Thâm Uyên Chi Liêm

Chương 114: Chứng minh

Mộc Linh Hạo từ phòng tắm đi ra, liền thấy Cảnh một tay gối lên giường, nằm nghiêng nhìn hắn. Đi tới bên giường, nói, “Cảnh Nhi, ngươi đã nói buổi tối có thể.” Tuy biết Cảnh không làm chuyện bội ước, bất quá Mộc Linh Hạo vẫn nhắc nhở, bởi đối buổi tối hắn chờ mong thật lâu, Cảnh Nhi muốn bội ước đều không thể.

“Phụ thân, ta còn có lễ vật cho ngươi.” Cảnh nhìn Mộc Linh Hạo nói.

“Là cái gì?” Mộc Linh Hạo nhíu mày, trước buông tha Cảnh Nhi, đối lễ vật của Cảnh Nhi hắn có nho nhỏ chờ mong, tuy hắn càng muốn lập tức áp đảo Cảnh Nhi, tiến vào cơ thể Cảnh Nhi, cùng Cảnh Nhi hoà làm một thể, bất quá Cảnh Nhi khó được cho hắn lễ vật, vậy nhẫn.

Cảnh một cái xoay người, đem Mộc Linh Hạo đặt dưới thân, Mộc Linh Hạo muốn mở miệng, đã bị Cảnh ngăn chặn. Mộc Linh Hạo trợn to mắt, đây là… Cảnh lần đầu chủ động hôn hắn, nghĩ vậy, Mộc Linh Hạo hé miệng, theo đuổi lưỡi Cảnh thâm nhập, cùng nhau quấn lấy. Mộc Linh Hạo vươn tay muốn ôm Cảnh, lại bị Cảnh dùng tay đem tay hắn đặt một bên.

Cảnh ly khai môi Mộc Linh Hạo, thổ tức, “Phụ thân, không thể động nga.”

“Cảnh Nhi, là muốn ôm ta sao?” Mộc Linh Hạo liếʍ liếʍ môi mình, hỏi.

“Phụ thân, ngươi chỉ cần cảm giác là được.” Cảnh không chính diện đáp lại.

Mà Mộc Linh Hạo cho là phải, hợp tác không động, để Cảnh trên người mình tự do phát huy. Có thể bị Cảnh Nhi ôm cũng không sai, hắn rất chờ mong.

Cảnh học động tác Mộc Linh Hạo đối y, môi từng chút dời xuống, tìm đến điểm mẫn cảm của Mộc Linh Hạo, từ động tác của Cảnh Mộc Linh Hạo nhìn ra Cảnh không biết, thế nhưng Mộc Linh Hạo một điểm cũng không để ý, tuy không thể động, thế nhưng ngoài miệng chỉ điểm Cảnh nên như thế nào, mà Cảnh nghe theo làm.

Cởi ra chiếc áo Mộc Linh Hạo mặc, tay cùng môi đi tới ngực Mộc Linh Hạo, nhìn ấn ký của Mộc Linh Hạo, Cảnh dùng ngón tay miêu tả văn lộ, chứng minh đối tinh.

“Cảnh Nhi.” Cảm giác tê dại từ ngực nảy lên đại não, Mộc Linh Hạo giục Cảnh tiếp tục.

Cảnh nhìn thoáng Mộc Linh Hạo, y khi đó cũng là biểu tình như vậy sao? Gương mặt hồng nhuận, ánh mắt ướŧ áŧ, thổ tức mập mờ, thực sự nghĩ không ra chính mình có biểu tình như vậy, cũng nghĩ không ra người cường thế như Mộc Linh Hạo có vẻ mặt này, xác thực rất mê người. Muốn hay không thử ôm một lần. Cảnh trong lòng nghĩ, bất quá lập tức bị chính mình phản bác, chuyện này hiện tại không trọng yếu, trước đem chuyện kia làm xong. Phụ thân, ngươi trước hưởng thụ một chút đi.

