Hạ Thường Hi và Trịnh Minh Thành nói chuyện không lâu thì chào tạm biệt, anh đi đường anh tôi đi đường tôi.
Quán café bọn họ đến nằm ở bên ngoài sân bay, nên Hạ Thường Hi phải đi hướng ngược lại trở vào bên trong. Cô vừa mới đặt chân đến khu vực đón người, liền nhìn thấy Sở Lập Thành đang đứng ở một góc đợi cô, mắt không ngừng liếc nhìn vào đồng hồ đeo trên tay.
Cô nhìn thấy anh, trong lòng liền nổi lên cảm giác hạnh phúc, nhanh chân chạy đến.
"Thành!"
Âm thanh trong trẻo của cô vừa phát ra thì ngay lập tức cả người liền bổ nhào đến, mặc kệ Ken và vệ sĩ đang đứng bên cạnh bọn họ.
Sở Lập Thành chỉ nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, còn chưa kịp nhìn đã có một bóng dáng nhỏ nhắn chạy vào l*иg ngực anh. Cảm giác thân thuộc cùng mùi hương ngọt ngào vây lấy khiến anh nhẹ lòng, liền ôn nhu đưa tay ôm lấy cô.
"Anh chờ có lâu không?" Cô ngẩng đầu mỉm cười.
"Không lâu, nhưng không nhìn thấy em nên lo lắng một chút." Anh cưng chiều nói, sau đó cúi đầu hôn lên trán cô.
Hạ Thường Hi lãnh đạm thường ngày dường như đã trở thành con người khác lúc ở trong vòng tay của anh. Cô khiễng chân vòng tay qua cổ ôm anh thật chặt, hôn chụt lên môi anh một cái đầy tình cảm.
"Em xin lỗi, lúc nãy em gặp Trịnh Minh Thành nên đi uống một ly café với anh ta."
"Trịnh Minh Thành?" Anh nghe đến cái tên này liền thoáng cau mày, bàn tay đang đặt trên eo cô vô thức gia tăng thêm lực.
Dòng người vẫn tiếp tục chen chúc qua lại, thỉnh thoảng lại có vài người tò mò ngoái nhìn hai người thân mật ôm nhau, xung quanh lại có thêm vệ sĩ bảo vệ xung quanh càng thêm phần nổi bật.
Có người nhận ra Hạ Thường Hi, lén lút bàn tán xì xào. Cô nhận ra được điều này, liền chuyển sáng khoác tay anh cùng anh bước ra ngoài bãi đỗ xe.
"Cũng 3 tháng rồi mới gặp, nên em không nỡ từ chối." Cô vừa đi vừa nói.
"Không nỡ từ chối? Nhớ hắn sao?" Sở Lập Thành nhíu mày càng chặt.
"Không phải." Cô vội giải thích. "Chỉ là em cảm thấy muốn hỏi thăm tình hình của anh ta, cũng muốn biết liệu việc của em có ảnh hưởng đến Trịnh gia hay không."
"Thường Hi." Anh bất đắc dĩ thở dài. "Chỉ có em mới đủ can đảm nhắc tên người yêu cũ trước mặt chồng sắp cưới thôi đấy."
"Không phải đủ can đảm, mà là thành thật khai báo." Cô mỉm cười nhìn anh.
Hai người ngồi vào xe của cô, còn vệ sĩ và Ken đi xe khác.
Hạ Thường Hi thích ngắm cảnh từ căn hộ ở Phượng Hoàng Đỏ, nên Sở Lập Thành chiều theo ý cô dọn đồ sang ở luôn với cô không trở về căn hộ cũ. Người ngoài nếu biết chuyện này có thể chê bai anh không có tiền đồ, nhưng anh không quan tâm. Tình yêu của riêng hai người chỉ cần hai người để ý là được.
Bởi vì chuyện của Phong, nên việc đăng kí kết hôn bị dời lại. Sau đó công việc lũ lượt kéo đến, Hạ Thường Hi vừa lo cho Wonderland vừa sắp xếp lại công việc ở Innal, Sở Lập Thành bận bịu di chuyển qua lại giữa Thiên Tân và Thượng Hải, bởi vì tương lai bọn họ định sẽ để trụ sở chính của Innal dời sang Thượng Hải cùng Chấn Phàm nên hầu như không có thời gian rảnh rỗi. Cứ thế, việc đi đăng kí kết hôn bị trì hoãn đến tận 3 tháng sau.
