Thâm Uyên Chi Liêm

Chương 87: Chuẩn bị

Hôm nay khí trời không sai, dương quang xuyên thấu qua tầng mây chiếu xuống, thủy khí dựng ra thần vụ hơi mỏng, cộng thêm khí tức sương sớm, nụ hoa phân phương, tinh cầu đẹp nhất vũ trụ, cứ như vậy nghênh đón một ngày mới. Thế nhưng đoàn người bận rộn, không rảnh thưởng thức, ở đại điện ra vào.

Sau khi vụ khí tán đi, công tác bận rộn cũng tạm cáo một đoạn.

“Thực sự không dễ dàng, chuẩn bị tốt.” Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ thoả mãn nhìn, tốt, tất cả bảo hộ thi thố đều không vấn đề.

“Hừ, việc này không sai biệt đều là tôi làm, tướng quân của tôi, ngài nhưng thật không dễ dàng.” Lời nói bất mãn xuất từ một diễm lệ nữ tử có tóc đỏ mắt đỏ như Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ.

Dung mạo mỹ lệ không cần nhiều lời, tựa như một đóa sắc vi ngạo nghễ, càng khiến người ấn tượng khắc sâu chính là khí chất của cô, lộ ra kiên cường của nam tử, cũng không mất ôn nhu của nữ tử, mang theo suất khí quân nhân đặc hữu, anh tư táp sảng, cân quắc nữ kiệt, chính là chỉ cô. Cô là Y Địch An. Hoắc Gia Nhĩ, phó thủ của Hoả Diễm Chi Sư, tỷ tỷ của Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ.

Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ trên quân sự là có thêm thiên phú, đáng tiếc trên chính vụ không có một chút, chính vụ của Hoả Diễm Chi Sư quân đoàn đều do Y Địch An. Hoắc Gia Nhĩ xử lý, có thể nói Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ chỉ có trên chiến sự là hữu dụng, chức vị của cậu cơ bản là bài biện.

“A, tỷ tỷ.” Thấy Y Địch An. Hoắc Gia Nhĩ xuất hiện, Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ có điểm chột dạ, tỷ tỷ là kiêu ngạo của cậu, từ nhỏ đến lớn, cậu sợ nhất chính là tỷ tỷ. Cậu biết Hoả Diễm Chi Sư có thể như hiện tại ở đế quốc sở hữu thực lực, cùng lúc bởi gia tộc, hai vị hảo hữu xuất lực không ít, thế nhưng càng nhiều là tỷ tỷ, cậu không am hiểu nội vụ, nếu như không phải năng lực của tỷ tỷ, Hoả Diễm Chi Sư đã sớm loạn thành một đoàn. Cho nên đối tỷ tỷ cậu vẫn rất kính phục.

“Nói, em gần nhất cùng điện hạ, còn có Duy Ân làm gì?” Y Địch An. Hoắc Gia Nhĩ hung hãn nhắc áo đệ đệ hỏi, gần nhất cô không thấy mấy người bọn họ, đăng cơ điển lễ chuyện lớn như vậy, không thấy bọn họ bận rộn, toàn bộ giao cho thủ hạ, thẳng đến hôm qua bọn họ mới bắt đầu gia nhập công tác chuẩn bị, bọn họ tột cùng làm những gì cô căn bản không biết.

“Cái này, cái này.” Ngay thẳng Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ khó được ấp a ấp úng, đây muốn nói như thế nào, chúng ta đang cùng Ốc Lam hiệp thương chia cắt vũ trụ, sau đó bái một sư phụ siêu cấp lực lượng, trải qua tàn khốc đặc huấn, chúng ta rốt cục biến cường. Hiệp nghị cùng Ốc Lam là bí mật tiến hành, trước khi Á Nặc Lai chính thức đăng cơ là không thể tiết lộ, về phần bái sư, một hồi tỷ tỷ cũng biết, thế nhưng liên lụy đến hai người kia, cậu không dám nói, thật đáng sợ, cùng tỷ tỷ so, bọn họ càng đáng sợ.

