Xuyên Nhanh: Phu Quân, Hạ Hỏa Nào!

Chương 49: Tổng tài cay nghiệt 49

Ninh Hinh : "... Anh hỏi vậy là sao? "

Uy Trì nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô, như sợ bỏ lỡ qua điều gì mà nhìn đến nổi không chớp mắt.

" Nếu rời khỏi anh... em sẽ vui không? "

Ninh Hinh : "..."

Sao tự nhiên lại hỏi câu kì quái như vậy chứ?

Thấy Ninh Hinh không trả lời, anh hạ giọng : " Vui chứ? "

Ninh Hinh thấy không ổn liền nhanh chóng lắc đầu : " Không nha. "

" Thật? ", anh vươn tay vuốt ve gò má của cô, sâu thẩm hỏi tiếp.

Ninh Hinh gật gật đầu : " Thật mà... "

Uy Trì mỉm cười lần đầu tiên khi gặp lại cô, tâm tình buông lỏng hơn một chút. Ánh mắt nhắm lại, miệng khẽ mở.

" Ừ... "

Câu trả lời khiến anh hài lòng, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ninh Hinh thầm thở ra trong lòng, chắc là cô nghĩ quá rồi. Chỉ là hỏi thôi làm gì có nguy hiểm vậy chứ?

Có chúa mới biết...

Lúc nãy, tay anh khi cô chưa trả lời đã lặng lẽ đặt gần phần cổ của cô. Sợ là nếu cô lắc đầu một cái... thì có lẽ sẽ không lành lặng mà ở đây như bây giờ.

Ninh Hinh - người chưa nhìn ra được sự nguy hiểm chết người của Uy Trì, vẫn đang ung dung sờ loạn mái tóc đen rủ rựu của anh.

Ninh Hinh xoa cái bụng.

Hơi đói a...

Nhưng đáng tiếc là khi cô cử động thì Uy Trì lập tức nhíu chặt mày, đôi mắt hiện tơ máu nhìn cô.

" Đi đâu? "

Lại muốn trốn?

Anh siết chặt vòng eo của cô, lực đạo không kiềm được mà làm cô khẽ than một tiếng.

" Đau... "

Uy Trì dường như không nghe, khóa chặt Ninh Hinh. Giọng như gầm nhẹ lên.

" Đi đâu? Trốn? "

Ninh Hinh trợn mắt : " Uy Trì! Anh đừng có mà — "tùy hứng như vậy chứ?

Uy Trì lập người cô dành thế thượng phong, đầu cúi xuống há miệng cắn một ngụm thật mạnh trên cổ trắng nõn đang nhấm nháy từng hô hấp không ổn định kia mà dày vò.

Ninh Hinh đẩy đẩy vai anh, cơn đau xuyên qua lớp da đến thần kinh ngay lập tức làm cô quên đi cả tức giận mà chỉ còn lại tâm tình hoảng loạn nói.

" Uy Trì! Uy Trì! Anh đừng có mà cắn chết em đấy! "

Tiếng nói cầu khẩn kia không những làm Uy Trì không ngưng lại mà anh còn cắn hăng say hơn. Mỗi lần cắn từng tấc da, vết màu đỏ do anh để lại hiện lên gần như bao quanh cả cổ cô. Vô cùng đáng sợ!

Uy Trì không quá mức tàn nhẫn, anh còn lí trí để giảm bớt đau rát của từng dấu răng của anh bằng cách liếʍ nhẹ những "vết tích" mà anh để lại.

Vừa đau lại vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến Ninh Hinh gần như khóc nấc lên.

Huhu! Đại Cẩu! Phụ thân! Mẫu thân! Tỷ Tỷ ơi!

Tên nam nhân thối tha này hành hung cục vàng của mọi người kia!!!

" Uy Trì! Anh phát điên cái gì vậy?!!! Thả em ra! "

Uy Trì cười khẽ, hung bạo xốc chiếc áo trắng của cô lên. Bầu ngực trắng nõn được che lấp sau áσ ɭóŧ lấp ló hiện lên khiến anh càng hưng phấn, thật muốn hành hạ nó đến hư thì thôi!