Lần trở về này của Sở Lập Thành chính là vừa mới hoàn thành xong thủ tục dời trụ sở chính, nên sắp tới thời gian sẽ được nới lỏng. Nhưng hai người không thể chờ thêm được nữa, qua sáng hôm sau liền đến nghĩa trang thăm mộ Hạ Quân Phàm và Lâm Tử Vân.
Đứng trước ngôi mộ đôi cùng bó hoa dạ lan hương, cảm xúc của Hạ Thường Hi không tránh khỏi ngẹn ngào, nhưng khác với mọi hôm trước đó, cô cảm thấy hạnh phúc hơn là đau lòng.
Tất cả đã trở về đúng với quỹ đạo của nó.
Cô và Hạ gia đã không còn bất cứ liên hệ nào với nhau, từng người bọn họ đều đang chịu trách nhiệm cho những lỗi lầm mà bản thân gây ra.
Innal đã về tay cô, Shen đã sụp đổ.
Cô tìm lại được nhà ngoại của mình, có một mái ấm để cô trở về khi lạc lõng.
Và quan trọng nhất cô và anh đã ở bên nhau.
Cảm xúc của Sở Lập Thành cũng không khác cô là bao, cũng xúc động, khó tin và tràn đầy hạnh phúc. Có trời mới biết anh đã chờ đợi đến lúc này lâu như thế nào.
Sẽ không còn Hạ gia ràng buộc anh và cô nữa, và anh cũng đã không phụ lòng thầy của mình, biến Chấn Phàm trở thành một công ty vững mạnh.
Sẽ không còn Trịnh Minh Thành, Lục Minh Viễn hay Hạ Thiên Vũ giành giật trái tim cô, bởi vì từ bây giờ cô vĩnh viễn sẽ là của riêng anh.
Một ngày đẹp trời, khiến cho tâm trạng của con người cũng trở nên tươi tắn hẳn.
Sở Lập Thành nắm chặt tay Hạ Thường Hi ngồi ở ghế đợi, chưa có phút nào buông tay cô ra.
Hai người ăn mặc giản dị, nhưng vẫn thu hút không ít ánh nhìn, phần vì ngoại hình cao ráo điển trai của anh, phần vì nét xinh đẹp nhỏ nhắn của cô.
"Hồi hộp không?" Sở Lập Thành cúi đầu quan tâm cô.
"Anh hồi hộp thì có." Hạ Thường Hi mỉm cười chọc anh. "Hồi hộp đến mức nắm tay em chặt như thế này còn gì?"
Anh khẽ cười, thoáng buông lỏng sức lực, dịu dàng mân mê bàn tay cô.
"Anh sợ em sẽ bỏ trốn đi mất."
Cô nhích người ngồi sát bên cạnh anh, ánh mắt không hề che giấu tình cảm mà dán lên khuôn mặt đẹp trai: "Nếu bỏ trốn cũng sẽ không bỏ trốn ở đây, em phải để lại cho anh chút mặt mũi chứ."
"Em còn dám nói bỏ trốn sao?" Anh cưng chiều nhéo má cô một cái. "Lần này mà không trói được em anh không phải làSở Lập Thành."
"Chồng à, em đã đeo nhẫn rồi còn không phải là đã bị anh trói sao?" Cô tít mắt cười.
Nét mặt Sở Lập Thành trở nên rạng rỡ, hai tay kéo cả người cô lại gần thêm nữa.
"Em mới gọi anh là gì?"
"Em đâu có nói gì đâu." Cô thích thú nhìn khuôn mặt hứng khởi của anh, không nhịn được phì cười.
"Có mà, em vừa gọi anh là cái gì đó, mau gọi lại đi." Anh giở thói trẻ con, xoa xoa bờ vai cô dụ dỗ.