Nhìn ánh mắt dao động phiêu hốt của đệ đệ nhà mình, Y Địch An. Hoắc Gia Nhĩ chỉ biết nhất định có chuyện, nặng thêm ngữ khí, “Nói.”

Tuy ngữ khí của tỷ tỷ khiến cậu rất sợ, thế nhưng lực ảnh hưởng của hai người kia, cảnh cáo của hảo hữu, khiến Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ chăm chú ngậm miệng, lắc đầu, không nói. Y Địch An. Hoắc Gia Nhĩ khí thế bắt đầu giơ lên, rất có ý tứ động thủ.

“Y Địch An, tính tình của cô vẫn táo bạo như vậy.” Mang theo ngữ điệu lười biếng ngăn cản hành vi của Y Địch An. Hoắc Gia Nhĩ.

Nghe thanh âm như vậy, nộ hoả của Y Địch An. Hoắc Gia Nhĩ càng tăng vọt, dù là thanh âm này cùng ca ca của nó rất giống, thế nhưng cô tuyệt đối không nhận sai, mạn bất kinh tâm trong ngữ điệu này, là cô ghét nhất.

Chủ nhân của thanh âm này là thiên địch của cô, từ nhỏ đến lớn, cô cùng người kia không hợp nhau. Thân là danh môn chi hậu, bất tư tiến thủ, nơi nơi chạy loạn, cô đối gã không vừa mắt, không sai, Phỉ Ân Bá Đức đế quốc nghệ thuật vi vinh, thế nhưng người này, thành tựu trên nghệ thuật cô thừa nhận, chính là đây không phải lý do gã tránh né trách nhiệm gia tộc, cô ghét nhất chính là tính tình của người này, phóng đãng tản mạn, cho dù thân là huynh trưởng Duy Ân. Tát Đa Lợi Á cũng lấy song bào huynh đệ này vi ngạo, không yêu cầu đệ đệ gánh vác một điểm trách nhiệm, người này liền như vậy quang minh chính đại, không chút hổ thẹn trong vũ trụ chạy loạn, đem tất cả trách nhiệm giao cho huynh trưởng nhà mình, để đồng dạng có một đệ đệ, tuy đệ đệ này không có thiên phú chính vụ, nhưng tối thiểu đệ đệ của cô biết trách nhiệm của mình, đâu giống người này, đối này cô vẫn không vui, hơn nữa từ nhỏ đến lớn oán hận chất chứa tồn tại đã lâu, quan hệ của hai người là thủy hỏa bất dung. Nhưng, đây đều là đơn phương suy nghĩ của Y Địch An. Hoắc Gia Nhĩ, túc địch của cô chưa từng cho như vậy, trái lại đối đem Y Địch An. Hoắc Gia Nhĩ chọc giận coi là bình sinh nhất đại nhạc sự, thấy Y Địch An. Hoắc Gia Nhĩ tạc mao gã liền nghĩ thú vị.

“Ngươi người này còn biết xuất hiện!” Buông ra đệ đệ nhà mình, Y Địch An. Hoắc Gia Nhĩ tất cả nộ hoả toàn bộ chuyển hướng người kia. Tựa như ngọn lửa bốc cháy, gương mặt vốn xinh đẹp càng diễm quang tứ xạ, khiến người di không được mắt, tựa như những người hầu, tại chỗ lăng lăng nhìn mỹ nhân như lửa.

“Ai nha, Y Địch An chẳng lẽ không biết tôi đã trở về thật lâu?” Túc địch của Y Địch An. Hoắc Gia Nhĩ, có gương mặt giống Duy Ân. Tát Đa Lợi Á, chỉ là Duy Ân hơn một phần trầm tĩnh, gã nhiều một phần tản mạn, không mang theo nụ cười thâm ý của Duy Ân, mà là lười biếng, giống Duy Ân chính là trí tuệ đáy mắt, chỉ là Duy Ân lộ ra, gã lại nội liễm.

