Thâm Uyên Chi Liêm

Chương 84: Diệp Tắc La

Một ngày này, vẫn ở chỗ của Cảnh cùng Mộc Linh Hạo mọi người rốt cục kết thúc hội đàm, khi bọn họ cho bọn họ sẽ có thời gian rảnh, Mộc Linh Hạo liền báo cho bọn họ biết, hắn muốn đặc huấn bọn họ.

“Đặc huấn?” Mọi người cả tiếng kinh hô.

“Đặc huấn.” Ôm Cảnh ngồi trên nhuyễn điếm Mộc Linh Hạo khẳng định.

Người hầu của Cảnh thấy một màn như vậy, lúc bắt đầu cũng không vui Mộc Linh Hạo tùy tiện đối chủ thượng khinh bạc, thế nhưng chủ thượng không phản đối, bọn họ sẽ không nhiều lời, Mộc Linh Hạo đại nhân không phải bọn họ có thể đắc tội. Nhìn tình huống hai người ở chung, thông minh bọn họ rất rõ cảm tình Mộc Linh Hạo đối chủ thượng, thế tại tất đắc, dưới tình huống giấu diếm chủ thượng hắn báo cho bọn họ biết, nếu như dám can đảm gây trở ngại hắn, hắn sẽ không quản bọn họ đúng hay không là người của chủ thượng, sẽ gϊếŧ bọn họ, mà chủ thượng tuyệt đối không lưu ý thiếu đi vài người. Bọn họ vốn sẽ không nhúng tay vào việc tư của chủ thượng, chủ thượng tuyển chọn ai, bọn họ không quản, thế nhưng người này tuyệt đối phải so bọn họ cường, nhất định phải xứng đôi chủ thượng, bằng không bọn họ không phục, cho dù ý nghĩ như vậy đối chủ thượng bất kính, thế nhưng đây là suy nghĩ của bọn họ. Hiện tại đến xem, Mộc Linh Hạo đại nhân cơ bản phù hợp yêu cầu, bọn họ không lý do phản đối, càng không có quyền lợi phản đối. Chủ thượng ý nguyện chính là mệnh lệnh tối cao, bọn họ chỉ cần hầu hạ chủ thượng là được, đối bọn họ mà nói, bị chủ thượng vứt bỏ là chuyện so tử vong còn thống khổ còn tuyệt vọng.

“Sư phụ, ngài rốt cục muốn bắt đầu giáo dục chúng ta sao?” Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ nghe được đặc huấn hưng phấn nhất, ánh mắt thẳng thắn nhìn chằm chằm Mộc Linh Hạo cùng Cảnh, trong mắt là lửa nóng kí©ɧ ŧìиɧ.

Nghe được vấn đề của Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ, Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức, Duy Ân. Tát Đa Lợi Á cũng hưng phấn, ánh mắt chuyển hướng hai người. Đám người Ốc Lam lại là rùng mình một cái, nhớ tới một ít chuyện cũ rất thảm, lúc này lại là cái gì?

“Lão đại, tôi còn có chuyện phải xử lý, sẽ không đặc huấn.” Lý Thiên Cách dẫn đầu muốn trốn.

“Tư liệu hiệp thương lần này, tôi phải chỉnh lý một chút, đặc huấn tôi không tham gia được.” Mở miệng chính là Âu Dương Trạch.

“Tôi phải bảo vệ Trạch.” Vệ Thiên Liệt suy tư nửa ngày cuối cùng tìm được lý do.

Cao Sát còn đang muộn đầu khổ tư mượn cớ, Âu Dương Ngạo cùng Mộc Lỗi không dám trốn, ngoan ngoãn đứng tại chỗ, tưởng tượng sinh hoạt bi thảm.

“Thời gian không dài.” Mộc Linh Hạo lạnh lùng nói, khiến dự định của những người có ý đồ đào huấn toàn bộ hủy diệt.

Xong. Suy nghĩ trong lòng đám người Ốc Lam. Ba người Phỉ Ân Bá Đức đế quốc không rõ, người Ốc Lam vì sao là loại phản ứng này.

