“Duy Ân, người Ốc Lam nhanh đến đi?” Thời điểm Âu Dương Ngạo cùng Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ trở lại phòng khách, Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức hướng Duy Ân. Tát Đa Lợi Á dò hỏi.
“Hiện tại mà nói, không sai biệt.” Duy Ân. Tát Đa Lợi Á quên tính thời gian.
“Cái gì người Ốc Lam?” Âu Dương Ngạo vừa muốn nghỉ ngơi một lát, liền nghe hai người nói.
“A, hôm nay người Ốc Lam tham gia điển lễ sẽ đến, cậu không biết sao?” Mới thua Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ thấy Âu Dương Ngạo phản ứng nói, “Chúng tôi muốn đi tiếp bọn họ.”
“Phải không, vậy tôi không quấy nhiễu các vị, tôi cùng Lỗi về trước.” Biết lần này Ốc Lam có người đến, Âu Dương Ngạo nghĩ trốn, cậu biết phụ thân nhất định đến, dù sao cậu ở đây không phải sao? Nhất định là nghĩ đem cậu trở về, cậu tuyệt không buông tha sinh hoạt tự do, tuyệt không như những người khác rơi vào địa ngục văn kiện.
“Cậu hiện có thể về đâu?” Mộc Lỗi mở miệng, “Đừng quên, phòng ở của cậu đã bị hủy. Á Nặc Lai điện hạ, nếu là người Ốc Lam, không ngại tôi cùng Ngạo nghênh tiếp đi.” Chế trụ Âu Dương Ngạo muốn chạy trốn, Mộc Lỗi hữu lễ hỏi.
“Đương nhiên.” Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức trả lời. Sự tình hình như hảo ngoạn.
“Không cần, tôi không cần đi.” Âu Dương Ngạo muốn giãy dụa, đáng tiếc giãy không ra, một người Lỗi đã rất khó làm, Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ này xem náo nhiệt cái gì.
“Chúng ta đi thôi.” Giúp đỡ Mộc Lỗi chế trụ Âu Dương Ngạo, Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ đối hai người còn lại nói. Hừ, thấy bộ dáng Âu Dương Ngạo rắc rối cậu liền vui vẻ, ai kêu Âu Dương Ngạo không tiếp thu thật sự cùng cậu so, cậu không tiến bộ, nhất định là bởi Âu Dương Ngạo không nghiêm túc, khiến cậu vô pháp đột phá.
Đoàn người hướng không cảng xuất phát.
Thời điểm bọn họ đến, không cảng đã có không ít người. Liên Minh tân quý đến Phỉ Ân Bá Đức đế quốc bản thân chính là một loại tin tức, ở không cảng vây tụ không ít ký giả, Phỉ Ân Bá Đức đế quốc là quốc gia đế chế, cũng chính là độc tài, tự do của ký giả bị hạn chế, chỉ có thể ở bên ngoài không cảng tụ tập.
Hoàng thất xa đội là chuyên dụng, càng không cần phải nói làm xa đội của hạ nhâm hoàng đế, xe của đoàn người vừa đến, đã bị các phóng viên lục xuống. Xem ra tin tức chủ đề đêm nay có, chính là hữu nghị giữa Ốc Lam Liên Bang cùng Phỉ Ân Bá Đức đế quốc, hạ nhâm hoàng đế thân nghênh đại biểu.
Hoàng thất xa đội sẽ không bị ký giả vây đổ, từng có ký giả tự ý vây đổ hoàng thất, bị gϊếŧ, có người đưa ra kháng nghị, đáng tiếc bao phủ dưới uy áp của hoàng thất, sau đó đối thành viên hoàng thất quốc gia đế chế này, phóng viên đều duy trì cự ly, dù sao thành viên hoàng thất bản thân đại biểu chính là tối cao pháp luật, gϊếŧ tiểu ký giả như bọn họ căn bản không cần người phụ trách, ai cũng không muốn chết, nhưng lại là chết không giá trị.
