Thâm Uyên Chi Liêm

Chương 71: Phỉ Ân Bá Đức đế quốc

Phỉ Ân Bá Đức đế quốc, vừa nghe tên chỉ biết là một quốc gia đế chế, thời điểm Ốc Lam tiến nhập Liên Minh mới biết, trong vũ trụ không ít quốc gia vẫn sử dụng đế chế. Mà Phỉ Ân Bá Đức đế quốc là quốc gia cao đẳng văn minh nhãn hiệu lâu đời, nội tình thâm hậu, sở hữu 51 thiên nhiên tinh, còn có số lượng không ít nước phụ thuộc cùng cải tạo tinh. Ốc Lam quật khởi tốc độ rất nhanh, thế nhưng nội tình so kém những quốc gia cao đẳng văn minh này, hiện tại Ốc Lam có 3 thiên nhiên tinh, cải tạo tinh không ít, Ốc Lam kỹ thuật thấy một tinh cầu có thể cải tạo một tinh cầu, nước phụ thuộc không có, bằng vào những thứ này Ốc Lam chỉ có thể tính đê đẳng văn minh, thế nhưng bằng vào kỹ thuật cường đại cùng tài phú trở thành trung đẳng văn minh. So sánh quốc gia nhãn hiệu lâu đời, Ốc Lam cũng biết bọn họ tài lực không thua, thế nhưng tài nguyên thua kém nhiều lắm.

Phỉ Ân Bá Đức đế quốc khiến người ca ngợi chính là nghệ thuật cùng kỹ thuật chỉ huy hạm đội, là trong vũ trụ nổi danh nhất, Phỉ Ân Bá Đức đế quốc mỗi người tựa như đều có tế bào nghệ thuật trời sinh, âm nhạc, hội họa hầu như mỗi người đều biết, tướng mạo tốt, nhưng không phải nói bọn họ dễ khi dễ, bằng không sẽ không trở thành quốc gia cao đẳng văn minh nhãn hiệu lâu đời. Tốt đẹp gien cải tạo, khiến bọn họ học cái gì đều nhanh, là quốc gia có thể ở phương diện tu luyện đuổi theo ốc lam. Phỉ Ân Bá Đức đế quốc cùng Ốc Lam đạt thành hữu hảo quan hệ, làm Ốc Lam bang chấp chính quan chi tử Âu Dương Ngạo, ở Phỉ Ân Bá Đức đế quốc chuyên sâu học tập chỉ huy hạm đội, chỉ huy hạm đội cũng là một hạng xuất sắc nhất của Phỉ Ân Bá Đức đế quốc, hàng năm có không ít người đến đế quốc chuyên sâu.

Gần nhất, Phỉ Ân Bá Đức sắp cử hành lên ngôi điển lễ của tân hoàng đế, đế quốc bắt đầu mời các quốc gia tham gia, làm đế quốc hữu hảo đồng minh Ốc Lam trong phạm vi được mời. Gần nhất đế quốc canh gác tăng mạnh, nhưng nhân dân vẫn như cũ vui vẻ tân hoàng đế kế vị, đây là ngày lễ của đế quốc.

Thủ đô tinh Phân Đoá Nhĩ của Phỉ Ân Bá Đức đế quốc, được dự là tinh cầu đẹp nhất trong vũ trụ, xung quanh mỹ lệ tinh tiết, cây cối bao trùm đạt đến 95%, cả khỏa tinh cầu bị thực vật nhuộm thành màu lục, thuỷ nguyên phong phú, sa mạc thứ này tuyệt đối không tồn tại, trong mắt con dân đế quốc sa mạc là truyền kỳ xa xôi, người không bước ra thủ đô tinh, cả sa mạc cũng không nghe qua.



Hoàng cung,

Trong khu vườn đủ loại hoa, những đóa hoa bắt đầu trán phóng, bởi hoàn cảnh tự nhiên tốt đẹp của Phân Đoá Nhĩ, trên những đóa hoa đều nhiễm sương sớm, mỹ lệ gọi người tán thán. Mà tất cả những đóa hoa này đều so kém người đang nhắm mắt ngửi hương hoa. Mái tóc dài thủy lam sắc, quang hoạt lưu sướиɠ, trên khuôn mặt tinh xảo có lông mi thật dài, chiếc mũi đĩnh kiều, đôi môi so những đóa hoa còn muốn kiều diễm.