Cảnh tiếp tục trên người Mộc Linh Hạo dao động, dựa theo Mộc Linh Hạo chỉ điểm, phát hiện vài điểm mẫn cảm, Cảnh đem những điểm này nhớ kỹ, nói không chừng lúc nào sẽ dùng.

Bàn tay đi tới yếu hại của Mộc Linh Hạo, Mộc Linh Hạo nhẹ giọng rêи ɾỉ, dưới âu yếm của Cảnh, nơi đó từ lâu thũng đại hoả nhiệt, bị Cảnh vừa chạm càng muốn chết.

Cách lớp quần Cảnh lấy tay miêu tả hình dạng, trước đây chỉ xem qua, sờ lên mới biết, kích cỡ thật kinh khủng, hơn nữa khi y chạm vào còn tiếp tục thũng đại.

“Cảnh Nhi.” Cách một tầng chạm vào, khiến Mộc Linh Hạo một điểm đều không thỏa mãn, thế nhưng hắn không muốn dơ tay Cảnh, “Để ta tới.” Mộc Linh Hạo yêu cầu.

Cảnh không nhiều lời, chỉ là trực tiếp vươn tay vào trong, không có cách trở chạm vào bộ vị yếu hại, Mộc Linh Hạo khẽ rên một tiếng, bàn tay se lạnh chạm vào hoả nhiệt, hoàn toàn không có tác dụng hạ nhiệt, trái lại rất thoải mái, dọc theo trụ thân trên dưới động, không có kỹ xảo đáng nói, thế nhưng đây là người hắn yêu nhất vì hắn làm, loại kɧoáı ©ảʍ cùng thỏa mãn này từ trong lòng nảy lên, đủ để bù đắp khuyết điểm kỹ xảo. Hơn nữa rất nhanh, Mộc Linh Hạo đầu hàng, trên tay Cảnh bắn ra chứng minh tội ác.

Cảm giác nhuận thấp cùng lửa nóng trên tay, Cảnh rút về tay mình, nhìn bạch trọc, nói một câu, “Phụ thân, rất nhanh.”

Là nam nhân liền không thể chịu được lời như vậy, Mộc Linh Hạo lập tức phản bác, “Lực kéo dài của ta Cảnh Nhi thể hội, muốn hay không thử lại một chút.” Xác thực rất mất mặt, lâu lắm không chạm vào Cảnh Nhi, hơn nữa đây là Cảnh Nhi vì hắn làm, hắn thế nào có thể có lý trí áp lực du͙© vọиɠ, không nghĩ tới nhanh như vậy, hắn sẽ không khiến Cảnh Nhi nghĩ hắn không được đi? Không được, lần này hắn nhất định phải khiến Cảnh Nhi thay đổi ý nghĩ như vậy.

“Ta biết, bất quá, hiện tại phụ thân, ngươi vẫn không cho phép nhúc nhích nga.” Thấy hai tay Mộc Linh Hạo có chút bò lên, cảnh cáo.

Mộc Linh Hạo theo lời buông tha quyết định của mình, sau này còn có cơ hội.

“Phụ thân, thoải mái sao?” Cảnh đem bạch trọc trên tay lau, đối Mộc Linh Hạo, hỏi.

“Rất thoải mái, Cảnh Nhi, đây là lễ vật ngươi tặng ta, ta rất thoả mãn, Cảnh Nhi tiếp tục.” Mộc Linh Hạo ở vấn đề này không lảng tránh, cũng không xấu hổ, giựt giây Cảnh tiếp tục.

“Lễ vật? Phụ thân, đây là một điểm an ủi, lễ vật của ta còn không cho ngươi.” Rất khó được Cảnh lại cười.

“Vậy Cảnh Nhi, tiếp tục nha, ta rất chờ mong lễ vật của ngươi.” Nhìn nụ cười giống hệt tiếu dung giảo hoạt hôm nay thấy, Mộc Linh Hạo lệch lạc cho ôm hắn chính là nghiêm phạt của Cảnh Nhi, cười đắc ý. Cảnh Nhi, bị ngươi ôm, ta rất nguyện ý, không nên cho đối ta mà nói là một loại nghiêm phạt, đối ngươi, ta cam tâm tình nguyện, đây không phải nghiêm phạt.