Mặc Khắc. Tát Đa Lợi Á, lãng đãng tử của nhà Tát Đa Lợi Á, đem tất cả thiên phú đều dùng trên nghệ thuật, âm nhạc gia, hoạ sĩ số một Phỉ Ân Bá Đức đế quốc. Gã thích đi khắp nơi, thích nhìn bất đồng phong cảnh, tìm kiếm linh cảm, gã không thích chính sự, cho dù gã thấy rất rõ, thế nhưng gã càng yêu tự do cùng nghệ thuật, ca ca cũng biết, tự nguyện gánh vác trách nhiệm thuộc về gã, thả gã tự do, cho dù ở bên ngoài, gã cũng không quên ca ca, khi khắp nơi chạy, gã bí mật thu thập tình báo, đây là gã duy nhất có thể vì gia tộc làm, vì báo đáp ca ca, đương nhiên càng nhiều là vẽ xuống phong cảnh mỹ lệ địa phương ký cho ca ca, để ca ca thưởng thức được mỹ lệ gã thấy.

“Tôi thế nào sẽ biết?” Y Địch An. Hoắc Gia Nhĩ nổi giận, cô quá bận rộn công tác chuẩn bị đại điển, thời gian nào đi quan tâm những thứ khác, đặc biệt đối túc địch này, có thể không gặp chính là tốt nhất, thế nào hỏi thăm.

“Nga, vậy Y Địch An cũng không biết ngự dụng nhạc sĩ lần đại điển này là ai sao?” Mặc Khắc. Tát Đa Lợi Á cười giảo hoạt, một bộ dáng giống hệt ca ca của gã khi tính toán người.

“Sẽ không là cậu đi?” Y Địch An. Hoắc Gia Nhĩ bộ dáng bệ vệ tiêu xuống, vì vậy suy đoán. Sẽ không, đại điển trọng yếu như vậy thế nào để tên không có trách nhiệm này phụ trách?

“Không sai chính là tôi.” Mặc Khắc. Tát Đa Lợi Á rất khoái trá nhìn gương mặt vô pháp tin tưởng của Y Địch An. Hoắc Gia Nhĩ, ngoại trừ khiến cô tức giận, để cô có biểu tình khó có thể tin như vậy vẫn là lạc thú của gã, mỗi lần thấy cô như vậy, tâm tình của gã thật rất khoái trá.

“Người an bài đại điển bọn họ suy nghĩ gì, lẽ nào bọn họ muốn hủy đại điển, nhất định vậy, đây là âm mưu, bọn họ không muốn để Á Nặc Lai thành công đăng cơ.” Gặp phải Mặc Khắc. Tát Đa Lợi Á liền vô pháp bình thường tự hỏi Y Địch An. Hoắc Gia Nhĩ kêu to. Khiến tiếu ý của Mặc Khắc. Tát Đa Lợi Á càng sâu, quả nhiên là phản ứng có thú.

“Mặc Khắc.” Duy Ân. Tát Đa Lợi Á bước vào đại điện, vừa lúc nghe được tiếng kêu của Y Địch An. Hoắc Gia Nhĩ, thấy đệ đệ nhà mình mang theo tiếu dung thâm ý, nhìn bộ dáng hiện tại của Y Địch An. Hoắc Gia Nhĩ, cậu chỉ biết ác thú của đệ đệ lại tái phát, tựa như cậu thích lấy gương mặt của Á Nặc Lai nói giỡn, Mặc Khắc chính là thích khiến Y Địch An tức giận giơ chân. “Hoan nghênh trở về.” Gần nhất không trở lại, Mặc Khắc trở về lâu như vậy gặp chưa từng gặp một mặt, hôm nay là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.