“Á Nặc Lai điện hạ.” Thanh âm mang theo tiếu ý nói, “Những đoá hoa mỹ lệ này trước mặt ngài thực sự ảm nhiên thất sắc.”

“Duy Ân, cậu muốn chết?” Mỹ lệ nhân nhi được gọi Á Nặc Lai xoay người, cũng mở ra đôi mắt nhắm lại, đó là một đôi mắt ngân hôi sắc, lộ ra lạnh lùng, cũng khiến phân mỹ lệ nhìn không ra một điểm nữ khí, đúng vậy, Á Nặc Lai là nam, cũng là người sắp trở thành hoàng đế Phỉ Ân Bá Đức đế quốc, Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức.

“Không dám, tôi chỉ là ăn ngay nói thật, mỹ mạo của ngài xác thực hiếm có.” Mái tóc màu trà, đôi mắt màu lam, người Phỉ Ân Bá Đức không ngoại lệ tướng mạo tốt, biểu tình cười cười, cả người đều mang theo vị đạo trí tuệ, đây là Phỉ Ân Bá Đức tân nhậm tể tướng, Duy Ân. Tát Đa Lợi Á công tước, cũng là hảo hữu của Á Nặc Lai.

“Hai người không nên mỗi lần đều như vậy.” Người nói chuyện có mái tóc cùng đôi mắt màu đỏ tựa như hỏa diễm, biểu tình không nhịn được nhìn hai người, dám can đảm như vậy đối hai người quyền cao chức trọng nói chuyện đương nhiên không phải kẻ đầu đường xó chợ, tướng quân của Phỉ Ân Bá Đức đế quốc, người chỉ huy của quân đoàn Hỏa Diễm Chi Sư, Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ công tước.

“Gia Lặc, không nên mỗi lần đều không thú vị.” Làm hảo hữu Duy Ân. Tát Đa Lợi Á công tước nói như vậy.

“Tôi không cảm thấy thú vị.” Gia Lặc tức giận nói, Duy Ân luôn yêu lấy khuôn mặt Á Nặc Lai nói giỡn, Á Nặc Lai rất chán ghét người khác nói gương mặt mình. Cho dù ở Phỉ Ân Bá Đức đế quốc, gương mặt Á Nặc Lai cũng là tuyệt sắc, đáng tiếc sinh trưởng trên một nam nhân, khiến người sở hữu rất không hài lòng.

“Thế nào, lại thua?” Không để ý hảo hữu Duy Ân. Tát Đa Lợi Á trêu cợt, Á Nặc Lai chuyển hướng Gia Lặc. Gia Lặc cùng cậu và Duy Ân lòng dạ thâm trầm không giống, tâm tình gì đều biểu hiện trên mặt, quân nhân thiên tính khiến Gia Lặc vô pháp ngụy trang, cho dù trên quân sự có tài năng thiên phú, cũng không khiến thiên phú như vậy một điểm dời đến chính sự, bất quá có cậu cùng Duy Ân hai người ở, sẽ không để Gia Lặc có hại, Gia Lặc cũng biết điểm này. Mà Gia Lặc biểu tình không cam lòng như giờ là lại thua đi, Gia Lặc mỗi lần thua, đều là khuôn mặt mất hứng như vậy.

“Hừ.” Gia Lặc mất hứng quay mặt.

Á Nặc Lai bảo hai người ở tiểu đình ngồi xuống, người hầu hầu hạ rất nhanh đưa lên trà bánh, sau đó lui ra.

