Huyễn Thần

Chương 76: Sinh mệnh cộng hưởng

Nhưng mà…

Không chịu khuất phục nhìn Đế Á, hắn quật cường nói: “Nhưng mà ngươi không phải mới vừa nói vẫn còn có biện pháp trị liệu đó sao?”

Hơi gật đầu, Đế Á nói: “Quả thật, mặc dù Thủy hệ trị liệu pháp thuật không thể trợ giúp Tiểu Cường nhưng không phải không có cách nào cứu sống nó. Theo ta biết vẫn còn có một loại biện pháp có thể chữa khỏi cho nó!”

“Cái gì? Là biện pháp gì? Ta xin ngươi nhanh nói cho ta biết a!” Nghe xong Đế Á nói, Lý Dật không khỏi đau khổ mà van xin cầu khẩn nàng.

Nhìn bộ dáng vội vàng của hắn, Đế Á chợt lên giọng nghiêm túc, chăm chú nhìn hắn nói: “Trước khi ta nói ra phương pháp này, có chuyện ta nghĩ cần phải xác định cho rõ ràng một chút. Ngươi nên thành thật nói cho ta biết, hạt tử này đối với ngươi có phải hay không là thật sự quan trọng. Ngươi phải biết rằng, để tiến hành cái phương pháp cứu mang hạt tử mà ta sắp nói ra kia, ngươi ắt phải hy sinh rất nhiều!

Nghe Đế Á nói những lời nghiệm túc như vậy nhưng hắn ta lại không chút do dự mà trả lời nàng: “Mặc kệ phải nỗ lực hy sinh bất cứ điều gì, ta đều phải cứu sống cho được Tiểu Cường, hắn đối ta thật sự quá trọng yếu, vô luận phải đánh đổi cái gì, ta đều tuyệt không hối hận!”

Nhìn sâu vào đôi mắt hắn một cái, ánh mắt của Đế Á không khỏi lộ ra thần sắc tán thưởng, nàng mỉm cười rồi nói: “Đương nhiên, ngươi có lẽ sẽ phải hy sinh rất nhiều, nhưng là cũng có thể, ngươi sẽ nhận trở lại cái loại tiện nghi to lớn gì gì đó không biết chừng. Là tốt hay là xấu, hết thảy chỉ có thể dựa vào vận số của ngươi mà thôi. Ngươi phải xác định thật rõ có hay không sử dụng phương pháp này?

Quả quyết gật đầu, hắn kiên định nói: “Không sai, chỉ cần có thể cứu sống Tiểu Cường, vô luận muốn ta làm cái gì, ta đều nguyện ý, mời ngươi nhanh chóng bắt đầu đi!”

Được rồi!

Thấy Lý Dật quả quyết dứt khoát như thế, Đế Á gật đầu nói: “Nếu ngươi đã quyết định như vậy thì bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết. Nếu muốn chữa khỏi cho con hạt tử này thì chỉ cần ngươi cùng nó ký kết cộng sinh khế ước, điều nay khả dĩ làm cho nó trở thành bổn mạng thú của ngươi. Cứ như vậy thì hạt tử này sẽ có được tân sinh mạng để sống. Còn kết quả sẽ phải như thế nào, ta cũng không biết!”

Dừng một chút nàng tiếp tục giải thích: “Sau khi trở thành bổn mạng thú của ngươi, tính mạng của các ngươi sẽ cộng hưởng cùng nhau. Nói cách khác, sinh mạng lực của ngươi cùng với sức sống của hạt tử hiện tại còn lại, đem tất cả của hai người các ngươi cộng lại rồi tiêu hao đi. Sau khi sinh mạng lực hai người tiêu trừ lẫn nhau rồi chia đều đi cũng đồng nghĩa với việc tuổi thọ hai người các ngươi là giống nhau vậy!”

Này…

Nghe xong Đế Á nói, hắn không khỏi có chút chần chờ do dự. Chuyện này thật quỷ dị a! Cái gì cũng có thể cộng hưởng, nhưng mà... Tính mạng cũng có thể cộng hưởng sao? Cái loại lý thuyết thế này thì hắn ta thật sự là lần đầu tiên nghe nói a!

Chính ngay lúc đang kinh ngạc thì Đế Á tiếp tục nói: “Ta không thể không nhắc nhở ngươi, nói đại khái, sinh mệnh bình quân của hạt tử là không vượt quá mười năm. Đặc biệt là tình trạng hiện tại của con hạt tử này, sức sống hay tuổi thọ của nó hẳn là đã mất đi rất nhiều, rất có thể, ngươi vì nó mà sẽ giảm một nửa tính mạng a, ngươi cần phải nghĩ kỹ!”

