“Tìm một con đi ra làm đối thủ của bọn họ.” Cảnh sờ sờ hàm dưới của Diệp Tắc La, Diệp Tắc La thỏa mãn hừ nhẹ, khiến người nghĩ không ra thân thể khổng lồ xấu xí như vậy, cũng có thể phát sinh hừ hừ trầm thấp tựa như tiểu cẩu, thảo nhân thích. Như vậy hoàn toàn chính là một đầu sủng vật, cả những người mới đầu không tin, cũng dần tin tưởng, đây là một đầu sủng vật, một đầu sủng vật rất nghe lời, hoàn toàn nghĩ không ra đường nhìn hung tàn vừa nãy nó nhìn bọn họ.
Nghe chủ nhân phân phó, Diệp Tắc La mở ra đôi mắt huyết hồng, nhìn những người chủ nhân chỉ vào, bọn họ không phải thức ăn chủ nhân vì nó chuẩn bị sao? Đánh giá cẩn thận những người này, thực sự là nhược tiểu, ở đây tùy tiện một đầu đều có thể cho bọn họ tử vong. Bất quá chủ nhân phân phó, Diệp Tắc La nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh, tìm một đầu yếu nhất. Thông minh nó biết, chủ nhân là muốn huấn luyện những người này, đương nhiên không thể tìm quá mạnh mẽ.
Đám người Ốc Lam cùng Phỉ Ân Bá Đức đế quốc đều là người thông minh, từ lời Cảnh bọn họ đã phân tích ra, đối thủ lần này của bọn họ là đàn quái vật. Ba người Phỉ Ân Bá Đức đế quốc bắt đầu minh bạch, vì sao người Ốc Lam có cử động chạy trốn, bọn họ hiện tại cũng muốn. Người Ốc Lam lại là hồi tưởng thời gian này vài lần bọn họ quấy rầy Mộc Linh Hạo cùng Cảnh một chỗ, Mộc Linh Hạo ẩn nhẫn không phát, để bọn họ đắc ý vênh váo, hiện tại hắn muốn bắt đầu truy cứu, xong. Sau đó, bọn họ thấy quái thú gọi Diệp Tắc La, chỉ phái ra một đầu, thấy một đầu này bọn họ thở dài một hơi, hoàn hảo.
Bị phái ra chính là một đầu động vật rất khả ái, bộ lông tuyết trắng, mềm mại xoã tung, đôi mắt thuỷ linh linh, trên đầu có văn lộ màu đỏ, thân thể xinh xắn, tuy là như vậy, bọn họ vẫn không dám buông tâm, đầu động vật khả ái này tuy để tâm sợ hãi của bọn họ tiêu thất, nhưng bọn họ không dám đại ý, bởi Mộc Linh Hạo cùng Cảnh không phản đối, như vậy làm đối thủ của bọn họ, đầu động vật khả ái này sẽ không so mấy người bọn họ yếu, bằng không, đặc huấn không ý nghĩa.
Mộc Linh Hạo thoả mãn nhìn bọn họ không bởi bề ngoài mà đại ý, cảnh giác tâm không sai, đáng tiếc, vẫn có điểm khinh địch, động vật có thể trong thú viên này sinh tồn, không khả năng đơn giản.
“Các ngươi ở đây cùng nó so.” Mộc Linh Hạo đi tới bên cạnh Cảnh, “Cảnh Nhi, chúng ta đi thôi.”
“Sư phụ, chỉ đạo của ngài đâu?” Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ vội vàng hỏi.
“Muốn càng gần một bước, giãy dụa giữa sống cùng chết.” Mộc Linh Hạo nói xong câu này liền cùng Cảnh ly khai. Khi hắn cùng Cảnh Nhi so với bọn họ, vô pháp cho bọn họ mang tới cảm giác bức bách, là tin tưởng hắn cùng Cảnh Nhi sẽ không để bọn họ chết, nhưng như vậy vô pháp biến cường, muốn biến cường phải giãy dụa giữa sống cùng chết, hắn là như vậy, Cảnh Nhi cũng là như vậy, bọn họ phải như vậy.