" Phát điên?! Anh chính là phát điên như vậy đó! "

Chữ cuối Ninh Hinh không nghe rõ vì anh đã bạo lực cởi bỏ áσ ɭóŧ, há miệng ngậm lấy hai *** *** *** nhấp nhô theo từng nhịp thở gấp gáp, vô cùng hút người của cô.

Đầu lưỡi lên tục tăng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho Ninh Hinh, cô vùng vẫy đôi tay đang bị anh khóa chặt. Miệng thở gấp, uất ức nói.

" Huhu, anh...anh ức hϊếp em! Không chơi với anh nữa! Anh đúng là tên khốn khϊếp! Thối tha mà! "

Mỗi lần bị anh ức hϊếp, dù có nhiều lần như vậy nhưng lần nào cô vẫn không kiềm nén được xúc cảm uất khủng.

Là công chúa? Điều này đối với cô thật quá đáng! Chưa bao giờ có người đối xử với cô như vậy kể cả phụ thân lần mẫu thân, ngay cả người có tiếng là tâm hồn lạnh như Tỷ Tỷ cũng phải chiều cô! Vậy mà... vậy mà...

Anh lại giám ức hϊếp cô! Cô biết nếu là người khác ức hϊếp cô có thể nhẫn nhịn đáp trả, hoặc thẳng tay đập chết hắn!

Nhưng người này là anh, cô không thể ra tay. Không phải không thể nhưng trái tim cô không muốn nhìn anh bị thuơng...

Uy Trì hơi ngưng động tác, liếc mắt thấy cô mặt đỏ bừng như sắp khóc đến nơi liền nhăn mày, giọng nói trầm hẳn như không muốn nhân nhượng, nhưng kì thật...

Tim anh đã mềm nhũn, hai tay khóa chặt cô cũng buông lõng. Sự nhân nhượng thể hiện rất rõ ràng.

" Khóc? Có gì mà khóc? Không phải định trốn hay sao? Giỏi thì em trốn tiếp cho tôi xem! "

Ninh Hinh mím môi, ánh mắt long lanh nhìn đi chỗ khác. Thuơng tâm kìm nén nước mắt.

Mẹ nó! Có gì phải khóc chứ?!

Tên nam nhân thối tha nhà ngươi ta đây không thèm nữa!

Huhu, ta sẽ nói phụ thân đập chết ngươi!

Cho ngươi làm thái giám cả đời luôn!!!

" Phụt "

Một mũi tên vô hình đâm thẳng vào tim Uy Trì, anh hít một hơi định thần. Thả lỏng tay bật người ngồi dậy, nghiến răng.

" Em đừng có mà nghĩ tới chuyện trốn khỏi tôi. "

Nói xong, không khí đột nhiên chầm vào yên ắng.

Ninh Hinh cuộn người xoay hẳn lại với Uy Trì, uất ức chuyển thành giận dữ.

Hừm! Tên tính cách không bình thường như ngươi bổn công chúa không thèm!

Uy Trì lén đảo mắt qua lại đảo mắt về, muốn bỏ đi nhưng thấy cô như hoàn toàn bị tổn thuơng khiến lòng anh không khỏi xôn xao.

Cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói.

" Thuơng tâm cái gì? Cái đó tôi không bị thì em có tư cách gì? "

Không phải muốn trốn à? Em không nghĩ đến tôi cũng sẽ như em sao?

Em thuơng tâm cái gì chứ? Bộ dạng thật khó nhìn mà!

Ninh Hinh không trả lời, nhưng đôi mắt đã lưng lưng nước mắt.

Tên nam nhân vô tâm nhà ngươi, ta đây không thèm! Cút đi!

Khóc cái gì chứ? Bổn công chúa ta không thể khóc vì một tên nam nhân khốn nạn như ngươi đâu!

Uy Trì mất kiên nhẫn, dùng tay xoay mạnh người cô lại.

" Em! —...."

Nhưng thấy khuôn mặt lấm tấm đầu nước mắt của cô, anh khựng lại ngay lập tức.

Tâm tình lúng túng không biết nên làm gì.

Nhìn thấy vẹt máu trên môi cô.

Là lúc nãy cô cắn sao?

Uy Trì : ....

Buông súng đầu hàng.