Hạ Thường Hi vẫn còn muốn trêu anh thêm, nhưng lúc này nhân viên lại bước ra thông báo đến lượt hai người.
"Đi thôi anh." Cô cầm túi xách muốn đứng dậy, nhưng cánh tay lại bị anh mạnh mẽ giữ lại. "Sao vậy? Lúc ở nhà anh nôn lắm mà?"
Sở Lập Thành mỉm cười: "Em mau gọi anh giống lúc nãy đi rồi chúng ta đi."
"Thành, giờ này mà còn giỡn nữa hả?" Cô bất lực nhìn anh. "Đi thôi, người ta đứng đợi mình kìa."
"Em mau nói lẹ đi." Anh vẫn cố chấp giữ tay cô.
Nhân viên lại lặp lại thông báo.
Hạ Thường Hi nhìn thấy nhân viên có ý định bỏ qua lượt của hai người, đành xuống nước chiều ý anh. Cô lại gần anh, dịu dàng nói: "Chồng ơi, đi đăng kí kết hôn nào."
Sở Lập Thành sướиɠ tê hết cả người, hôn lên môi cô: "Mình đi thôi vợ ơi."
Vừa nói xong, anh lập tức cầm lấy túi xách trong tay cô đứng dậy, kéo cả người cô đi. Bước chân của Sở Lập Thành sải dài, anh bước một bước Hạ Thường Hi phải dùng hai ba bước mới đuổi kịp, đi theo nhân viên tiến hành làm thủ tục đăng kí kết hôn.
Ở bên nhau 19 năm trải qua biết bao nhiêu sóng gió, từ quan hệ chủ tớ trở thành người ngủ cùng giường rồi trở thành người yêu, nhưng chỉ cần chưa đến một tiếng đồng hồ, hai người đã trở thành vợ chồng.
Hạ Thường Hi ngồi ở ghế lái phụ, mân mê giấy chứng nhận màu đỏ trên tay như món đồ trân quý nhất cô từng được thấy trên đời.
Sở Lập Thành lái xe, thình thoảng nhìn lướt sang trông thấy điệu bộ của cô không khỏi buồn cười.
Không sao, cô dù sao cũng chỉ mới có 19 tuổi, vẫn còn nhỏ, nên đối với những thứ giấy tờ hôn nhân này nảy sinh hiếu kì tò mò cũng không có gì kì lạ. Anh vẫn luôn thích dáng vẻ đáng yêu này của cô.
"Thích không?" Anh cưng chiều xoa đầu cô.
"Thích lắm." Cô gật đầu mỉm cười rạng rỡ, mở chứng nhận kết hôn nhìn thật kĩ bức ảnh hai người chụp cùng nhau. "Chúng ta đẹp đôi thật đó."
Xe dừng lại ở đèn đỏ. Anh thuận tiện nghiêng người sang nhìn bức ảnh cùng cô.
Trong anh, trước phông nền đỏ báo hỉ, Sở Lập Thành và Hạ Thường Hi cùng mặc áo sơ mi trắng thanh lịch, nhã nhặn nhìn vào ống kính. Anh khẽ cong khóe môi, còn cô nở nụ cười xinh đẹp. Hai người đứng trong cùng một bức ảnh vô cùng xứng đôi vừa lứa, ngay cả thợ chụp ảnh khi đó cũng không kiềm được mà trầm trồ khen ngợi.
"Đẹp đôi thật." Anh cũng hưởng ứng với cô. "Từ ngày mai chúng ta phải tích cực cùng nhau đi dự tiệc xã giao mới được, phải để người khác biết em bây giờ là Sở thiếu phu nhân của anh."
Hạ Thường Hi ngẫm nghĩ sau đó quay đầu chọc anh: "Anh không sợ có người xuất hiện làm em thay lòng sao?"
"Đồ ngốc." Anh lại nhéo má cô. "Hôn nhân của chúng ta bây giờ đã có pháp luật bảo vệ, em có thay lòng anh cũng sẽ không đồng ý để em đi."
Cô thoáng ngạc nhiên trước lời nói có phần bá đạo của anh, nhưng sau đó lại mỉm cười dịu dàng, chủ động tiến đến hôn lên môi anh, khẽ mơn trớn đôi môi bạc mỏng thật nhu tình.