Diệp Tắc La đi theo ly khai, những quái thú khác trở lại địa bàn.
Tại chỗ chỉ còn lại mọi người cùng một đầu động vật tuyết trắng khả ái.
Mộc Linh Hạo cùng Cảnh không cách bọn họ rất xa, ngay phía trên bọn họ ẩn thân nhìn, Diệp Tắc La bên cạnh, tựa bên chân Cảnh, thân thể khổng lồ rút nhỏ, thoải mái híp mắt, hưởng thụ chủ nhân xoa đầu. Mộc Linh Hạo nhìn rất chướng mắt, ôm Cảnh Nhi ngồi trên nhuyễn điếm từ không gian lấy ra, sau đó Diệp Tắc La mở mắt, nhìn chằm chằm Mộc Linh Hạo. Một người nhất thú ở nơi Cảnh không thấy, ánh mắt điện lưu giao kích.
“Bắt đầu rồi.” Cảnh nhẹ giọng nói, khiến một người nhất thú thu hồi đường nhìn đối diện, Mộc Linh Hạo ôm Cảnh, Diệp Tắc La nằm bên chân Cảnh, cùng nhau nhìn chiến đấu phía dưới.
Sinh vật tuyết trắng khả ái, dẫn đầu động thủ. Nhanh, trong nháy mắt liền xuất hiện trước mặt Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức, nó có thể nhận ra, người này thực lực tốt nhất.
Cách Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức gần nhất Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ vừa thấy bóng trắng, vội vàng ngăn cản, đáng tiếc, hai người cùng nhau bị đánh bay, Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ vai phải bị thương, Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức không việc gì, bất quá cũng bị trùng kích, có chút choáng váng.
Động vật khả ái, nguyên lai một điểm không khả ái, khi nhìn đến lần công kích này, mọi người đề phòng, động tác nhanh, lực lượng lớn, bọn họ lập tức phán đoán ra. Khả ái đứng tại chỗ, tựa như không hề động, nó nhìn những người trước mặt, Diệp Tắc La đại nhân phân phó, không thể để những người này chết, trọng thương không vấn đề, tốt nhất để bọn họ tần lâm tử vong. Nó biết hiện tại ngay phía trên nó, mấy vị đại nhân đang nhìn, khi nó hạ tử thủ, mấy vị đại nhân nhất định ngăn cản, cho nên nó sẽ rất nghiêm túc để những người này tiếp cận tử vong, bất quá có thể chậm rãi ngoạn, không phải sao? Ở đây nó là yếu nhất, có người có thể cho nó khi dễ thực sự khoái trá.
Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức đỡ Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ đứng lên, những người khác cấp tốc hướng bọn họ tới gần, đề phòng nhìn động vật khả ái.
Hừ, cho có thể ngăn cản nó sao. Trong đôi mắt thuỷ linh linh là khinh thường, bọn họ thấy rõ, cũng không thể phản bác gì. Công kích bắt đầu, đôi mắt căn bản theo không kịp, phòng ngự vô dụng, vết thương không tránh khỏi xuất hiện, té trên đất.
Nguyên lai bọn họ thực sự rất vô dụng, chỉ là một đầu tiểu động vật như vậy, cũng có thể đưa bọn họ toàn bộ đẩy ngã, thực lực của bọn họ không đáng nhắc tới. Hừ, chúng ta cũng có tự tôn, chúng ta mới không chịu thua.
Đứng lên, mọi người vây cùng một chỗ thương lượng một chút, nghiêm túc nhìn đối thủ của bọn họ.
Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức nhắm mắt lại, buông ra cảm tri, ngày đó từ trong miệng Cảnh cậu biết lực lượng của cậu là giác quan thứ sáu, thậm chí sau này sẽ phát triển thành dự tri, năng lực rất cường đại. Hiện tại là lần đầu cậu chủ động sử dụng.
