Thí Thiền

Chương 74: Gặp lại Tần Phỉ!

Bảy ngày sau, luận võ đại hội chính thức bắt đầu, toàn bộ đệ tử từ tầng thứ nhất nhãn thức viên mãn trở lên, đều tập trung lại ở đàn tế tiền sơn, chuẩn bị chờ đợi đại trưởng lão và quyền chưởng môn Mạc Tuân cùng tuyên bố khai mạc đại hội.

Đại trưởng lão hiện giờ, đã là Mai Thần tôn giả Lâu Vô Ngân, cho nên lời phát biểu của hắn tương đối dài, chủ yếu dùng để giải thích qua những biến hóa trong giáo.

Đến khi Mạc Tuân phát biểu, ngược lại thì ngắn gọn đúng như phong cách xưa nay của hắn, chỉ nói một câu :" Chưởng môn Cửu Tiêu tôn giả Đặng sư huynh đi vắng, cắt cử ta tạm thởi giữ chức vị chưởng môn, luận võ lần này sẽ chọn ra năm đệ tử xuống núi gấp rút tiếp viện Đại Dận hoàng triều bình loạn, chư đệ tử nên nhớ đây chỉ là luận võ, điểm đến là dừng, nếu trong quá trình luận võ phát hiện có bất kỳ đệ tử nào cố ý nặng tay, nhất định sẽ nhận hình phạt nặng nhất. Xin đại trưởng lão hãy chủ trì nghi thức rút thăm." Dứt lời, Mạc Tuân âm thầm lặng lẽ nhẹ nhàng xuống khỏi đàn tế, cùng với bốn trưởng lão còn lại đứng chung một chỗ.

Thứ tự rút thăm dựa theo thân phận đệ tử quyết định, bơi vì hạ đại đệ tử Phong Thiếu Thừa của chưởng môn Đặng Thiếu Ngải vẫn đang bế quan, cho nên rút thăm bắt đầu từ nhị đệ tử Dịch Đông Lai. Trác Tri Viễn tự nhiên xếp tại thứ ba, xuống chút nữa là đệ tử của các trưởng lão, rồi sau đó mới là đệ tử hậu sơn, xa hơn là đệ tử nội môn ở tiền sơn, về phần ngoại môn đệ tử tiền sơn, căn bản là không có tư cách tham gia loại luận võ đại hội này. Nguyện ý tham gia cũng có thể, nhưng mà cũng chỉ là tự rước lấy nhục, chủ yếu rất khó địch lại nội môn đệ tử.

Dịch Đông Lai đi lên trước, đầu tiên hướng các trưởng lão thi lễ, rồi sau đó từ trong ống thăm, rút ra một cái thẻ, đưa cho đại trưởng lão, đại trưởng lão nhìn thoáng qua, liền đem thẻ thăm để qua một bên, miệng tuyên đọc :"Thẻ giáp số bốn mươi ba." Bên cạnh sớm có phụ trách ghi chép lại số hiệu của các đệ tử bốc thăm.

Giang Vô Hoạn lên sân đấu phía trước, vốn là nhìn chằm chằm Trác Tri Viễn, trong mắt hơi có chút kiêng kị, trận chiến cùng Trác Tri Viễn ba tháng trước, tuy rằng ngoại trừ Mạc Tuân cùng Dịch Đông Lai những người khác không ai biết, nhưng đã để lại trong lòng Giang Vô Hoạn một sự ám ảnh. Hơn nữa Giang Vô Hoạn còn đang lo lắng, Trác Tri Viễn có thể hay không đem chiêu thức cuối cùng của hắn ô sát la hầu huyết diễm công bố ra ngoài, chuyện này một khi để cho sư môn biết, Giang Vô Hoạn chỉ sợ rất có thể sẽ bị phế bỏ toàn bộ tu trì đuổi xuống núi, thậm chí trực tiếp bị đánh chết cũng không phải là không có khả năng.

Giang Vô Hoạn rút được thẻ ất số mười bảy, Trác Tri Viễn sau khi lên đài, thuận tay lấy một chiếc thẻ, nhìn thoáng qua, là thẻ giấp số ba mươi lăm, giao cho đại trưởng lão, Trác Tri Viễn yên lặng trở lại vị trí của hắn.

"Đáng tiếc a, ta còn hy vọng cùng với Trác sư đệ luận bàn một lần!" Dịch Đông Lai thản nhiên nói một câu, nhưngTrác Tri Viễn đến nhìn cũng không nhìn hắn cái nào, căn bản không rảnh để mà tranh luận với hắn, điều này, khiến cho Dịch Đông Lai rất tức giận.

Toàn bộ quá trình rút thăm kéo dài ước chừng hai canh giờ, trước đây luận võ đại hội tuyệt không có náo nhiệt như thế, rất nhiều đệ tử tự hiểu rõ ràng, biết được đệ tử của chưởng môn và của các trưởng lão đều tham gia, hơn phân nữa đều chọn tránh lui, dù sao tu luyện chân quyết hoàn toàn không cùng một cấp bậc, kiên trì đi lên khiêu chiến, kết quả dĩ nhiên sẽ rất thảm. Nhưng là lần này có điều bất đồng, trên thế gian này, có được mấy người đều là thanh tâm quả dục chỉ quan tâm đến cầu tiên vấn đạo, lại có mấy người không muốn đem một thân sở học thi triển ra đây?

