Thâm Uyên Chi Liêm

Chương 93: Tiêu đề không thể viết

Đẩy ra ôm ấp của Mộc Linh Hạo, mặt đối mặt nhìn chăm chú, “Đây là lần thứ hai ta thấy ngươi rơi lệ, vì sao?” Cảnh hỏi. Trong ấn tượng của y, Mộc Linh Hạo cường thế mà lãnh khốc, cho dù đối y rất ôn nhu, cũng cải biến không được bản chất, khi đối mặt những kẻ khác, trong mắt là đông lại băng hàn, chỉ có nhìn y mới có ôn độ, mà y may mắn thấy Mộc Linh Hạo hai lần rơi lệ. Vì sao?

Mộc Linh Hạo đem Cảnh chăm chú ôm vào trong lòng, trầm giọng nói: “Cảnh Nhi, ta phải như thế nào yêu ngươi mới được, ta phải như thế nào mới có thể cho ngươi quên chuyện này, ta phải như thế nào mới có thể khiến ngươi biết ta có bao nhiêu yêu ngươi.” Đối người hắn yêu nhất này, hắn phải làm như thế nào, mới có thể khiến chính mình không đau lòng. Đó không phải kịch liệt đau nhức, mà là kéo dài thống khổ, như vậy mềm nhẹ rồi lại thâm nhập cốt tủy, xâm nhập linh hồn. Từ lời của Cảnh Nhi, hắn có thể nghe ra, Cảnh Nhi không cho chuyện này là thống khổ, chính là như vậy hắn mới càng đau lòng, bởi Cảnh Nhi đem những chuyện vốn thống khổ coi là vui sướиɠ, đó cần tâm tính như thế nào. Lãnh khốc? Không phải, tịch mịch? Cũng không phải, là hoang vu, Cảnh Nhi có thể không phát hiện, thế nhưng hắn phát hiện, người của Vô Xá cho dù có đồng bạn tồn tại, lẫn nhau nâng đỡ, tâm bọn họ như trước có một tảng lớn là hoang vu. Cho nên ràng buộc của Vô Xá mới có thể sâu sắc như vậy, bởi đó là lượng sắc duy nhất trong lòng bọn họ.

Cảnh tùy ý Mộc Linh Hạo ôm, nghe lời của Mộc Linh Hạo, y tựa như cảm giác được gì, trong lòng có một chút cảm xúc, không nhiều lắm, thế nhưng có, cảm giác rất ấm áp. Sau đó y nói, “Ôm ta đi.”

Mộc Linh Hạo đang ôm chặt Cảnh, đem Cảnh kéo khỏi ôm ấp của hắn, hai tay đặt trên vai Cảnh, có điểm chần chờ hỏi, “Cảnh Nhi, ngươi vừa nói gì?” Hắn đúng hay không huyễn thính, Cảnh Nhi hình như nói ôm y.

“Ta nói, ôm ta đi.” Cảnh lặp lại. Lời nói ra, y sẽ không thu hồi.

“Ngươi rõ ràng chính mình đang nói gì?” Mộc Linh Hạo nghiêm túc hỏi.

“Ta biết. Tư liệu nói, để một người minh bạch một người khác có bao nhiêu yêu hắn, làm là phương pháp tốt nhất.” Cảnh nhìn Mộc Linh Hạo bình tĩnh nói, tựa như là một chuyện không phải rất quan trọng.

“Loại sự tình này, cùng tư liệu không giống.” Mộc Linh Hạo có chút vô lực nói.

“Ngươi không muốn làm?” Cảnh phản vấn.

“Ta thế nào không muốn, ta muốn thật lâu.” Mộc Linh Hạo nhìn Cảnh nói.

“Vậy làm là được.” Nói, liền cởi cúc áo trên áo ngủ của mình, phấn hồng trước ngực mơ hồ có thể thấy.

“Cảnh Nhi, ngươi phải nghĩ rõ.” Vội vàng lấy tay đặt trên tay Cảnh đang cởi cúc áo, cầm lấy quần áo ngăn lại, che lấp cảnh xuân muốn tiết. Thanh âm đang nói có điểm ám ách. “Sau khi làm chuyện này, ta tuyệt đối không buông tay, cho dù ngươi không yêu ta, ta cũng không buông tay, vĩnh viễn không ly khai, muốn ngươi vĩnh viễn cùng ta một chỗ.” Mộc Linh Hạo nói.

“Cùng hiện tại có khác nhau sao?” Cảnh hỏi, hiện tại Mộc Linh Hạo cũng là như vậy.