Bước vào phòng khách, quan viên Ốc Lam trú ở Phỉ Ân Bá Đức đế quốc đã tới, nhân viên hoan nghênh của Phỉ Ân Bá Đức đế quốc nhận được tin tức biết hạ nhâm hoàng đế Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức điện hạ sẽ đến, thanh tràng thanh rất sạch sẽ, ngoại trừ nhân viên song phương, không có người dư thừa.
Thấy Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức điện hạ đến, cung kính khom người hành lễ, đây là đối hoàng thất tôn trọng, chỉ có quốc gia đế chế còn có lễ tiết như vậy, ở đại điển vân vân trường hợp trọng yếu Phỉ Ân Bá Đức đế quốc có thể có lễ quỳ, đương nhiên không phải người Phỉ Ân Bá Đức đế quốc là không cần hành lễ.
Không bao lâu, đội tàu Ốc Lam xuyên qua tinh lộ xuất hiện ở Phân Đoá Nhĩ không cảng.
Làm Ốc Lam chấp chính quan Âu Dương Trạch khi biết Phỉ Ân Bá Đức đế quốc sắp kế nhiệm hoàng đế tự mình nghênh tiếp, không dám bày giá, cùng đoàn người cấp tốc hạ phi thuyền.
“Thật không ngờ ngài dĩ nhiên tự mình đến, thực sự vinh hạnh.” Âu Dương Trạch cười chào hỏi.
“Ốc Lam cùng Phỉ Ân Bá Đức đế quốc là hữu minh, có thể nào không trình diện, hơn nữa tôi cùng lệnh công tử còn là bằng hữu.” Trên khuôn mặt mỹ lệ của Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức mang theo mỉm cười khiến người mê muội, mọi người thấy có điểm tâm thần dao động, thực sự mỹ lệ a, vì sao là nam?
“Thật không ngờ, điện hạ cùng khuyển tử nhận thức.” Âu Dương Trạch rất nhanh khôi phục, sau đó liếc tới Mộc Lỗi, cùng Âu Dương Ngạo muốn trốn phía sau Mộc Lỗi, “Thực sự không ý tứ, điện hạ có thể dung tôi cùng khuyển tử nói chuyện.”
“Đương nhiên.” Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức có tiếu dung xem kịch vui.
“Trạch thúc.” Mộc Lỗi kéo Âu Dương Ngạo, đương nhiên Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ cũng hỗ trợ, mọi người làm như không thấy cử động bất nhã của Hoắc Gia Nhĩ công tước.
“Lỗi, thế nào tới?” Âu Dương Trạch nhìn Mộc Lỗi nói.
“Ngạo mời cháu tới, hơn nữa làm Mộc gia gia chủ xuất phát từ coi trọng là phải tới. Cách thúc, Liệt thúc, còn có Sát thúc cũng tới.” Mộc Lỗi thấy ba vị trưởng bối đánh chào hỏi. Thế nào ba vị này đều tới, Ốc Lam không ai quản sao. Mộc Lỗi nghi hoặc.
“Cháu một hồi sẽ biết.” Âu Dương Trạch nói có điểm bất đắc dĩ, “Ngạo, thấy phụ thân không lên tiếng chào hỏi sao.” Âu Dương Trạch ngữ khí chuyển thành hí ngược.
“Phụ thân.” Vô pháp, Âu Dương Ngạo bước ra, “Cách thúc, Liệt thúc, Sát thúc.”
“Ngạo, cháu thật đúng có thể chạy.” Lý Thiên Cách lên tiếng, “Rất có khả năng? Cao tài sinh Phỉ Ân Bá Đức đế quốc? Trạch, người thừa kế của cậu xác thực không sai.”