Đối thủ đầu tiên của Trác Tri Viễn, là một đệ tử hậu sơn năm nay hơn năm mươi tuổi, lúc hắn nghe nói đối thủ của mình là đệ tử của chưởng môn, nhất thời cảm giác được một loại cảm xúc tên là tuyệt vọng, nhưng sau nghe nói thẻ hắn rút trúng chính là Trác Tri Viễn, gia hỏa mới từ trong thập vạn thâm uyên đi ra được ba tháng, tức thì an tâm không ít.

Bất quá, Trác Tri Viễn ra thi đấu vẫn là khiến cho Thanh Nguyên Sơn toàn bộ một trận náo động, mọi người đều biết mọi người đều biết có một người đệ tử tên là Trác Tri Viễn đã xông ra khỏi thập vạn thâm uyên, trở thành người thứ hai trong lịch sử của Thủy Giáo có thể tay không xông qua cả thập vạn thâm uyên. Nhưng có điều rất kỳ quái, theo lý thì sau khi hắn thành công ra khỏi thập vạn thâm uyên, sư môn sẽ phải long trọng chiếu cáo thiên hạ, hướng các đệ tử tuyên bố lại xuất hiện một thiên tài trong thiên tài. Nhưng mà sau khi Trác Tri Viễn từ thập vạn thâm uyên đi ra, lại một chút động tĩnh cũng không có, chỉ là mỗi đệ tử đệ nhân được thông tri, nói cho bọn hắn biết chưởng môn đã thu nhận đệ tử đích truyền thứ tư mà thôi. Bản thân chuyện này đã là khác thường, bây giờ chứng kiến Trác Tri Viễn kia tựa hồ thân hình vẫn còn rất gầy yếu, khiến cho trong lòng mọi người không khỏi là nghi vấn trùng trùng.

Thấy có người rút được thẻ ất số 35, Trác Tri Viễn cũng thoáng nhìn qua, liếc mắt một cái liền nhìn ra tên đệ tử kia chỉ là cảnh giới tầng thứ ba tị thức trung hậu kỳ, chỉ kém chút nữa là có thể đạt tới viên mãn, không khỏi yên lòng.

"Tri Viễn, tên gia hỏa đối thủ của ngươi, tu trì của hắn là..." Trần Nhất Tân sợ Trác Tri Viễn chịu thiệt, cho nên vừa nhìn thấy người sẽ làm đối thủ của Trác Tri Viễn, lập tức hắn liền muốn báo cho Trác Tri Viễn biết tình huống của đối phương, Trần Nhất Tân bây giờ là một trong những đệ tử nổi bật nhất ở hậu sơn, đối với những đệ tử tu trì kế cận mình, đều là rất rõ ràng lai lịch của bọn họ.

Chẳng qua Trác Tri Viễn lại chỉ là cười nhẹ cắt đứt lời của Trần Nhất Tân :"Tầng thứ ba tị thức trung hậu kỳ, chân quyết ngũ hành thuộc mộc."

Trần Nhất Tân sửng sốt, lập tức đánh giá cẩn thận Trác Tri Viễn một phen, miệng nghi hoặc nói :" Ngươi đã sớm điều tra qua? " Theo Trần Nhất Tân nghĩ, lấy tu trì của Trác Tri Viễn bất quá là tầng thứ hai nhĩ thức viên mãn, căn bản không có khả năng thấy được tu trì của người cao hơn mình, hiện tại Trác Tri Viễn có thể tự tin nói ra, cũng chỉ có thể nói là hắn trước đó đã tìm hiểu qua.

Trác Tri Viễn lắc lắc đầu cười nói : "Liếc mắt một cái liền đã nhìn ra, nhưng xem ra đối thủ kia của ngươi không có khác biệt mấy a, đều là cảnh giới tầng thứ tư thiệt thức viên mãn, bất quá ngươi so với hắn nhỉnh hơn một chút."

Trần Nhất Tân hoàn toàn ngây ngẩn cả người, nhỏ giọng hỏi :"Ngươi có thể nhìn ra được?"

Trác Tri Viễn gật gật đầu "Ân, đây cũng không phải là việc khó gì. "

Trần Nhất Tân trong lòng nghi hoặc, nhưng mà cẩn thận nghĩ nghĩ, Trác Tri Viễn bất kể như thế nào, thủy chung vẫn là mang thân phận đệ tử đích truyền, tu luyện chân quyết cũng không biết so với của mình tốt hơn bao nhiêu, trong hơn bảy năm qua, hắn cùng Lý Độ cũng thường xuyên gặp mặt, Lý Độ cũng đã nói với hắn, Trác Tri Viễn trước khi tiến vào thập vạn thâm uyên thì đã đạt đén cảnh giới tầng thứ nhất nhãn thức viên mãn, là thiên tài van người có một, cho nên Trần Nhất Tân cũng không có quá nhiều khó hiểu.

Luận võ bắt đầu từ số một của hai bảng giáp ất đấu với nhau, ở chỗ này, Trác Tri Viễn còn phải chờ đợi rất lâu. Hắn và Trần Nhất Tân đứng chung một chỗ, cảm giác được ở phía sau, có hai đạo ánh mắt oán độc nhìn lại đây, Trác Tri Viễn hơi quay đầu, liền thấy được một khuôn mặt có chút quen thuộc, tuy rằng cách xa bảy năm, dung mạo đối phương đã thay đổi không ít, bất quá từ biểu cảm trên mặt, để cho Trác Tri Viễn liếc mắt một cái liền nhìn ra, người nọ chính là Tần Phỉ!