Là tân nhậm thành chủ sao?
Nghe xong những lời giới thiệu của Tư Đồ Tạp, Đế Á không khỏi nghi hoặc nói thầm một câu, lấy một loại ánh mắt hoài nghi nhìn Lý Dật từ trên xuống dưới, từ trong ánh mắt đó của nàng hắn có thể thấy được nàng đang hoài nghi thân phận hắn!
Với nụ cười thân thiện trên miệng, Lý Dật tiến lên phía trước khẽ cung tay đáp lời nàng bằng giọng nói không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh: “Đế Á trưởng lão người khỏe chứ! Ta gọi là Lý Dật, lần này đến…”
Không đợi hắn nói hết lời, Đế Á mãnh liệt đưa tay ngăn lời hắn lại. Trong đôi mắt nàng thần quang điện thiểm như lóe lên, hỏi ngược lại Lý Dật bằng giọng điệu đầy sắc bén: “Ngươi nói ngươi là tân nhậm thành chủ, vậy ngươi có cái gì làm chứng cớ không?”
Nghe nàng ta hỏi như thế, hắn không khỏi có chút sửng sốt, không nghĩ tới nàng đưa ra câu hỏi quá trực tiếp, như là gây sự không bằng a! Xem ra nữ trưởng lão này, không thể xem như là một người thân thiện dễ động đến a!
Bất quá hiện tại Lý Dật hắn thật sự không cần cái vị trí thành chủ này. Mang tiếng là thành chủ cho oai chứ thật ra chỉ như là thôn trưởng của một cái sơn thôn nghèo nàn mà thôi. Điều này đối với hắn mà nói không có một điểm hấp dẫn nào, nên hắn nghĩ nếu nàng hoài nghi thân phận mình cũng tốt, hắn còn mừng rỡ không phải lo cho cái chức danh sắp phải mang đó.
Nghĩ tới đây trong lòng hắn cũng không có so đo tính toán gì, chỉ mỉm cười lắc đầu bình thản nói: “Ngươi không cần phải lớn tiếng ép buộc ta như thế. Cái chức danh thành chủ ‘hữu danh vô thực’ này đối với ta cũng không phải là cái gì tốt cho lắm. Nếu như cái danh thành chủ làm ngươi cảm thấy hoài nghi, ta đây không thấy hay lắm, ngươi cứ xem ta như một người bình thường cũng được. Chỉ cần ngươi chịu giúp ta chữa khỏi cho Tiểu cường, ta sẽ lập tức rời đi, ngươi xem thế nào?”
Này...
Rất hiển nhiên là thái độ trên của hắn vượt ra khỏi những dự liệu mà Đế Á trưởng lão nghĩ! Nàng không khỏi có chút chần chờ nhìn hắn, đang lúc nàng chuẩn bị mở lời thì Tư Đồ Tạp vội vàng ngắt lời nói: “Đế Á trưởng lão, nhưng hắn có mang theo tín vật của lão thành chủ bên người tới a, điều này sao có thể giả được, ta tận mắt nhìn thấy a!”
Cái gì! Tín vật của lão thành chủ!
Nghe xong Tư Đồ Tạp nói, Đế Á kích động tiến lên phía trước một bước, hai mắt nhìn chằm chằm Lý Dật. Mặc dù nhìn không thấy vẻ mặt của nàng, nhưng là từ những run rẩy trên thân thể của nàng lúc này có thể thấy được, nàng thật sự rất kích động.
Không thể không nói chính là, nàng có một đôi mắt to rất xinh đẹp, dịu dàng trong suốt như làn thu thủy, lộ ra nét nữ tính cực kì động lòng người. Hơn nữa với hai hàng lông mi dài cong vυ't kia, cho dù miệng nàng cùng cái mũi nằm trên một khuôn mặt hơi dài, nhưng chỉ bằng vào nét nhu tình lộ ra qua song nhãn thì đã có thể xem nàng là một mỹ nữ a!
Hít sâu vào cái, Đế Á trưởng lão rốt cuộc cũng lấy lại được bình tĩnh, nhưng cũng hơi kích động nhìn Lý Dật nói: “Thật không có ý tứ, xin tha thứ cho ta mới vừa rồi tỏ ra vô lễ, không biết có thể hay không cho ta nhìn qua một lần kiện tín vật kia?”
Có chút gật đầu, hắn liền cho tay vào trong ngực móc ra cái vòng làm bằng bạc, đem đặt trên tay mình cho Đế Á trưởng lão xem. Dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống, bảo thạch phía trên vòng bạc phản xạ ánh sáng phóng ra quang mang sáng lập lòe!
Trời! Trời ạ!