“Phụ thân, sẽ không cho ta muốn ôm ngươi đi?” Cảnh nhìn Mộc Linh Hạo đắc ý cười, liếc mắt nói toạc ra ý nghĩ trong lòng Mộc Linh Hạo.

“Chẳng lẽ không đúng?” Mộc Linh Hạo nghĩ, chẳng lẽ mình đoán sai.

“Không phải, phụ thân, lễ vật kế tiếp, tuyệt đối không cho ta cơ hội ôm ngươi.” Cảnh như vậy trả lời, y theo cá tính Mộc Linh Hạo, tuyệt đối không gấp lúc này, cho y có cơ hội ôm hắn, mà đây cũng là thứ y cần, phụ thân, trước vui vẻ một chút đi, sau đó, sẽ càng…

Mộc Linh Hạo nhíu, vì sao hắn có dự cảm không tốt.

“Phụ thân, yêu ta đúng không?” Tay Cảnh trên chứng minh đối tinh vẽ loạn, cúi người nhìn Mộc Linh Hạo.

“Ta yêu ngươi, Cảnh Nhi.” Mộc Linh Hạo nói ái ngữ chân thành nhất.

“Cho nên không tiếc lấy sinh mệnh của mình nói giỡn cũng muốn biết, địa vị của ngươi trong lòng ta?” Cảnh tiếp tục hỏi.

“Phải, thế nhưng không nghĩ thương tổn ngươi.” Mộc Linh Hạo thừa nhận, thế nhưng đối xúc phạm Cảnh Nhi loại chuyện này, hắn tuyệt đối không nghĩ.

“Vốn, ta nghĩ tiếp qua một đoạn mới kết thúc nghiêm phạt thứ hai, bất quá, coi như là lễ vật cho ngươi.” Cảnh nói ra kế hoạch sớm dự định.

“Thật đúng lễ vật không sai.” Mộc Linh Hạo giờ khắc này cảm tạ đám người không mời mà đến hôm nay, nếu bọn họ không tới, không nói hôm nay là sinh nhật mình, vậy hắn còn muốn thụ thêm một đoạn thời gian dày vò cực hình.

“Đây tính một lễ vật, phụ thân còn một lễ vật khác.” Cảnh nói.

“Vậy Cảnh Nhi nhanh một chút cho ta.” Mộc Linh Hạo có chút chờ mong một lễ vật khác, về phần dự cảm không rõ, đã bị Mộc Linh Hạo để sau đầu, hiện tại trong mắt cùng lòng hắn chỉ có nhất cử nhất động của Cảnh.

Cảnh khóa ngồi trên người Mộc Linh Hạo, tư thế này khiến Mộc Linh Hạo nuốt nuốt nước bọt, Cảnh Nhi, sẽ không là… Mộc Linh Hạo trong đầu lướt qua các loại huyễn tưởng hương diễm, phân thân mới phát tiết bởi động tác của Cảnh cùng những huyễn tưởng này lần thứ hai xung động.

Mà Cảnh cũng minh xác cảm thụ dưới thân, chọn mi.

Mộc Linh Hạo đối Cảnh Nhi cười cười, “Cảnh Nhi, ngươi tiếp tục.” Trong giọng nói hoàn toàn là chờ mong.

“Đương nhiên sẽ tiếp tục.” Nhìn Mộc Linh Hạo cười, nghe ngữ khí Mộc Linh Hạo, Cảnh nghĩ, phụ thân, chờ mong như vậy là tốt, dù sao cuối cùng ngươi nhất định phải nhận một giáo huấn khắc sâu. Kỳ vọng càng lớn, thất vọng càng lớn.