“Lần này đối thủ của các ngươi không phải ta, cũng không phải Cảnh.” Mộc Linh Hạo nói ở đám người Ốc Lam nghe tựa như thiên âm. Không sai, đặc huấn trước đây của bọn họ, đều là cùng Mộc Linh Hạo hoặc Cảnh đánh, hai người hạ thủ có chừng mực, thế nhưng đều là ngoan thủ, cốt đầu gãy mấy cái là tiểu thương, nội tạng nghiền nát, Cảnh cũng có thể lập tức đem bọn họ chữa tốt, sau đó trở lại vài lần, bọn họ đều sợ.

Nhìn đám người Âu Dương Ngạo thở phào nhẹ nhõm, Mộc Linh Hạo âm thầm cười nhạt, dám đánh nhiễu thời gian hắn cùng Cảnh Nhi một chỗ, cho hắn sẽ không tính toán, lần này cùng Cảnh Nhi ngồi Ai Đức Gia hào đến đây, hắn thế nhưng nhìn qua khu vực nguy hiểm trước đây Cảnh Nhi không để bọn họ tiến nhập, những mãnh thú này, khiến hắn nhớ tới khi hắn ở trong kết giới, sau đó hắn liền suy nghĩ, bọn họ làm hảo hữu của hắn, cũng có thể đến vài lần kinh nghiệm, có hắn cùng Cảnh Nhi ở, bọn họ tuyệt đối không chết được. Cộng thêm lần trước vừa đến Cảnh Nhi đã đối Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức biểu hiện quan tâm, hắn ghen tị, hiện tại Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức bái hắn vi sư, không thể có cử động quá phận, nho nhỏ giáo huấn vẫn có thể, về phần Duy Ân. Tát Đa Lợi Á ai kêu hắn đối Cảnh Nhi vô lý, Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ sao, là hắn giận chó đánh mèo.

Mọi người đi theo Mộc Linh Hạo tới một gian phòng, đẩy cửa ra, bên trong cánh cửa là thực vật rậm rạp như rừng, tuyệt đối nghĩ không ra là ở trong phòng. Ba người Phỉ Ân Bá Đức đế quốc là lần đầu thấy tình huống như vậy, ở đây rõ ràng so hoàng cung Phỉ Ân Bá Đức đế quốc còn muốn lớn, thế nào gặp phải loại tình huống này.

Thấy biểu tình của ba người Âu Dương Ngạo rất đắc ý đem trước đây Lạp Phỉ Nhĩ nói cho bọn họ một ít cái gì không gian mở rộng a các loại tri thức tú lại một nắm, thoả mãn nhìn ánh mắt bội phục của ba người, Mộc Lỗi không quen nhìn lạnh lùng lên tiếng, nói toàn bộ đều là Lạp Phỉ Nhĩ báo cho biết. Khiến Âu Dương Ngạo khí phẫn cũng chiếm được ánh mắt khinh bỉ của tổ ba người Phỉ Ân Bá Đức đế quốc, đáng tiếc trước mặt Mộc Linh Hạo cùng Cảnh cậu không dám động thủ, bằng không đã sớm xông lên. Ba người Phỉ Ân Bá Đức đế quốc cũng trong lòng thầm tính kỹ thuật như vậy có khả năng tạo thành ảnh hưởng gì, không cần tiếp tế tiếp viện, không gian đầy đủ, có thể trang nhập càng nhiều vũ khí cùng bộ đội, vân vân, thoáng tính ra một chút, đây lại là một hạng kỹ thuật kinh người, đáng tiếc sư phụ không đánh tính để kỹ thuật này xuất hiện, bằng không tài phú của Ốc Lam có thể càng tiến thêm một bước.

Bọn họ không biết chính là, kỹ thuật này không chỉ là thành tựu của khoa kỹ, nó dung hợp lực lượng khác, vị diện này hiện tại căn bản nắm giữ không được, Mộc Linh Hạo cũng sẽ không cho, mọi thứ đều phải có thể khống chế không phải sao. Kỹ thuật là như vậy, thế giới không ít người thông minh, ai biết bọn họ có thể hay không phá dịch, kỹ thuật vượt qua vị diện này, hắn sẽ không tiếp tục lấy ra, hiện tại những kỹ thuật này đều là Cảnh Nhi lấy vị diện này làm cơ sở nghiên cứu, tuyệt đối không có bộ phận vượt qua, ngoại trừ tọa hạm của Cảnh Nhi, Áo Lôi Tây Á cùng nơi đây.

