Thâm Uyên Chi Liêm

Chương 115: Kết cục

Thấy Mộc Linh Hạo bộ dáng ngốc lăng, Cảnh kéo xuống bàn tay Mộc Linh Hạo dừng ở mặt y, đặt trên hồng ấn, “Phụ thân, lễ vật này thích không?”

Mộc Linh Hạo khó có thể tin ôn độ cảm giác trên tay, tim đập, không phải mộng? Đây là sự thực.

Cảnh Nhi thực sự nói yêu ta? Sau đó nghe cảnh hỏi. Lễ vật? Chết tiệt, đây là lễ vật hắn rất muốn.

Cái gì yêu cầu không thể động các loại, trong đầu Mộc Linh Hạo biến mất, hắn thầm nghĩ hảo hảo thương yêu người khiến hắn điên cuồng một phen này.

Xoay người, đem Cảnh đặt dưới thân, không có ôn nhu, chỉ có cuồng loạn, kể ra tâm tình hiện tại của hắn có bao nhiêu kích động, vui sướиɠ, hạnh phúc khiến hắn không biết làm sao, nguyện vọng lâu dài tới nay rốt cục được đến, ngoại trừ như vậy hắn không biết thế nào biểu đạt.

“Cảnh Nhi, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi.” Mộc Linh Hạo ly khai môi Cảnh, bên tai Cảnh điên cuồng kể ra, trên tay liên tục, trên người Cảnh chạy.

“Phụ thân, thích lễ vật này sao?” Cảnh ngăn cản cử động làm càn của Mộc Linh Hạo, hỏi lại một lần.

“Đây là lễ vật tốt nhất ta nhận được.” Nỗ lực bình tĩnh tư tự sôi trào, thế nhưng trong giọng nói vẫn mang theo âm rung, hắn rốt cục chiếm được, quả thực không thể tin, nghĩ như vậy, lệ từ khóe mắt rơi xuống.

“Vì sao rơi lệ?” Cảnh không rõ nhìn giọt lệ ở khóe mắt Mộc Linh Hạo, lòng có chút kéo, đây là đau lòng sao? Cảnh cảm thụ cảm giác mới lạ, cảm giác đau lòng.

“Ta rất cao hứng, Cảnh Nhi, ta rốt cục được đến tình yêu của ngươi.” Mộc Linh Hạo thật sâu nhìn chăm chú vào người hắn điên cuồng ái luyến.

“Ta yêu ngươi.” Cảnh nghiêm túc đối Mộc Linh Hạo nói.

“Ta cũng yêu ngươi.” Mộc Linh Hạo cười đến hạnh phúc, thỏa mãn nhìn người mình yêu.

“Phụ thân, đối ngươi dùng tính mệnh của mình tính toán ta, nghiêm phạt chân chính của ta đối ngươi là, ở một khắc chứng minh xuất hiện không cho ngươi biết.” Cảnh nói ra nghiêm phạt chân chính y đối Mộc Linh Hạo.

Mộc Linh Hạo ngạc nhiên nhìn Cảnh, sau đó minh bạch, không sai đây mới là nghiêm phạt đáng sợ nhất Cảnh đối hắn, vốn đó là thứ hắn muốn mới có thể tính toán, đáng tiếc hắn không ở trước tiên biết kết quả. Sau đó nghiêm phạt của Cảnh Nhi khiến hắn vô lực tự hỏi, thứ hắn dự đoán hắn nhất, đã chiếm được, thế nhưng bản thân hắn không biết, trái tim thấp thỏm như cũ tiếp tục, tiếp thu nghiêm phạt của Cảnh Nhi, trong lòng khủng hoảng tồn tại của mình, khủng hoảng sẽ bị buông tha, không thời không khắc trong lòng quanh quẩn, lo lắng nghiêm phạt kế tiếp có thể hay không chính là bị vứt bỏ, sợ hãi. Còn có, vốn Cảnh Nhi xuất hiện chứng minh đối tinh hắn hẳn là người thứ nhất chứng kiến đồng thời người thứ nhất biết, thế nhưng hắn sai mất một khắc này, không thể không nói đây là một loại nghiêm phạt tàn nhẫn.