“Đúng vậy. Không khác nhau.” Mộc Linh Hạo chấn động, đúng vậy, có gì khác nhau, cho dù không làm chuyện này, hắn như cũ không buông tay, cho dù làm, Cảnh Nhi như cũ không yêu hắn, như vậy có gì khác nhau. Khác nhau chỉ ở hắn nhận được thân Cảnh Nhi, mà tâm Cảnh Nhi như cũ không trên người hắn. Nghĩ như vậy, Mộc Linh Hạo không hiểu có chút đáng thương. Đối loại sự tình này, Cảnh Nhi tựa hồ không quá để ý, mà người để ý là hắn. Mộc Linh Hạo cười khổ.

Cảnh không rõ nhìn tiếu dung của Mộc Linh Hạo, hắn không phải muốn làm sao? Vì sao là loại vẻ mặt này.

“Cảnh Nhi, ngươi nghĩ rõ muốn cùng ta làm?” Mộc Linh Hạo thận trọng hỏi, hắn không biết lúc nào mới có thể nhận được tâm Cảnh Nhi, vậy có thể được đến thân thể Cảnh Nhi cũng không sai.

Cảnh gật đầu.

Ngay khi Cảnh gật đầu, Mộc Linh Hạo đã hôn lên môi Cảnh, bàn tay đặt trên xiêm y buông ra, đem Cảnh đặt dưới thân. Một hồi lâu, ngẩng đầu, nhìn Cảnh đôi môi có chút ướŧ áŧ, “Ta yêu ngươi, Cảnh Nhi.” Chăm chú nhìn Cảnh, Mộc Linh Hạo thâm tình nói.

“Ta biết.” Cảnh nhìn Mộc Linh Hạo trên người y trả lời, vươn tay phất qua dòng lệ còn lưu trên gương mặt Mộc Linh Hạo, ngón tay dính nước mắt của Cảnh đặt trên lưỡi khẽ liếʍ một chút, “Mặn.” Cảnh nói. Lệ quả nhiên là mặn. Làm ra động tác mê hoặc như vậy, Cảnh biểu tình như trước bình tĩnh.

Chiếc lưỡi béo mập khẽ liếʍ ngón tay, khiến Mộc Linh Hạo hô hấp trầm xuống, hơi thở cũng biến thô, Cảnh Nhi, ngươi biết ngươi động tác này là thế nào sao? Chết tiệt, ngươi đây là muốn cho ta tan vỡ sao?

Cầm lấy bàn tay khiến hắn sắp khống chế không được, đem ngón tay bị Cảnh liếʍ qua ngậm trong miệng, theo từng chút liếʍ hôn, một ngón tay, hai ngón tay, bàn tay, cổ tay, mu bàn tay, trong miệng nhẹ giọng nói, “Cảnh Nhi, ta yêu ngươi, lệ của ta chỉ vì ngươi mà chảy.”

Vươn tay kia, chạm đến lệ ngân của Mộc Linh Hạo, đây là vì y mà chảy sao? Trong lòng nổi lên nhàn nhạt cảm giác, không khó chịu, là dạng cảm giác gì y phân không rõ, cũng phân không được, cảm giác như vậy đối y rất xa lạ, chỉ biết là y không chán ghét loại cảm giác này.

Đem một bàn tay khác của Cảnh cũng đặt bên môi, từng chút hôn, dọc theo cánh tay, đi tới vai, hướng tới xương quai xanh, sau đó hôn xuống, cởi ra xiêm y, lộ ra thân trên, nhìn thân thể khiến hắn mê luyến, ngay cả du͙© vọиɠ đang kêu gào, cũng kiềm chế, ôn nhu trên cụ thân thể này lưu lại vết tích nhợt nhạt, hắn là muốn cho Cảnh Nhi biết hắn yêu y, cho nên hắn không thể thô bạo, cho dù chính mình nhẫn đến khó chịu cũng không thể xúc phạm tới người này.

Nụ hôn mềm nhẹ tựa như lông chim lạc trên người, cảm giác tê dại từng điểm từng điểm bò lên lưng, hắn trước đây cũng cùng người khác làm, nhưng không có cảm giác như vậy, chỉ là sinh lý phát tiết, cảm thụ nụ hôn cùng động tác mềm nhẹ của Mộc Linh Hạo, đây là cảm giác bị người quý trọng sao?

Mộc Linh Hạo cởi ra quần áo của mình cùng vật che lấp còn lại của Cảnh, hai cụ thân thể không có ngăn cách điệp cùng một chỗ, tứ chi giao triền. Cảnh rõ ràng cảm giác được hoả nhiệt của Mộc Linh Hạo, Mộc Linh Hạo mê say trong nhiệt độ cơ thể cùng xúc cảm của người dưới thân, “Cảnh Nhi, ta yêu ngươi, chỉ yêu ngươi.” Bên tai Cảnh liên tục nói. Động tác không mất đi một tia ôn nhu, vẫn không ngừng hạ xuống, tay cũng hướng tới nơi càng tư mật, mềm nhẹ khơi mào dục niệm của Cảnh.