Nghe mọi người nói chuyện Mộc Linh Hạo cùng Cảnh không giải thích, đây không phải kỹ thuật không gian mở rộng, đây chính là gian phòng trên Ai Đức Gia hào, bọn họ đem hai không gian liên tiếp cùng nhau.

“Cảnh Nhi.” Mộc Linh Hạo ôn nhu nói.

“Đi ra.” Thanh âm của Cảnh trong rừng vang lên. Sau đó đại địa bắt đầu rung động, ngoại trừ Cảnh cùng Mộc Linh Hạo, căn bản vô pháp đứng vững, khi rung động đình chỉ, bọn họ vững vàng cước bộ, chú ý tới tình huống bốn phía, đảo hút một ngụm lương khí.

“Lão… Lão đại, những thứ này, những thứ này là gì?” Lúc này không cần những người khác dùng ánh mắt ám chỉ, Lý Thiên Cách đã chủ động làm người đầu tiên hỏi.

“Sủng vật của Cảnh Nhi.” Mộc Linh Hạo sảng khoái tung ra đáp án.

“Sủng vật?” Những thứ này là sủng vật của Cảnh, sau đó đem đôi mắt chuyển hướng Cảnh, sau đó nuốt nuốt nước bọt, sủng vật thật đáng sợ, đúng hay không thực lực càng mạnh, sủng vật lại càng đáng sợ.

Xung quanh bọn họ chính là một đám quái vật kinh khủng, đương nhiên không phải toàn bộ, có chút cũng là tiểu động vật rất khả ái, lông xù đích thực khả ái, vấn đề là bọn họ ánh mắt đầu tiên thấy không phải những thứ này, mà là quái vật có tướng mạo dữ tợn cùng thân thể khổng lồ, rất khiến người chú ý, cũng quên đi những thứ khả ái, ngẩng đầu vừa nhìn, còn có bay trên không trung, về phần ở đây vì sao có bầu trời, bọn họ hiện tại không rảnh lo lắng vấn đề này.

“Là con này sao?” Lý Thiên Cách cứng ngắc chỉ vào một đầu động vật khả ái, sủng vật hẳn là như vậy. Sau đó thấy Cảnh đi tới trước mặt một quái vật đáng sợ dữ tợn nhất, vỗ vỗ chân nó, quái vật đáng sợ kia cứ như vậy cúi đầu, mị hí mắt, trên tay Cảnh cọ cọ, bộ dáng hung ác dữ tợn trong nháy mắt trở nên khả ái, thực sự giống như sủng vật, chiếc đuôi thật lớn phía sau, còn đang lay động, đại địa một trận run rẩy.

“Là con này.” Mộc Linh Hạo chỉ vào quái vật đang cùng Cảnh làm nũng nói, “Đây là Diệp Tắc La, chủ nhân của khu rừng.” Hắn lần đầu thấy Diệp Tắc La cũng doạ nhảy dựng, Cảnh Nhi dĩ nhiên có một đầu sủng vật xấu xí như vậy, Cảnh Nhi còn giống như rất thích nó, hắn hỏi Cảnh Nhi đây là thế nào tới, Cảnh Nhi nói Diệp Tắc La là sinh hóa thành phẩm ban đầu của y, y có thể sống sót nó giúp đỡ không ít. Nghe một câu cuối cùng của Cảnh, Mộc Linh Hạo không còn ghen tỵ đối đầu quái vật trên tay Cảnh Nhi cọ tới cọ lui còn có Cảnh Nhi đối nó yêu thích, đầu quái vật này trong mắt hắn cũng trở nên khả ái, tuy vẫn không vừa mắt động tác thân mật nó đối Cảnh Nhi, bất quá một đầu sủng vật mà thôi, không cần cùng nó tính toán.