Cảnh vươn tay cởi nút áo trên cùng chiếc áo mình mặc, lộ ra xương quai xanh, ngón tay mảnh khảnh lại cởi chiếc nút thứ hai, Mộc Linh Hạo ánh mắt truy đuổi ngón tay Cảnh, nhìn y cởi nút áo, lộ ra da thịt bên trong, hạ phúc càng chặt. Nhìn động tác thong thả của Cảnh, Mộc Linh Hạo xung động muốn vươn tay hỗ trợ.

Cảnh vỗ ra bàn tay Mộc Linh Hạo, ngừng động tác trên tay, “Phụ thân, ta nói không thể động nga.”

Mộc Linh Hạo cười ngượng, đem tay đặt hai bên thân thể, biểu thị chính mình sẽ không động.

“Sinh nhật của ngươi cũng nhanh qua,” Cảnh đột nhiên toát ra một câu.

Mộc Linh Hạo không rõ vì sao nói câu này, bất quá vẫn ứng tiếng nói, “Còn vài phút, sẽ vượt qua.” Đối thời gian, bọn họ không quan tâm, cho nên chỗ ở bọn họ không có đồng hồ báo thức cùng đồng hồ treo tường những vật như vậy, tựa như Cảnh Nhi nói, thời gian đối bọn họ không có ý nghĩa. Thế nhưng pháp tắc thế giới này trong tay bọn họ, chỉ cần cảm thụ, có thể biết qua bao lâu, hiện tại là lúc nào.

“Phụ thân, ngươi biết không? Khi phát hiện ngươi tính toán ta, ta theo ý nguyện của ngươi, nghiêm túc nghĩ tới ngươi trong lòng ta tột cùng là cái gì?” Cảnh không tiếp tục, bàn tay dừng lại đặt trên quần áo, đối Mộc Linh Hạo nói.

Mộc Linh Hạo cũng nhìn Cảnh Nhi, Cảnh Nhi có nghĩ tới?

“Ta không hiểu yêu, không biết yêu,” Cảnh tiếp tục nói.

Mà lòng Mộc Linh Hạo lại trầm xuống, Cảnh Nhi, vẫn không hiểu sao? Bất quá, “Không sao, ta có thể dạy ngươi, Cảnh Nhi, chỉ cần ta yêu ngươi là được.” Mộc Linh Hạo vươn tay xoa gương mặt Cảnh, mà Cảnh lần này không vỗ ra tay hắn, Mộc Linh Hạo nghiêm túc nhìn Cảnh, trong mắt không có thất vọng, không có u ám, chỉ có kiên định ái ý cùng dứt khoát, ta lòng tham muốn tình yêu của ngươi, thế nhưng dù là ngươi vĩnh viễn không yêu ta cũng không sao, ta như cũ yêu ngươi, dứt khoát.

Cảnh từ trong mắt Mộc Linh Hạo đọc ra lời như vậy, y nở nụ cười, nụ cười Mộc Linh Hạo chưa từng thấy, ôn noãn hoà hú, thậm chí có điểm hạnh phúc. “Ta đã cho ta không biết yêu, thế nhưng nó nói cho ta biết, ta yêu ngươi.” Cảnh cởi nút áo tiếp theo, giật lại quần áo, lộ ra ấn văn màu đỏ trên ngực trái, dùng văn tự xa xưa nhất thần thánh nhất viết lên, cái tên này Mộc Linh Hạo sẽ không nhận sai, hoa văn này, dùng văn tự này viết ra hoa văn của Mộc Linh Hạo, hắn từ lâu minh khắc trong lòng, hy vọng xa vời có một ngày có thể trên ngực một người thấy hoa văn này.

Mộc Linh Hạo hơi giật mình nhìn hoa văn trên ngực Cảnh Nhi, không thể tin mắt, còn có lỗ tai của mình, kinh hỉ cứ như vậy đột nhiên phủ xuống, Mộc Linh Hạo cả hô hấp đều không dám, sợ đây sẽ là giấc mộng, giấc mộng hạnh phúc đến cực điểm như vậy, hắn không muốn tỉnh.