“Cảnh Nhi, thực sự tàn nhẫn. Bất quá, hiện tại biết không muộn.” Mộc Linh Hạo bất đắc dĩ nói, sau đó cúi đầu, tiếp tục trên người Cảnh chế tạo vết tích, chỉ cần Cảnh Nhi yêu hắn là được, lúc nào biết không quan trọng, quan trọng là Cảnh Nhi yêu hắn, đại giới lấy tính mệnh làm lợi thế tính toán Cảnh Nhi hắn đã chiếm được, từ nay về sau, tuyệt đối không xuất hiện lại loại tình huống này. “Cảnh Nhi, ngươi phải bồi thường ta nga.” Mộc Linh Hạo mặt dày nói, hàm chứa vành tai Cảnh, mập mờ.

“Bồi thường?” Cảnh nhìn Mộc Linh Hạo hỏi.

“Đúng, bồi thường không trước tiên để ta biết ngươi yêu ta.” Mộc Linh Hạo nói.

“Đó là nghiêm phạt ngươi làm sai.” Cảnh sửa đúng Mộc Linh Hạo,

“Ta mặc kệ, ta muốn bồi thường.” Mộc Linh Hạo rất vô lại, hắn đã đạt được tình yêu của Cảnh, như vậy giở trò chơi xấu đều có thể.

Cảnh không nói thêm gì, Mộc Linh Hạo cho Cảnh cam chịu, làm càn trên người Cảnh di động, môi dời xuống, xương quai xanh, ngực, đặc biệt là hồng ấn chứng minh đối tinh, vẻ mặt thỏa mãn liếʍ duyện, miêu tả, đây chính là chứng minh Cảnh Nhi yêu hắn.

Mà khi Mộc Linh Hạo không chú ý, Cảnh đem một thứ bỏ vào miệng.

Bàn tay Mộc Linh Hạo đặt trên yếu hại của Cảnh, ngẩng đầu, đòi lấy nụ hôn. Sau đó một vật thể hình tròn từ miệng Cảnh độ vào miệng hắn, lập tức hòa tan.

Phát hiện không đúng Mộc Linh Hạo một tay chống giường, nhìn Cảnh dưới thân.

“Đây là cái gì?” Mộc Linh Hạo hỏi.

“Dược Khiêm đặc chế.” Cảnh trả lời. Đây là dược vật Khiêm đặc biệt vì đám người Mộc Linh Hạo chế tác, để bọn họ có một giáo huấn khắc sâu, muốn bọn họ biết có chút người là không thể tính toán. “Nghiêm phạt thứ ba ta cho ngươi.”

“Có ích lợi gì?” Dược hiệu còn không phát huy, thế nhưng Mộc Linh Hạo dự cảm càng ngày càng không tốt.

“Ngươi lập tức sẽ biết.” Một bước cuối cùng hoàn thành, phụ thân, hảo hảo hưởng thụ đi.

Dược hiệu bắt đầu phát tác, hoả nhiệt phát sưng của Mộc Linh Hạo, cấp tốc lui xuống, thế nhưng dục niệm trong lòng một điểm không giảm. Mộc Linh Hạo lập tức biết dược này có tác dụng gì, mà Cảnh cũng cho ra đáp án.

“Trước khi dược hiệu biến mất, phụ thân, ngươi sẽ không được.” Cảnh công bố đáp án.

“Cảnh Nhi.” Mộc Linh Hạo kêu to, chết tiệt, đây là nghiêm phạt gì.

“Đây là nghiêm phạt các ngươi tính toán chúng ta, phụ thân.” Cảnh nghiêm túc trả lời.