Chi chi…

Tựa hồ nghe hiểu những gì hai người kia đang nói, Tiểu Cường gian nan ngẩng đầu, đôi mắt nhỏ lo lắng nhìn Lý Dật, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh chi chi ...

Hắn cùng Tiểu Cường đã ở chung cùng nhau hơn ba năm dài, mặc dù Tiểu Cường không nói được tiếng người, nhưng là bọn họ thật sự quá quen thuộc nhau. Từ ánh mắt kia Lý Dật biết là nó muốn hắn không nên đáp ứng cái chuyện này, nó nguyện ý chính mình dù có chết đi cũng không muốn tiêu hao tính mạng lực của Lý Dật a!

Thật tình mà nói, khi đứng trước một lựa chọn quan trọng tới sinh mệnh bản thân như vậy thì ai mà không do dự lo lắng. Lý Dật cũng không ngoại lệ a! Nhưng khi hắn chứng kiến ánh mắt của Tiểu Cường nhìn hắn, lo lắng cho hắn dù rằng nó sắp chết, nhất thời khiến hắn nghĩ tới rất nhiều việc.

Hơn ba năm qua, không rõ đã bao lần Tiểu Cường cứu mạng hắn. Cũng bởi vì cứu hắn mà đã chịu không ít thương tật. Thật bản thân Lý Dật cũng không nhớ rõ đến tột cùng đã có bao nhiêu lần, nhưng là hắn đã từng làm chuyện gì cho Tiểu Cường chưa?

Mãnh liệt cắn chặt hàm răng hắn quả quyết ngẩng đầu nhìn Đế Á nói: “Không có gì phải do dự! Ta nói rồi, vô luận kết quả sẽ phải như thế nào, ta cũng sẽ không hối hận. Hãy nói cho ta biết nên làm như thế nào!”

Thấy hắn vẫn như cũ dứt khoát giữ vững quyết định của mình, Đế Á không thể kiềm chế bản thân mà lộ ra chút thần sắc tán thưởng. Nhìn thấy ánh mắt đó của nàng, Lý Dật không khỏi có phần xấu hổ, thật ra... Về mặt nào đó mà nói, hắn đã bị Tiểu Cường làm cho cảm động còn về phương diện khác, hắn căn bản không tin rằng tính mạng cũng có thể cộng hưởng a!

Sinh mạng là cái gì? Nó không phải là vật thể mà ngươi nói chia xẻ thì sẽ chia xẻ sao? Hắn thật sự muốn nhìn xem, như thế nào mới có thể đem tính mạng lực của hắn chia sẻ Tiểu Cường…

Trong phút giây chờ đợi này, Đế Á hơi do dự chỉ tay về hướng cái vòng bạc trước ngực hắn nói: “Ngươi chỉ cần lấy tay cầm lấy huyễn thú bàn kia và cùng tụng niệm theo ta!”

Nghe xong Đế Á nói, hắn nghi hoặc nhìn nhìn nàng, tay thì cầm lấy cái vòng bạc mà nhìn một chút, nửa ngờ nửa tin cầm nó bên tay phải của mình, khó hiểu hỏi: “Như vậy có thể sao? Kế tiếp sẽ phải làm gì?”

Phảng phất không có nghe đến những lời này của hắn, Đế Á giọng trầm thấp nói: “Ngươi nhắm mắt lại, tĩnh tâm mà cảm thụ vòng tròn đang nắm giữ trong tay ngươi, dùng tâm linh bản thân ngươi mà hô hoán kêu gọi nó...”

Theo những gì Đế Á nói, hắn bán tín bán nghi thử dựa theo như đó mà thử làm. Lúc mới bắt đầu, cái cảm giác gì cũng không có không thấy, chỉ là cảm giác bề mặt vòng bạc mang theo nhiệt độ cơ thể của hắn. Nhưng chầm chậm dần dần sau đó, không biết có phải hay không do ảo giác của Lý Dật, tựa hồ cảm giác được bề mặt vòng bạc tản mát ra một loại ‘khí tức’ không cách nào hình dung nổi, ấm áp mà lại uy nghiêm, làm cho nội tâm hắn không tự chủ được liền phát sinh ra một loại cảm giác kính sợ!

Ngay tại lúc này, thanh âm của Đế Á tiếp tục vang lên: “Hiện tại, ngươi hãy niệm theo ta – Thần linh sáng tạo thế gian vạn vật a, ta nguyện ý cùng sinh vật trước mặt, đạt thành tính mạng cộng hưởng, thỉnh xin ngài hãy tiếp nhận lời thỉnh cầu thành tín nhất của con dân này!”