Nghe Mộc Linh Hạo gọi tên mình, Diệp Tắc La mở mắt theo dõi hắn, ánh mắt huyết hồng còn có thú tính tàn nhẫn, khiến mọi người ngoại trừ Mộc Linh Hạo run rẩy, bọn họ không thể chịu được đường nhìn tàn nhẫn như vậy, tựa như muốn đem bọn họ tê nát ăn vào. Không để ý những tiểu trùng tử này, Diệp Tắc La chỉ nhìn chằm chằm Mộc Linh Hạo, Mộc Linh Hạo cũng mặt không đổi sắc mặc nó nhìn chằm chằm. Hắn đã sớm phát hiện đầu quái thú này trí tuệ không so người thua kém, hơn nữa chán ghét hắn, hắn cũng không cần đầu quái thú này thích, bất quá, Cảnh Nhi của hắn thực sự thụ hoan nghênh, đầu quái thú này không nói, ánh mắt rất minh xác chán ghét, đám người hầu bên ngoài là cất giấu ở đáy mắt không biểu lộ, ánh mắt nhìn hắn đều giống nhau, bởi hắn đoạt đi chủ nhân trọng yếu của bọn họ. Cảnh Nhi của ta, ta phải cẩn thận nhìn ngươi, may là ngươi rất trì độn, bằng không ta sẽ có rất nhiều tình địch.

Diệp Tắc La xác thực rất thông minh, trí tuệ không so người thua kém, nói như thế nào nó cũng là tác phẩm của chủ nhân, người này chủ nhân giới thiệu qua, nó biết người này cùng đáng sợ Đế đại nhân, ôn hòa Khiêm đại nhân, còn có thấy nó liền cười đến xấu xí Khắc Lạc Duy đại nhân giống nhau, là người chủ nhân tin cậy, nó nhớ kỹ mùi của hắn, chỉ cần không thương tổn chủ nhân của nó, nó sẽ không thương tổn hắn. Bất quá ánh mắt người này nhìn chủ nhân nó rất chán ghét, muốn cướp đi chủ nhân của nó, hừ, cho dù không thể thương tổn hắn, nó vẫn quyết định chán ghét hắn.

Trong lòng nó, chủ nhân là phụ thân, chủ nhân sau khi có nó còn có rất nhiều tác phẩm, bên cạnh nó có chút chính là như vậy, còn có chút là chủ nhân từ nơi khác chộp tới, so nó nguyên bản mạnh hơn nhiều, chủ nhân cũng không ghét bỏ nó, khiến nó trở nên càng mạnh, trong thú viên của chủ nhân, nó là quản lý giả chủ nhân tín nhiệm, trong đàn thú, nó chính là vương cực mạnh, nó vẫn cảm tạ chủ nhân để nó sinh ra, cảm tạ chủ nhân để nó biến cường, cho nên chủ nhân là chủ nhân trọng yếu nhất của nó, người chủ nhân tán thành nó tuyệt không thương tổn, thế nhưng thương tổn chủ nhân, mặc kệ hắn có bao nhiêu cường, nó cũng có thể cùng hắn đồng quy vu tận.

“Diệp Tắc La.” Nghe chủ nhân hô hoán, Diệp Tắc La thu hồi đường nhìn, nhắm mắt lại, cọ cọ bàn tay nó quyến luyến, chính là đôi tay này đem nó đưa đến thế giới, nó vĩnh viễn quên không được, ấm áp đôi tay này cho nó, đó là cảm giác ban đầu của nó, quên không được chủ nhân dùng thanh âm nhàn nhạt gọi tên nó. Chủ nhân đã lâu không đến thăm nó, tuy ở đây không sai, bởi nơi này là chủ nhân chuyên môn vì nó chế tạo, sau khi chủ nhân trở nên càng mạnh, đã không cần nó, nó thất lạc một đoạn thời gian, chủ nhân biết, liền vì nó chế tạo thú viên, mệnh lệnh nó quản lý mãnh thú, nó biết chủ nhân là vì trấn an tâm nó, thế nhưng nó vẫn hy vọng chủ nhân có thể đến thăm nó, chỉ là một chút cũng tốt, cứ như vậy gọi tên nó, sờ sờ nó, nó đã rất thỏa mãn. Nó sẽ không bán trụ đôi cánh cao phi của chủ nhân, nó nghe lệnh ở đây, không quấy rầy chủ nhân, chủ nhân cũng tin tưởng nó ở đây qua rất tốt, không còn lo lắng nó, như vậy rất tốt, chỉ cần khi chủ nhân nhớ tới nó, đến thăm nó, nó đã thỏa mãn.