“Có thể hay không đổi một cái khác? Tỷ như nói, Cảnh Nhi ôm ta.” Mộc Linh Hạo lần thứ hai cò kè mặc cả, đánh tính toán nhỏ nhặt.

“Không được, Đế nói, đây là nghiêm phạt tốt nhất đối các ngươi.” Để cái tên không thời không khắc động dục kia yên tĩnh một chút, đây là Khắc Lạc Duy nói. Khiêm chính là, làm như vậy, hẳn sẽ có giáo huấn khắc sâu.

“Muốn bao lâu?” Mộc Linh Hạo gian nan hỏi, đủ ngoan, không hổ là Vô Xá lĩnh đạo, đem Cảnh cùng bọn họ cách ly là chính xác. Nghĩ tới còn có mấy người tao ngộ như hắn, Mộc Linh Hạo trong lòng cân đối. Đối nghiêm phạt này, chỉ có thể tiếp thu, hy vọng thời gian có thể ngắn một chút.

“Không lâu lắm.” Cảnh rất rất không rõ.

“Cụ thể là bao lâu?” Mộc Linh Hạo kiên trì hỏi ra đáp án, bất quá hắn có dự cảm, nhất định không phải hắn hy vọng.

Cảnh nói ra một thời gian, khiến Mộc Linh Hạo lý trí tan vỡ, “Cảnh Nhi, giải dược.” Mộc Linh Hạo rất lớn tiếng đối Cảnh quát.

Cảnh tới giờ không phải người ăn một bộ này, rất minh xác nói, “Không có.” Ngữ khí chuyển thành lãnh đạm, phụ thân, đừng tưởng ta yêu ngươi, có thể ra lệnh cho ta. “Phụ thân, ta yêu ngươi, thế nhưng không có nghĩa ta sẽ nghe lời ngươi.” Cảnh lạnh lùng đối Mộc Linh Hạo cảnh cáo.

Mộc Linh Hạo phát hiện ngữ khí của Cảnh, phục hồi tinh thần, chết tiệt, hắn thế nào đã quên, hắn thế nào có thể đối Cảnh Nhi rống, cho Cảnh Nhi yêu hắn liền nghĩ muốn làm gì thì làm, hắn thế nào đã quên, Cảnh Nhi của hắn là người có bao nhiêu vô tình. “Xin lỗi, Cảnh Nhi, chỉ là nghiêm phạt này của ngươi thời gian quá dài,” Cái gì không tốt, dùng nghiêm phạt này.

“Phụ thân, ta yêu ngươi, thế nhưng đối ta mà nói trọng yếu nhất như cũ là bản thân, còn có đám người Đế, vị trí của ngươi ở phía sau bọn họ, nếu như ngươi không yêu ta, phản bội ta, vậy ta nhất định tự tay gϊếŧ ngươi.” Cảnh nói cho Mộc Linh Hạo điểm mấu chốt xác thực của y, yêu hắn không sai, nhưng hắn không phải trọng yếu nhất.

“Ta đã biết, Cảnh Nhi. Ta tuyệt đối không phản bội ngươi. Lấy tên của ta thề.” Mộc Linh Hạo chấp tay Cảnh, tựa như tuyên thệ nói. Như vậy là được, không phải trọng yếu nhất trong lòng Cảnh Nhi cũng được, bởi hắn cả đời đều không thể vượt qua vị trí Vô Xá trong lòng Cảnh Nhi, nghe qua quá khứ Cảnh Nhi, hắn chỉ biết, Vô Xá trong lòng Cảnh Nhi là trọng yếu nhất, mà hắn là một thành viên trong đó, đủ rồi. Chỉ cần Cảnh Nhi yêu hắn, đủ rồi, nhiều hơn, không thể cưỡng cầu, đây cũng là điểm mấu chốt của hắn, chỉ cần Cảnh Nhi yêu hắn, hắn có thể chịu được. Thế nhưng ngoại trừ người của Vô Xá, ai đều không cho phép trong lòng Cảnh Nhi so hắn trọng yếu, nếu như kẻ này xuất hiện, thì phải chết.