Ngón trỏ thử tính tham nhập lối vào khẩn trí, thật chặt. Mộc Linh Hạo mồ hôi lạnh lưu, chặt như vậy, thực sự có thể đi vào sao? Thế nhưng loại thời khắc này đã dừng không được. Ngoan tâm khẽ cắn môi, ngón trỏ lại thâm nhập một điểm, cảm giác dị vật tiến vào, hơi đau đớn, khiến Cảnh nhăn mi, một tiếng nhẹ giọng ân truyền vào trong tai Mộc Linh Hạo, Mộc Linh Hạo vội vàng rút ra ngón trỏ, nhìn Cảnh.

“Đau không?” Mộc Linh Hạo vội vàng hỏi, hắn chỉ là tiến nhập một điểm, nhưng lại là ngón tay. Sau đó Mộc Linh Hạo nhớ tới dược Thượng Quan Khiêm cho, không biết có hiệu quả hay không?

“Không.” Cảnh trả lời, chỉ là có chút không thích ứng. “Tiếp tục.” Du͙© vọиɠ của y đã bị Mộc Linh Hạo khơi mào, y không muốn kết thúc.

Mộc Linh Hạo khẽ hôn đôi môi của Cảnh, một lần nữa âu yếm, hoả nhiệt của mình đã sưng đến khó chịu, tin tức truyền lại cho đại não là muốn đi vào hoa lôi khẩn trí kia, thế nhưng còn không thể. Khi gương mặt Cảnh nổi lên đỏ ửng, ánh mắt cũng thủy sắc, Mộc Linh Hạo từ không gian của mình lấy ra dược đặt ở đó thật lâu vẫn không dùng, vẽ loạn trên tay, lần thứ hai tham nhập lối vào khẩn trí, trước tiên ở nếp uốn ấn áp, miêu tả vết tích cánh hoa, dược vật chậm rãi thâm nhập, thân thể của Cảnh cũng thả lỏng, Mộc Linh Hạo lần thứ hai vươn ngón trỏ tiến nhập, lúc này rất thuận lợi.

Mộc Linh Hạo một bên hôn thân thể Cảnh, một bên trừu động ngón trỏ. Tiếng rêи ɾỉ của Cảnh vang lên, không phải thanh âm phóng đãng, chỉ là đơn giản âm điệu, thế nhưng nghe vào tai Mộc Linh Hạo so bất luận rêи ɾỉ kiều mị còn muốn nịch nhân, còn muốn êm tai. Mộc Linh Hạo gắt gao nắm chặt xung động, còn không được, còn không được, lý trí cùng du͙© vọиɠ dày vò.

Một ngón, hai ngón, Mộc Linh Hạo lãnh tĩnh mở rộng, rốt cục ở lúc không sai biệt lắm, tiến nhập trong cơ thể Cảnh. Sau đó đem phân thân đã sắp bạo tạc trùng tiến, cuồng loạn vận động.

Dưới sự trợ giúp của dược vật Thượng Quan Khiêm, Mộc Linh Hạo không để Cảnh cảm giác một tia đau đớn, mặc dù khi tiến nhập lý trí đã tiêu thất, chỉ còn lại động tác bản năng, bất quá kết quả song phương đều rất thoả mãn, Cảnh lần đầu tiên chân chính thưởng đến cực lạc thất thần, minh bạch vì sao có người đối loại sự tình này làm không biết mệt.

Một đêm này, Mộc Linh Hạo rốt cục chiếm được thân thể người âu yếm, một đêm triền miên. Thế nhưng làm một phương thừa thụ, một đêm xuống cho dù là Cảnh cũng ăn không tiêu, lúc sau mệt đến ngủ, khiến Cảnh sau khi tỉnh lại rất không rõ, lấy thể lực của y hẳn sẽ không mệt, loại sự tình này quả nhiên rất kỳ quái.

“Tỉnh.” Mộc Linh Hạo ôn nhu nói. Tối qua hắn rốt cục ôm tới người mình âu yếm, một đêm triền miên, tuy sau đó mất đi lý trí, làm một lần lại một lần, thẳng đến Cảnh Nhi mệt mỏi, đã ngủ, hắn mới khôi phục thần trí. Nhìn Cảnh ngủ trong lòng hắn, hắn một đêm không dám nhắm mắt, chỉ sợ giống trước đây một hồi xuân mộng, cứ như vậy nhìn Cảnh Nhi đến hừng đông.