“Ngạo, thối lui.” Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức ngôn ngữ tận lực đơn giản, để Âu Dương Ngạo tránh được công kích.
“Vệ, công phải.” Vệ Thiên Liệt phản ứng cấp tốc công kích. Đáng tiếc không đạt được mục tiêu.
“Lỗi, bên trái.” Mộc Lỗi bổ thượng, bị né tránh.
“Âu Dương.” Âu Dương Trạch lực lượng tinh thần phát động, niệm lực, khiến động vật khả ái cố định giữa không trung.
“Lý.” Lý Thiên Cách tinh thần ti tuyến cũng bắn ra.
Cao Sát không cần phân phó, làm ra một kích, cùng Lý Thiên Cách công kích thành công đánh tới. Để cho đối thủ của bọn họ té trên đất.
“Lực lượng của Á Nặc Lai rất hữu dụng.” Mộc Linh Hạo nhìn mọi người công kích, nói, đã lĩnh ngộ đến làm sao sử dùng lực lượng.
“Còn chưa đủ.” Cảnh lạnh lùng nhìn mọi người vui vẻ.
Xác thực, vui vẻ quá sớm. Mọi người đang vui vẻ, bị uy áp đột nhiên xuất hiện ngăn chặn, bọn họ thể hội qua uy áp của Cảnh cùng Mộc Linh Hạo, trình độ như vậy, doạ không ngã bọn họ, nhưng bọn họ cảm giác được khí tức tử vong, quay đầu lại, bọn họ thấy đôi mắt của động vật kia không còn là khả ái thuỷ linh linh, hung tàn nhìn bọn họ.
Nó dĩ nhiên bị những tiểu trùng tử này công kích tới, không tha thứ, tuyệt không tha thứ, trò chơi kết thúc, nó phải nghiêm túc. Từ trên người nó, đột nhiên xuất hiện rất nhiều xúc tua, văn ấn trên đầu dài ra chiếc sừng thật lớn.
Cảm tri của Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức căn bản theo không kịp, nhắc nhở một người, không nhắc nhở được một người khác, vết thương lại xuất hiện trên người bọn họ. Vài lần công kích cũng không hiệu quả, bọn họ tuyệt vọng, bọn họ cảm giác được tử vong, bọn họ cho Mộc Linh Hạo sẽ xuất hiện, thế nhưng không có, lúc này, Mộc Linh Hạo là thật không ra tay.
“Muốn càng gần một bước, giãy dụa giữa sống cùng chết.” Bọn họ nhớ tới lời Mộc Linh Hạo khi rời đi nói, giãy dụa giữa sống cùng chết sao? Xem ra chỉ có thể như vậy, bọn họ rất ỷ lại Mộc Linh Hạo, khó trách bọn họ vô pháp biến cường. Người Ốc Lam khôi phục đấu chí, bọn họ là người được Chiến Thần coi trọng, thế nào có thể tiếp tục như vậy. Ba người Phỉ Ân Bá Đức đế quốc cũng đứng lên, bọn họ là quý tộc, quý tộc tuyệt không chịu thua, đây là kiêu ngạo của bọn họ.
“Tốt.” Mộc Linh Hạo nhìn mọi người phía dưới đột phá, bọn họ rốt cục không còn ỷ lại hắn.
Đáng tiếc, cho dù bọn họ đột phá, có thể né tránh, thế nhưng vẫn không thắng được. Bị những người khác che chở Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức không cam lòng, nhìn đồng bọn lần lượt bị đả đảo, cậu thế nào có thể cam tâm, cường liệt không cam lòng cùng khuất nhục, còn có khát vọng càng mạnh, cậu rốt cục đột phá.
Những người khác phát hiện Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức đột phá, vội vàng hộ vệ, không cho công kích quấy rầy, chỉ cần Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức đột phá, bọn họ còn có hi vọng thắng.