“Âu Dương Ngạo thế nhưng là cao thủ Ốc Lam công nhận, cậu thua không oan.” Duy Ân ngậm một khối cao điểm. Từ khi Ốc Lam đem tu luyện pháp công khai, Gia Lặc liền thành tu luyện cuồng, sau khi Âu Dương Ngạo tới Phỉ Ân Bá Đức, luôn tìm Âu Dương Ngạo luận võ, như vậy vài lần, Âu Dương Ngạo thấy Gia Lặc lập tức trốn, bị võ si triền tuyệt không khoái trá. Bất quá cũng bởi vậy, bọn họ cùng Âu Dương Ngạo quen thuộc.

“Không phải Âu Dương Ngạo.” Gia Lặc rầu rĩ nói. Anh lần này không phải bại bởi Âu Dương Ngạo.

“Nga, đó là ai?” Á Nặc Lai cảm thấy hứng thú hỏi, ở Phân Đoá Nhĩ, ngoại trừ Âu Dương Ngạo còn ai có thể thắng Gia Lặc.

“Mộc Lỗi.” Gia Lặc nói.

“Mộc Lỗi? Cậu ta thế nào tới.” Mộc Lỗi bọn họ gặp qua vài lần, Ốc Lam tứ đại gia tộc Mộc gia gia chủ, một người cùng Âu Dương Ngạo nổi danh.

Làm những người có quyền lợi nhất Phỉ Ân Bá Đức đế quốc, đối tình báo thu thập của Ốc Lam không dừng qua, quốc gia cấp tốc quật khởi này, có nhiều lắm thần bí. Bọn họ thông qua Âu Dương Ngạo biết một ít tình huống, nhưng không nhiều lắm, bọn họ cùng Âu Dương Ngạo quan hệ cá nhân không sai, thế nhưng ở chuyện không nên nói, tuyệt không nhiều lời, cứ như vậy bảo trì tương đương hữu nghị.

Ốc Lam năng nguyên tinh, còn có hư nghĩ chân thực một khối này do chính phủ kinh doanh, còn lại mấy khối trọng yếu nhất cầm giữ trên tay tứ đại gia tộc. Âu Dương gia có một vị Liên Bang chấp chính quan, gia tộc lũng đoạn sinh ý tài liệu; Lý gia có một vị tình báo chủ quản, gia tộc sinh ý chủ yếu ở phương diện thông tin; mà Cao gia ở Ốc Lam sở hữu một ghế, kinh doanh sinh ý phi thuyền, ngầm chính là buôn lậu, không ít hàng cấm của Ốc Lam đều từ Cao gia chảy ra; thần bí nhất chính là Mộc gia, Mộc gia gia chủ tuổi trẻ nhất, là vãn bối của ba gia chủ khác, kinh doanh rất rộng, không có nghiệp vụ lũng đoạn, hầu như cái gì đều nhiễm, cả sinh ý tam gia đều có cổ phần, mà tam gia không một ai muốn chiếm đoạt Mộc gia, đây là chuyện rất kỳ quái, tột cùng là tứ gia quan hệ rất tốt, hay Mộc gia có con bài chưa lật, hay nói tam gia đều tương hỗ kiêng kỵ không dám hạ thủ, mặc kệ nói như thế nào, Mộc gia cứ như vậy kỳ quái tồn tại, mà Mộc Lỗi thân là Mộc gia gia chủ cũng là một nhân vật không khiến người khinh thường.

“Lên ngôi điển lễ lần này, Âu Dương Ngạo mời.” Trước đây gặp qua Mộc Lỗi, Âu Dương Ngạo cũng đề cập, nói Mộc Lỗi là đối thủ duy nhất, lần này cậu vừa vặn cùng Mộc Lỗi một chỗ, liền khiêu chiến, bất quá, thua.

“Nga. Á Nặc Lai, lên ngôi điển lễ của cậu, thực sự được chờ mong.” Duy Ân trêu ghẹo.

Lúc này tòng quan tiến nhập cắt đứt ba người nói chuyện.

“Điện hạ.” Tòng quan cung kính hành lễ, sau đó đem tin tức nhận được nói cho Á Nặc Lai, “Ốc Lam truyền tin tức, bọn họ đã tới điểm trung chuyển cuối cùng, xin cảng cập bến khai mở tinh lộ tiến nhập.” Đây không phải đại sự, thế nhưng đối tin tức Ốc Lam, điện hạ vẫn rất quan tâm, tất cả đại tiểu sự vụ luôn bảo bọn họ lưu ý.