“Đúng vậy, con cũng học không sai biệt, nên trở về Ốc Lam, hạm đội Ốc Lam cha để lại một chi cho con, con hảo hảo làm.” Vẫn không đem thằng bé trở về, chính là muốn cho thằng bé học xong, phải biết sau khi Ốc Lam tiến nhập vũ trụ, vũ khí rất tiên tiến, thế nhưng kinh nghiệm chỉ huy hạm đội có thể nói là 0, chiến tranh lần trước, là dựa vào tính năng vũ khí chống trụ, cuối cùng vẫn là Áo Lôi Tây Á đứng ra mới lật lại thắng cục.
“Cha tính kế con.” Âu Dương Ngạo minh bạch, vì sao Âu Dương Trạch vẫn không đến đem cậu trở về, nguyên lai sớm nghĩ tốt.
“Cùng cha đấu, Ngạo, con còn kém điểm.” Âu Dương Trạch đắc ý nhìn Âu Dương Ngạo.
“Con không về.” Âu Dương Ngạo giãy dụa.
“Vô dụng, con lần này trở về định rồi.” Âu Dương Trạch ngữ khí chắc chắc.
“Con nói không về sẽ không về.” Âu Dương Ngạo xấu lắm. Ai có thể miễn cưỡng cậu, cậu muốn phản kháng.
“Hai người kia đến.” Âu Dương trạch nói đến đây, ngữ khí nghiêm túc.
Âu Dương Ngạo rùng mình, sẽ không là, sẽ không là bọn họ đi. Mộc Lỗi cũng kinh ngạc nhìn Âu Dương Trạch, bọn họ thế nào đến. Bầu không khí ở giờ khắc này trở nên trầm mặc quỷ dị. Lúc này Mộc Lỗi cùng Âu Dương Ngạo mới chú ý tới, trong đội ngũ có chút người là bộ đội chuyên chúc của người kia. Không thể nào, bọn họ thực sự đến, Phỉ Ân Bá Đức đế quốc chọc tới bọn họ?
Hai người cùng nhau nhìn người Phỉ Ân Bá Đức đế quốc, trong mắt có thắm thiết đồng tình.
“Làm sao vậy?” Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ cách bọn họ rất gần, cảm giác rõ ràng bầu không khí thay đổi. Không phải là dễ dàng, mà là có chút áp lực. Hơn nữa ánh mắt của Âu Dương Ngạo cùng Mộc Lỗi là gì, đồng tình? Thương hại?
“Có gì sai sao?” Phát hiện ánh mắt hai người Duy Ân. Tát Đa Lợi Á hỏi, vì sao dùng ánh mắt này nhìn bọn họ.
Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức suy nghĩ sâu xa nhìn một số người, làm cường giả cấp mười bốn đỉnh phong, cậu rõ ràng cảm ứng được tu vi những người này không sai, là thực lực Ốc Lam vẫn ẩn dấu? Vì sao lần này gặp? Cậu không bỏ sót, Mộc Lỗi cùng Âu Dương Ngạo trở nên kỳ quái là khi Âu Dương Trạch nói hai người kia đến? Hai người kia là ai?
“Không, không có gì.” Âu Dương Ngạo cùng Mộc Lỗi lắc đầu.
“Miên man suy nghĩ cái gì, chỉ là buồn chán mà thôi.” Âu Dương Trạch biết suy nghĩ hiện tại của hai người, khi anh biết hai người kia muốn theo đến, cũng là đồng dạng suy nghĩ, Phỉ Ân Bá Đức đế quốc chọc tới bọn họ? Anh hỏi, một người trong đó nói, y buồn chán.
Buồn chán? Hoàn hảo chỉ là buồn chán. Hai người vừa thở dài một hơi, sau đó lập tức phản ứng lại, không đúng, buồn chán cũng không tốt, chỉ cần bọn họ nghĩ buồn chán, nhất định có người rất thảm. Phỉ Ân Bá Đức đế quốc chính là vật hi sinh lần này? Đồng tình trong mắt hai người càng gia tăng.