Đế Á kích động nhìn ngân bàn trong tay hắn, thì thào nói: “Đúng là nó, thật là nó a!”
Nói tới đây, Đế Á bất chợt ngừng lại, vội vàng nhìn thẳng vào mắt Lý Dật, thành khẩn ngỏ lời: “Ta tha thiết xin ngươi hãy nói cho ta biết, ở nơi nào ngươi đã nhìn thấy lão thành chủ vậy? Hắn có hay không đối với ngươi... Đối với ngươi nói cái gì đó?”
Này…
Nghe xong Đế Á nói, hắn không khỏi có chút chần chờ do dự. Trên thực tế mà nói hắn ta chưa từng gặp qua cái gì gọi là lão thành chủ kia, cái ngân bàn (vòng bạc) này chỉ là hắn ngẫu nhiên có được mà thôi, đâu có thể nào biết lão thành chủ nói qua cái gì a?
Quả quyết lắc đầu Lý Dật tay cầm ngân bàn khẽ ngước đầu nhìn nàng nói: “Không có, lão thành chủ cái gì cũng không có nói qua. Ta thậm chí còn không biết ngân bàn này là đại biểu cho cái gì nữa, ngươi muốn từ chỗ ta biết tin tức về hắn chỉ sợ ta làm ngươi thất vọng rồi!”
Đế Á gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn. Ngược lại hắn cũng không hề nhượng bộ nhìn lại nàng, tận tình thưởng thức đôi mắt đẹp kia. Lý Dật cũng không có nói dối, lão thành chủ vốn cũng không có nói với hắn cái gì, hắn nói đích hết thảy đều là lời nói thật hoàn toàn không nói dối, hơn nữa... Hắn cũng không để ý cái này gọi là “thành chủ bảo tọa”, một điểm cũng không quan tâm, hắn hiện tại chỉ lo nghĩ chữa trị cho Tiểu Cường thôi!
Hồi lâu, rốt cuộc... Đế Á thở dài một tiếng, bình tĩnh nói với hắn: “Ta tin tưởng ngươi, ngươi rất thản nhiên, cũng rất hào hiệp, ta tin tưởng những gì ngươi nói đều là sự thật. Chỉ là do ta quá cẩn thận mà thôi!”
Nghe xong Đế Á nói, hắn không khỏi cười khổ một tiếng. Một lúc lâu như vậy mà nàng dĩ nhiên vẫn còn dây dưa chuyện thân phận thật giả này. Trời biết, Lý Dật hiện tại thầm lo nghĩ chỉ là nhanh chóng tìm cách chữa khỏi cho Tiểu cường, về phần thành chủ gì gì đó, đi gặp quỷ hỏi đi a!
Cười khổ ôm quyền hắn cầu khẩn nói: “Ta van xin nàng, cái chuyện thành chủ hay không thành chủ kia ta thật không để ở trong lòng. Nếu như các ngươi không tin thì cái tín vật này xin trả lại cho các người. Hiện tại ta chỉ lo nghĩ muốn cầu xin ngươi nhanh lên một chút chữa khỏi cho Tiểu Cường của ta a!”
Khi nghe xong Lý Dật thốt lên những lời này, Đế Á quái dị nhìn hắn liếc mắt một cái rồi phẫn nộ nói: “Ngươi cũng không nên tỏ ra quá xem thường cái chức thành chủ Mê thành đến vậy. Mặc dù hiện tại Mê thành nghèo túng nhưng sở dĩ có thể kéo dài nhiều năm như vậy, tự nhiên nó có đạo lý để tồn tại, hơn nữa, chúng ta Mê thành nhưng là...!”
Vốn đang nghĩ muốn tiếp tục nói cho xong lời, nhưng khi Đế Á chứng kiến vẻ mặt dường như sắp nổi điên của Lý Dật thì nàng tỏ ra không cam lòng nguyện ý mà ngừng miệng, bất đắc dĩ nói: “Được rồi được rồi, ta hiện tại sẽ nghĩ cách điều trị Tiểu Cường cho ngươi!” Vừa nói chuyện, Đế Á quyến rũ liếc mắt nhìn hắn một cái, đôi mắt to kia như muốn nói “thật hết cách với ngươi”.
Nghe được Đế Á rốt cuộc đáp ứng trị liệu cho Tiểu Cường, hắn nhanh chóng chạy đến bên cạnh xe ngựa, xốc lên cái đám da thú cùng rơm rạ phủ trên thân Tiểu cường, lập tức lộ ra một thân thể huyễn thú to lớn dị thường!