Cảm thụ được bề mặt ngân bàn qua cảm giác, hắn thì thào theo những gì mà Đế Á đang ê a niệm tụng. Theo những lời niệm tụng xuất ra từ miệng hắn thì đồng thời hắn tựa hồ cảm giác được có đồ vật nào đó từ bên trong cơ thể bị hút ra bên ngoài. Cái thứ đang bị hút ra khỏi thân thể kia dường như đang bồi hồi quyến luyến vờn quanh cơ thể hắn. Sau đó lại chậm rãi hướng một phương đi tới!

Lý Dật ngạc nhiên mở mắt nhìn quanh, sau khi mọi vật lọt vào trong tầm mắt hắn thì thiếu chút nữa hắn bật kêu lên thành tiếng, giờ phút này... Xung quanh thân thể Lý Dật là một tầng quang mang màu xanh biếc, một đạo màu xanh biếc quang mang xúc tua, đang từ bên cạnh hắn kéo dài đi ra ngoài, hướng Tiểu Cường đi tới...

Cũng ngay lúc hắn mở mắt thấy mọi vật trong tích tắc thì quang mang màu xanh biếc như cái xúc tua đang mạnh mẽ tiếp xúc tới thân thể Tiểu cường, nhất thời... Hắn cảm thấy đầu váng mắt hoa, không gian trước mặt một trận ‘trời nghiêng đất lỡ’ quay cuồng, trước mắt chỉ là một màu đen tối tăm. Chuyện kế tiếp sau đó thì cái gì hắn cũng không biết!

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc... Lý Dật cũng khôi phục ý thức trở lại, nhưng là... Vô luận hắn cố gắng như thế nào cũng không mở ra được con mắt của mình, hơn nữa... Hắn rõ ràng cảm giác được, cơ thể của hắn, tinh thần của hắn, đều phi thường suy yếu. Cứ như vậy mà nằm đó không nhúc nhích nổi, hắn cảm giác đầu óc cực kì mê muội, bất cứ lúc nào cũng có thể ngất xỉu một lần nữa.

Đúng lúc này, bên cạnh Lý Dật chợt vang lên một giọng nói vừa già nua mà vừa lại rất uy nghiêm: “Như vậy xem ra đây đúng là huyễn thú bàn! Nói cách khác, hắn cũng sẽ không có khả năng dựa vào vòng bình thường mà đạt thành sinh mạng cộng hưởng a, phải biết rằng... Chỉ có ma pháp vật phẩm do Thần lưu lại, mới có thể dựa vào thần thức bên trong mà hướng tới Thần tiến hành cầu khẩn a!”

Ân!

Lại có thêm một giọng nói khác vừa già nua mà âm thanh vừa hùng hậu tiếp lời nói: “Không sai! Huyễn thú bàn này không thể nào giả được, hơn nữa...... Xem người này vì con hạt tử kia mà ngay cả tính mạng cũng có thể không cần, thật không giống loại người hiểm ác, ta xem ra... Chúng ta không cần phải hoài nghi làm gì, đơn độc từ điểm đó mà xem xét thì lão thành chủ đã không có chọn lầm người, người này quả thật không tầm thường a!

Đúng vậy!

Lại thêm một giọng nói già nua khác cất lên nhưng là âm thanh nữ tính tiếp lời nói: “Tiểu tử này vẻ mặt trông rất thiện lương, ngươi xem vẻ mặt hắn ngủ, hồn nhiên trong sáng cỡ nào a! Người như vậy như thế nào có thể là loại người đại gian đại ác chứ? Hơn nữa... Người này tướng mạo bất phàm, lấy thuật xem người của lão thân mà xét, hắn nhất định là người có đại trí tuệ. Ta đã dò xét qua, đại não của hắn hoạt động ở cường độ cao đến dọa người a! Hơn nữa tinh thần lực của hắn cũng rất cao, theo kiến thức của ta thì chưa có ai hơn hắn a!”

Đúng vậy! Đúng vậy!

Đế Á vui mừng reo lên nói: “Hắn khẳng định là không có gạt chúng ta. Không tính tới chuyện hắn đồng ý vì hạt tử kia hy sinh một nửa sinh mạng lực, cũng không nói tới tướng mạo của hắn có thiện lương hay không, hay chuyện thật giả của huyễn thú bàn, đơn độc chỉ nói tới thái độ của hắn ta đối với cái chiếc ghế thành chủ này thì không thể nào là giả được”.

Dừng một chút, Đế Á thở dài nói tiếp: “Chờ hắn tỉnh lại các ngươi có thể quan sát hắn một chút. Hắn đối với vị trí thành chủ của Mê thành chúng ta căn bản là không cần a! Đối với thái độ bất cần đó có thể giả bộ sao? Ta xem ra không cần phải đi thăm dò xác nhận nữa!”

--------------------------------------------------------------------------------------------