“Cảnh Nhi, thực sự không có giải dược?” Mộc Linh Hạo lần thứ hai hỏi.

“Không có.” Cảnh khẳng định trả lời, Khiêm căn bản không làm giải dược, không cần giải dược.

Mộc Linh Hạo ác ý cọ xát một chút yếu hại của Cảnh, “Ngươi không muốn sao?”

“Ta muốn ngươi cũng cho không được.” Cảnh như vậy trả lời, nhắm mắt lại, “Ngủ ngon.” Đối Mộc Linh Hạo nói một tiếng.

Mộc Linh Hạo trong lòng có bức thiết dục niệm, thế nhưng vũ khí của hắn không nguyện ý ra khỏi vỏ, hắn thực sự phải qua loại sinh hoạt này? Thật vất vả chiếm được tâm người mình yêu nhất, lại không thể ăn đến, trong lòng bốc lên tình cảm nóng rực, rồi không thể phát tiết. Quả thực cực kỳ tàn ác, từ thiên đường hạnh phúc ngã vào địa ngục thâm uyên.

Nhìn Cảnh nhắm mắt lại, Mộc Linh Hạo bất đắc dĩ thối lui, ngủ bên cạnh Cảnh, ôm thắt lưng Cảnh, xem ra chỉ có thể như vậy, ai, so hai lần trước còn thảm, xem được, sờ được, thế nhưng ăn không được, hơn nữa là ăn không xong. Tuyệt đối không tính toán Cảnh Nhi, kinh nghiệm như vậy một lần là đủ.

Sau đó trong thời gian dược hiệu phát huy Mộc Linh Hạo tiếp tục lãnh nghiêm mặt, chế tạo lãnh khí, chờ cực hình kết thúc, hắn đã dự định khi dược hiệu biến mất, liền cùng Cảnh Nhi làm đủ, cho nên hắn không ly khai Cảnh, chờ một khắc dược hiệu qua đi.

Rốt cục, Mộc Linh Hạo phán tới ngày đó, một khắc cảm giác dược hiệu biến mất, Mộc Linh Hạo lập tức kéo Cảnh trở lại phòng ngủ, đem người nhét trên giường, xoay người mà lên, thô lỗ triệt điệu y vật của Cảnh, tựa như một đầu dã thú khẳng thực mỗi tấc.

Cảnh nhìn cử động của Mộc Linh Hạo, không phản đối, cũng không sai biệt.

“Cảnh nhi, ta yêu ngươi.” Khi tiến vào cơ thể Cảnh, Mộc Linh Hạo bên tai Cảnh nói.

“A, ta cũng yêu ngươi.” Cảnh đáp lại đồng dạng, khiến Mộc Linh Hạo càng thêm điên cuồng luật động.

Hậu quả là, lấy thực lực của Cảnh, cũng thẳng không nổi thắt lưng, dưới dược vật của Khiêm duy trì, mới khôi phục. Để Mộc Linh Hạo lần thứ hai chứng kiến trình độ dược vật cao siêu của Vô Xá y sư Thượng Quan Khiêm, đánh tính toán, xem ra sau này có thể cùng Cảnh Nhi làm vài lần, tìm Thượng Quan Khiêm muốn điểm dược là được, xem, Cảnh Nhi khôi phục bao nhiêu nhanh.

Mà Cảnh nghĩ, muốn hay không tìm Khiêm nhiều điểm dược lần trước, tựa như Khắc Lạc Duy nói, Mộc Linh Hạo nên yên tĩnh một chút.

Giống như kết thúc của đồng thoại, từ đó sau đó, Vô Xá Thâm Uyên Chi Liêm Mộc Cảnh cùng đối tinh của y Mộc Linh Hạo, qua những ngày hạnh phúc vui vẻ.

Đương nhiên, một số khúc chiết nhỏ vẫn có.