Nhìn Tiểu cường với thân thể khổng lồ kia, Đế Á không khỏi lộ ra nét kinh ngạc sửng sốt, than thở nói: “Trời ạ! Thật là một con hạt tử (bọ cạp) to lớn a! Thật là khó tin thế giới này lại có một loại hạt tử lớn đến thế này, cho dù là trên Mê Huyễn sơn cũng chưa chắc có được a!”
Vừa nói chuyện Đế Á vừa ngồi xổm xuống, bàn tay đặt nhẹ lên trên đầu của Tiểu Cường, sau đó… Đế Á chậm rãi nhắm hai mắt lại, phảng phất như là đi vào giấc ngủ…
Nhìn Đế Á thân ảnh bất động ngồi đó, lòng Lý Dật lo lắng tự hỏi không biết là nàng đang dùng cách gì để tìm ra thương thế của Tiểu Cường. Không biết thương thế Tiểu cường rốt cuộc là nặng hay nhẹ đây, có thể được cứu sống hay không?
Chính trong lúc đang lo lắng thì Đế Á chậm rãi mở mắt ra đứng dậy. Nàng lắc đầu thở dài bất đắc dĩ nói: “Thương thế của nó thật sự là rất nặng, hơn nữa đã quá lâu không được điều trị. Hiện tại xem ra rất khó khăn!”
A!
Lý Dật không khỏi sợ hãi mà kêu lớn lên khi nghe nàng nói. Đế Á khi nghe hắn kêu thì lập tức liếc mắt nhìn hắn không chút khách khí tức giận nói: “Ngươi la cái gì đó, ta chỉ nói là có khó khăn, cũng không có nói là hết cách a!”
Nói tới đây Đế Á dừng một chút, nhìn vẻ mặt hơi ngốc ngốc ngờ nghệch của hắn rồi tiếp tục nói: “Thương thế loại này chỉ có mục sư Quang minh hệ là có khả năng chữa khỏi hoàn toàn. Dù Thủy hệ trị liệu thuật của ta cũng có thể chữa trị nhưng là có chút khó khăn!”
Nghe những lời này Lý Dật khẽ nhíu mày bất đắc dĩ nói: “Nhưng mục sư bên ngoài không chịu ra tay trị liệu cho động vật a! Nêu vậy ngươi có thể nói ra rốt cuộc là khó khăn gì, chúng ta có thể tự mình giải quyết hay không?”
Thở dài một tiếng, Đế Á chậm rãi nói: “Mặc dù...Quang hệ cùng Thủy hệ đều có trị liệu đích pháp thuật, nhưng là... So sánh mà nói, quang hệ đích ma pháp mới là trị liệu thương bệnh hữu hiệu nhất, Thủy hệ pháp thuật mặc dù cũng có thể trị liệu, nhưng lại đã bị hạn chế rất lớn!”
Dừng một chút, Đế Á tiếp tục nói: “Quang hệ trị liệu pháp thuật là lợi dụng nguyên lý ‘quay ngược’, làm cho thân thể quay về trang thái tốt nhất trước khi bị thương. Thủy hệ trị liệu pháp thuật kì thật chính là sử dụng Thủy hệ công năng có đặc tính làm dịu, làm cho vết thương khôi phục và sinh trưởng lại nhanh hơn bình thường, trong thời gian ngắn nhất làm cho vết thương khép miệng bình phục lại!
Lý Dật khó hiểu khi nghe nàng giải thích, hắn nghi hoặc hỏi: “Dù phương pháp không hoàn toàn giống nhau nhưng mà… Không phải cả hai đều có thể trị thương sao?”
Lắc lắc đầu, Đế Á giải thích: “Không, khác biệt là rất lớn a! Quang hệ trị liệu thuật kì thật là một loại ‘quay ngược thời gian’. Có thể làm cho tay chân đứt lìa hàn gắn lại, mắt mù thấy ánh sáng nhưng… Thủy hệ trị liệu thuật thì không được như vậy. Nó chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ phục hồi của ngươi mà thôi, nếu như tay chân đứt lìa thì tuyệt đối không cách nào hàn gắn lại như cũ. Đây chính là bản chất của sự khác biệt!”
Dừng một chút, nàng quay đầu nhìn Tiểu cường nói: “Ví dụ như hạt tử này, lớp vảy hộ thân trên lưng của nó đã hoàn toàn lún vào trong, không còn cách khôi phục, còn có… Do thời gian đã lâu không được chữa trị, toàn bộ chất dịch trong cơ thể gần như cạn kiệt, nội tạng thì bị phá hư đang trong tình trạng thối rữa, không còn sinh khí! Hoàn toàn không có khả năng khép lại. Đây là vấn đề khó khăn mà Thủy hệ ma pháp trị liệu không thể giải quyết a!”
--------------------------------------------------------------------------------------------