Cảnh mở mắt ra, nhìn Mộc Linh Hạo gương mặt tinh thần chấn hưng, lại so sánh bộ dáng chính mình mệt mỏi, nghi hoặc vì sao có khác biệt lớn như vậy. Không ở vấn đề này nghiên cứu lâu lắm, Cảnh muốn đứng dậy, giật giật, nhưng cảm giác được thứ gì trong cơ thể lại trướng lớn, cứng lên.

“Đi ra ngoài.” Vẻ mặt bình tĩnh đối Mộc Linh Hạo nói. Trên mặt Cảnh đã không có thần thái ửng đỏ sương mù tối qua.

Mộc Linh Hạo nghe lời rời khỏi cơ thể Cảnh, xúc cảm ấm áp khẩn trí khiến hắn căn bản luyến tiếc ly khai, cứ như vậy lưu trong cơ thể Cảnh cả đêm. Khi rời đi, mẫn cảm nội bích phản xạ tính co rút một chút, khiến Mộc Linh Hạo thấp giọng rêи ɾỉ. Cảnh rõ ràng cảm giác được thứ kia lớn hơn.

Cảnh nhìn Mộc Linh Hạo, Mộc Linh Hạo cười khổ nhìn Cảnh, “Ta nhịn không được, Cảnh Nhi, loại tình huống này ta không khả năng không có phản ứng.” Sáng sớm, vừa trải qua một đêm triền miên, từ cơ thể người âu yếm đi ra, phản xạ tính co rút, có thể nào không hưng phấn.

Không nhiều lời, Cảnh xốc lên chăn, đầy người vết tích, rõ ràng ánh trong mắt Mộc Linh Hạo, khiến Mộc Linh Hạo nuốt nuốt nước bọt, nghĩ chút vết tích này đều là hắn tối qua trên người Cảnh lưu lại, sau đó nghĩ tới chuyện tối qua, Mộc Linh Hạo đều nhịn không được muốn đem người đè xuống, đáng tiếc Cảnh không cho hắn cơ hội.

Cùng bình thường giống nhau đứng dậy, không một chút cảm giác không ý tứ, thế nhưng khi đứng lên, chân mềm nhũn, một cái lảo đảo, may là Mộc Linh Hạo thực lực không kém, phản ứng cấp tốc ôm lấy, mới không để Cảnh ngã trên đất. Cảnh nhíu nhíu mày, rất không rõ, vì sao đến trình độ như y, còn có thể bởi một điểm vận động chân nhuyễn. Sau đó cảm giác được dịch thể ấm áp chảy ra.

Mà Mộc Linh Hạo ôm Cảnh, thấy rõ bạch trọc từ trên đùi chảy xuống, nghe thấy nhàn nhạt dược hương hỗn loạn vị đạo thuộc về loại dịch thể này, trong dịch thể có dược tối qua dùng, còn có của hắn… Bị Mộc Linh Hạo ôm Cảnh cảm giác được hoả nhiệt hạ thân đối phương để trên lưng mình càng nhiệt.

Dù là bộ dáng mập mờ như vậy, Cảnh biểu tình cũng không cải biến, nhàn nhạt mở miệng, “Buông ra.”

“Ngươi có thể đứng vững sao?” Nhìn Cảnh biểu tình bình thản như vậy, tựa như cái gì cũng không phát sinh, Mộc Linh Hạo ý có ám chỉ đối Cảnh nói.

“Có thể.” Đối Mộc Linh Hạo loại ngữ khí này, bất giải phong tình Cảnh một điểm không rõ, tỉ mỉ kiểm tra một chút thân thể, tốt, vừa nãy chỉ là không cẩn thận.

“Vẫn là để ta tới đi.” Mộc Linh Hạo bất đắc dĩ đứng dậy, ai, quên đi, hắn buông tha, bộ dáng Cảnh Nhi bất giải phong tình cũng khả ái, tuy rất nhiều lúc khiến hắn… Không cho Cảnh cự tuyệt, ôm Cảnh đi phòng tắm.

Trong thời gian hướng phòng tắm, Mộc Linh Hạo nhìn thoáng ngực Cảnh, vẫn không có, ấn ký thuộc về đối tinh, Cảnh Nhi, chiếm được thân ngươi, vẫn không có được tâm ngươi. Bất quá, chúng ta đã tiến thêm một bước, một ngày nào đó, ngươi sẽ yêu ta. Đối tương lai, Mộc Linh Hạo tràn ngập lòng tin.