“Ngạo, lần này cháu trở về đi?” Lý Thiên Cách lúc này hỏi.
“Trở về, cháu lần này cùng mọi người trở về, đúng hay không hiện tại đi?” Âu Dương Ngạo đáp án xảy ra trọng đại chuyển biến. Cậu không cần đứng ở đây, ở đây sẽ trở nên thật đáng sợ.
“Các vị, còn muốn ở đây ngốc bao lâu?” Duy Ân. Tát Đa Lợi Á không rõ lắm tột cùng xảy ra chuyện gì, khiến Âu Dương Ngạo vừa nãy còn xấu lắm không về, lập tức trở về. Chỉ là bọn họ ngốc ở đây có điểm lâu, có gì cần nói trở lại nơi ở hãy nói.
“Thực sự xin lỗi, Tát Đa Lợi Á công tước.” Âu Dương Trạch lập tức xin lỗi, vỗ đầu Âu Dương Ngạo nói. “Nhìn thấy sỏa tiểu tử này, có điểm vong hình.”
“Vậy chúng ta có thể đi.” Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức chen vào nói một câu.
“Xin lỗi, điện hạ, có thể chờ một chút sao? Người Ốc Lam còn chưa đến đủ.” Âu Dương Trạch đối Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức biểu thị áy náy, hai người kia anh không cách nào quản.
“Nga. Còn có người chưa đến?” Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức hỏi, Ốc Lam cao tầng không sai biệt chính là những người này, như vậy là hai người kia vừa nãy nhắc tới?
“Đúng vậy.” Âu Dương Trạch trả lời.
“Duy Ân, thông tri không cảng khai mở tinh lộ.” Người Ốc Lam vừa đến, tinh lộ liền đóng, nếu có phi thuyền bên trong tinh lộ, tinh lộ không mở, là ra không được.
“Không cần, Phỉ Ân Bá Đức điện hạ.” Âu Dương Trạch nói, hai người kia đi không phải tinh lộ.
“Không cần?” Duy Ân. Tát Đa Lợi Á nhìn Âu Dương Trạch, “Lẽ nào nói, Ốc Lam muốn vi phạm ước định? Tự ý khai mở tinh lộ?” Lời này nói nguy hiểm, nếu như Ốc Lam làm như vậy sẽ trở thành công địch.
“Tát Đa Lợi Á công tước xin yên tâm, Ốc Lam tuyệt đối không có suy nghĩ vi phạm ước định.” Âu Dương Trạch nghiêm túc nhìn Duy Ân. Tát Đa Lợi Á. “Điện hạ, xin cho phép phi thuyền Ốc Lam tiến nhập.” Hai người kia không quan tâm, thế nhưng anh quan tâm.
“Tốt.” Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức đồng ý, Ốc Lam để ta xem xem các ngươi muốn ngoạn đa dạng gì.
“Tấm lòng của ngài khiến tôi bội phục.” Âu Dương Trạch tán thán nói, dưới tình huống không biết mục đích đối phương, còn đồng ý, ý chí của Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức này không giống về ngoài, keo kiệt tựa như nữ nhân, đáng tiếc, không biết lúc này ngài có thể hay không lẫn qua độc thủ của hai người kia.
Làm Ốc Lam chấp chính quan, anh không hy vọng xuất hiện một lĩnh tụ anh minh, thế nhưng tao ngộ cuối cùng của Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức không phải anh có thể quyết định, tất cả xem hai người kia có tính toán gì. Ai, thật muốn sớm một chút ly khai, anh không muốn tái kiến cảnh tượng huyết tinh tàn khốc như vậy. Tinh cầu xinh đẹp nhất của vũ trụ, sau lần này, có thể tồn tại hay không? Phân Đoá Nhĩ mỹ lệ này, mỹ lệ của ngươi vô pháp đả động hai người vô tình lãnh huyết kia a.
…