Đây là cấp mười lăm, cấp đại sư sao? Chính là dưới tình huống như vậy Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức cũng cảm động rơi lệ, thế giới là như vậy sao? Như vậy thanh tích động nhân, sắc thải minh lệ, so bất luận thứ gì cậu trước đây gặp qua đều xinh đẹp. Thân thể cảm giác được đại khí hô hấp, tinh thần cảm thụ được mỗi một ba động, như vậy động nhân, sinh mệnh lực cuồn cuộn không dứt dũng hướng chính mình, cải tạo chính mình, cậu là một phần tử của thế giới này.
Những người khác chống đỡ không được công kích, xúc tua thẳng hướng Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức kéo tới, bị chống đỡ, bị tinh thần lực tràng hạ, trong chiến đấu không thụ thương bao nhiêu Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức bắt đầu phản kích, mà những người khác chỉ có thể nằm trên đất, bọn họ không đứng lên nổi, thương thế quá nặng, thể lực cũng không còn, tử vong gần ngay trước mắt, nhưng bọn họ vẫn nỗ lực nhìn, Á Nặc Lai muốn thắng.
Dưới cảm tri cùng tinh thần cấp đại sư, động vật khả ái có hiện tượng thất bại. Hừ, điểm trình độ ấy không thắng được nó, thế nhưng nó đã bị Diệp Tắc La đại nhân mệnh lệnh gọi nó cùng người kia ngoạn một chút, được rồi, ngoạn một chút là được.
Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức công kích càng ngày càng thông thuận, cậu đã có thể sử dụng lực lượng mới. Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức lần đầu như vậy minh bạch tâm tình của Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ, toàn lực tỷ thí thì ra là như vậy thống khoái, hiện tại cho dù là sư phụ đứng trước mặt cậu, cậu đều có nắm chắc đánh một trận.
“Rất đắc ý.” Mộc Linh Hạo liếc mắt xem thấu tâm tính hiện tại của Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức, “Cho hắn điểm giáo huấn.”
“Diệp Tắc La.” Cảnh không hỏi nhiều, trực tiếp phân phó.
Nhận được mệnh lệnh chủ nhân, Diệp Tắc La mệnh lệnh thủ hạ phía dưới, trò chơi kết thúc.
Nhận được mệnh lệnh, động vật khả ái nhảy khỏi phạm vi công kích. Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức còn muốn truy kích, cũng rốt cuộc vô pháp động thủ, đầu động vật trước mắt cậu biến hóa, hình thể bắt đầu thành lớn, màu lông biến sắc thành đỏ, chiếc sừng dài ra ba căn, đuôi có móc câu, xuất thủ liên tục không còn là mềm mại, có kiên ngạnh quang trạch của kim loại. Ngửa mặt lên trời huýt dài, sóng âm để Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức đã biến cường vô pháp chống đỡ, ói ra máu. Những người khác khi nhìn thấy đối thủ biến hình, sắc mặt càng tái nhợt, đối thủ của bọn họ nguyên lai vẫn không nghiêm túc, dưới sóng âm trùng kích, cách tử vong càng gần, rốt cuộc hôn mê.
Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức không kiên trì bao lâu, ngã xuống. Nguyên lai, cho dù là đại sư cũng không hơn cái này, cậu cho cậu rất mạnh, trong mê man, cậu nghe được thanh âm lãnh đạm của một người.
“Con kiến hôi.” Thanh âm đó là bình thản, nhưng cậu nghe được ngạo nghễ trong đó, cậu biết là đối bọn họ nói. Cậu cũng biết chủ nhân thanh âm này, thanh âm lãnh đạm như vậy, là Cảnh đại ca.
“Đây là giáo huấn, khả năng ngươi thắng ta là không.” Đây là thanh âm của sư phụ, nguyên lai tâm tính của cậu sư phụ đã nhận ra, cậu như hiện tại chính là giáo huấn cậu không biết lượng sức.
Hắc ám rất nhanh bao phủ.
…