“Ốc Lam, thật rất tuân thủ quy tắc.” Duy Ân lại cầm một khối điểm tâm nói, Ốc Lam khai mở tinh lộ, tuyệt không dưới tình huống không nhận được sự cho phép tiến nhập tinh lộ biệt quốc, nhiều năm qua vẫn được các quốc gia khen ngợi.

“Đã biết.” Á Nặc Lai để tòng quan lui ra.

“Ốc Lam đệ trình, như vậy buổi chiều sẽ đạt đến.” Gia Lặc tính toán thời gian, điểm trung chuyển cuối cùng đến đây phải mấy giờ, “Vệ Thiên Liệt cũng sẽ đến?” Gia Lặc hai mắt phát quang. Cậu thích khiêu chiến cường giả.

“Cậu không phải đối thủ.” Duy Ân giội nước lã. Ốc Lam đối ngoại tuyên bố Âu Dương Ngạo cùng Mộc Lỗi là người đẳng cấp cao nhất Ốc Lam, nhưng bọn họ gặp qua nhất bang cao tầng Ốc Lam, Lý Thiên Cách, Âu Dương Trạch, Cao Sát, Vệ Thiên Liệt mỗi một người đều so Âu Dương Ngạo cùng Mộc Lỗi cường, đó là một loại cảm thụ trực giác đối cường giả, thực lực Ốc Lam ẩn dấu rất sâu, càng sâu, càng khiến người không dám động.

“Chúng ta cùng đi tiếp.” Gia Lặc không quan tâm Duy Ân đả kích.

“Tốt.” Người đồng ý là Á Nặc Lai thân là diễn viên lên ngôi điển lễ, “Lúc này Ốc Lam chấp chính quan Âu Dương Trạch hẳn đích thân đến, thân là chủ nhân làm coi trọng đối minh hữu, đương nhiên phải chủ động nghênh tiếp.” Cả mượn cớ đều nghĩ tốt.

Duy Ân bất đắc dĩ, Gia Lặc hăng hái rất cao, “Chúng ta tìm đám người Âu Dương cùng đi.” Không đợi hai người phản ứng, cậu đã chạy trước ra ngoài.

“Cậu có tính toán gì?” Duy Ân không tin Á Nặc Lai không có mục đích.

“Không biết, tôi có một loại cảm giác, rất kỳ quái, có chuyện gì sẽ phát sinh.” Thời điểm nói lời này, mi Á Nặc Lai nhăn, cậu không rõ vì sao có cảm giác kỳ quái như vậy.

“Cậu cảm giác được gì?” Đối tiến độ tu luyện của Á Nặc Lai toàn bộ đế quốc chỉ cậu rõ, thân là hạ nhâm hoàng đế Á Nặc Lai là tinh thần tu luyện giả, hơn nữa là cực hạn cấp mười bốn, chỉ kém một bước đạt đại sư, chính là một bước này vô pháp đột phá, ngắn ngủi mấy năm đạt trình độ này, Á Nặc Lai thiên tư có thể thấy.

“Không rõ lắm, cảm giác rất kỳ quái, là bất an cũng như chờ mong.” Sau khi tiến nhập cấp mười bốn, luôn có chút cảm giác không hiểu, mơ hồ nhận biết chút sự tình, tốt chính là tốt, không tốt chính là không tốt, cậu phân rõ, thế nhưng lúc này thực sự rất kỳ quái, là bất an thế nhưng vì sao có chờ mong?

“Phải không?” Duy ân cũng cúi đầu suy nghĩ một chút, Ốc Lam mang đến sao? Bất an cùng chờ mong?

“Hai người nhanh một chút.” Ngoài cửa phát hiện hai người chưa cùng đi, Gia Lặc trở về kêu.

“Tốt.” Hai người đứng dậy, sự tình luôn có kết quả, hiện tại trước chuẩn bị sẵn sàng, gặp một lần người Ốc Lam, có lẽ sẽ minh bạch.