“Ca ca.” Thấy huynh trưởng của mình, Mặc Khắc. Tát Đa Lợi Á tiến lên cùng Duy Ân nhẹ ôm một chút, dĩ vãng khi gã trở về, ca ca mặc kệ bận thế nào đều trở về gặp gã, thế nhưng lần này không có, gã trở về ca ca cũng không trở về gặp gã một mặt, thậm chí căn bản không về nhà, chỉ có một lần đưa tin ân cần thăm hỏi. Xảy ra chuyện gì, Mặc Khắc lo lắng, ca ca tột cùng đang bận cái gì, là cùng đoàn người Ốc Lam ở hoàng cung có liên quan sao?

“Không việc gì.” Làm song sinh tử, cho dù Mặc Khắc không nói, cậu cũng biết Mặc Khắc đang lo lắng cho cậu, tựa như Mặc Khắc đi xa bên ngoài, lo lắng của cậu, Mặc Khắc cũng biết, luôn ở lúc đó đưa tin trở về, đây là cảm ứng giữa song bào thai. Hiện tại cậu tiến nhập cấp mười lăm, tâm linh ba động của người đẳng cấp so cậu thấp lừa không được cậu, Mặc Khắc đáy lòng lo lắng cậu trước tiên cảm ứng được. Tâm linh cảm ứng, chính là lực lượng của cậu, chỉ cần chạm đến vật thể, có thể lấy ra ảnh tượng, trừ phi đẳng cấp kém nhiều lắm, tựa như tòa cung điện những người kia chạm qua, cậu cái gì cũng không thấy; chạm đến người, chỉ cần cậu muốn, cậu có thể biết tất cả của người đẳng cấp thấp, đẳng cấp cùng cậu tương đương cậu có thể nhận ra thiện ý cùng ác ý. Đẳng cấp cao lại không được, mạnh mẽ sử dụng sẽ phản phệ, khiến đối phương biết tất cả của cậu. Đối cậu mà nói là lực lượng thích hợp nhất.

“Vậy là tốt rồi.” Mặc Khắc. Tát Đa Lợi Á tin tưởng ca ca ưu tú của mình, không có gì có thể làm khó huynh trưởng gã kiêu ngạo.

“Được rồi, các vị, thời gian đã tới. Xin chuẩn bị sẵn sàng, các tân khách sẽ đến, chú ý đem khách nhân đưa tới vị trí chính xác, chú ý người chính mình phụ trách, không cần làm lỗi, đây là đại điển trọng yếu của Phỉ Ân Bá Đức đế quốc chúng ta, toàn bộ vũ trụ đều quan tâm, một ngày làm lỗi chính là đánh mất mặt của đế quốc, thân là quốc gia cao đẳng văn minh vũ trụ đều biết, chúng ta không thể phạm sai lầm.” Duy Ân. Tát Đa Lợi Á nghiêm khắc nhìn người trong đại điện. “Lần thứ hai xác nhận công tác của mình.”

“Dạ.” Người trong đại điện lần thứ hai xác nhận công tác, hiện tại không ai vì mỹ lệ Y Địch An. Hoắc Gia Nhĩ thất thần, Y Địch An. Hoắc Gia Nhĩ không tiếp tục để ý tới Mặc Khắc. Tát Đa Lợi Á, đem công tác an toàn kiểm tra lại một lần, Mặc Khắc. Tát Đa Lợi Á cùng dàn nhạc gã mang tới chuẩn bị, tỉ mỉ kiểm tra nhạc khí, nhìn nhạc phổ đánh nhịp, để chính mình thành thạo một điểm.

Thân là con dân đế quốc, bọn họ kiêu ngạo. Có thể ở hoàng cung công tác, bọn họ càng kiêu ngạo, kiêu ngạo của bọn họ, không cho phép ở điển lễ long trọng này làm lỗi.