoải mái đi.

Kẻ kia cười vờ vịt ngồi xuống đối diện với Long Tiêu Diêu, sau đó lại có vẻ thần bí nhìn xung quanh một hồi mới nhoài người ra phía trước, thấp giọng nói:

Đạo hữu. không biết ngươi tu luyện công pháp thuộc tính gì?

Long Tiêu Diêu đương nhiên sẽ không nói với đối phương là hắn tu luyện Vạn Thú Tiên Kinh. Hắn nhớ tới tán tu mà mình gϊếŧ chết tu luyện công pháp thuộc tính mộc Hoàng giai trung cấp, vì thế nói:

Ta tu luyện Thanh Mộc Quyết thuộc tính mộc.

Thanh Mộc Quyết là loại công pháp tương đối thông thường, người kia nghe thấy lại càng yên tâm. Luyện Khí Kỳ cấp bốn. tu luyện lại là công pháp thuộc tính mộc có lực công kích yếu nhất, hơn nữa chỉ có Hoàng giai trung cấp. Kẻ nọ cảm thấy tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, vẻ đắc ý không khôi hiện lên mặt.

Nhưng hắn lại còn vờ vịt lộ vẻ vui mừng, thấp giọng thần bí nói:

Thật tốt quá. Đạo hữu. ta phát hiện ra một tàng bảo động, muốn phá giải cấm chế ở cửa động cần có chân khí thuộc tính mộc. Nếu đạo hữu có thể hỗ trợ mở cấm chế ra thì ta tình nguyện chia đều bảo vật trong động với ngươi.

Long Tiêu Diêu cười thầm trong lòng: Không cần phải nói thì cũng biết đây là một cái bẫy, căn bản chẳng có tàng bảo động gì. Cho dù có thực thì chỉ cần lấy được bảo tang mình cũng sẽ bị gϊếŧ

-o0o-