Đèn chuyển xanh, xe ở phía sau nhấn còi hối thúc nên anh đành lưu luyến tách khỏi môi cô, đạp ga chạy đi.
Hạ Thường Hi nhìn anh, sau đó lại nhìn giấy chứng nhận kết hôn trong tay, trong lòng nổi lên nhiều cảm xúc khác lạ. Có thể cô chưa từng nói lời yêu thương anh, nhưng cô rõ hơn ai hết anh chính là tất cả của cuộc đời cô.
Nghĩ đến đây, cô không kiềm được tiếc nuối, nhỏ nhẹ nói với anh: "Thành, em rất muốn sinh cho anh một đứa con."
Nét mặt Sở Lập Thành trở nên có chút bất đắc dĩ, anh một tay cầm vô lăng, tay còn lại đưa sang nắm chặt bàn tay cô.
Chuyện mang thai luôn là tảng đá đè nặng lên tâm can của cô, chuyện này anh biết. Bởi vì cô mất mẹ từ nhỏ, nên nhìn thấy bạn bè có mẹ ở bên khiến cô luôn tủi thân, nhưng rồi lại dần nảy sinh ước muốn tự mình trao yêu thương cho một sinh linh khác như cách mà cô bù bắp mất mát khi còn nhỏ.
Chỉ là chuyện mang thai đối với cô không phải là chuyện dễ dàng.
"Thường Hi, em vẫn còn trẻ mà, chúng ta không cần vội." Anh dịu giọng an ủi cô.
"Việc học của em có thể sang năm là kết thúc rồi. Em muốn chúng ta mau sinh con sớm, sau đó nhân lúc còn trẻ mà cả gia đình cùng đi khắp nơi." Cô mơ hồ nói ra ước muốn trong lòng.
"Anh hiểu, nhưng mà em còn nhỏ lắm, vui chơi thêm mấy năm, rồi từ từ sinh con cũng được mà."
Thật ra Sở Lập Thành cũng là tự mình lừa mình. Anh yêu cô nhiều như thế nào không cần bàn đến nữa, nghe thấy cô nói muốn sinh con cho mình anh hạnh phúc như điên. Nhưng làm sao anh có thể nói ra thể trạng yếu ớt của cô được? Thế nên anh chỉ có thể an ủi cô bằng những lời này.
"Nếu lỡ như cả đời này em cũng không thể sinh con được thì sao?" Cô vô thức sợ hãi.
"Nói bậy." Anh siết tay cô, cau mày. "Cơ thể em đang phục hồi rất tốt, làm sao lại không thể sinh con?"
"Nhưng em sợ lắm Thành à. Que thử thai ở nhà em dùng hết rồi, mà không có cái nào hiện hai vạch cả."
"Được rồi, vậy bây giờ chúng ta cùng làm em có thai, được không?"
Hạ Thường Hi đang lo lắng liền sượng lại, "hả" một tiếng.
"Hả cái gì? Sắp về đến nhà rồi, anh sẽ làm em có thai ngay, chịu không?" Anh bày ra bộ dạng vô cùng nghiêm túc trả lời cô.
"Khoan đã, ý em không phải vậy." Cô giật mình trước sự thành thật của anh.
"Nhưng ý của anh là vậy." Anh không ngại mà trả lời ngang cua. "Anh sẽ tích cực chứng minh em có thể sinh con cho anh được."
Hạ Thường Hi nhất thời choáng váng trước lời nói của anh.
Nhưng thực tế, Sở Lập Thành quả thực là một người đàn ông có bản lĩnh, dám nói dám làm.
Trời còn chưa đến trưa, mà anh đã dùng phương thức trực tiếp nhất chứng tỏ khả năng mang thai của Hạ Thường Hi.
Cửa căn hộ vừa đóng lại, anh liền mạnh mẽ ấn cô lên tường hôn ngấu nghiến. Nụ hôn này thay cho nụ hôn vội vàng lúc nãy ở trong xe, thiếu chỗ nào anh sẽ đắp vào chỗ đó.
Ở trên anh hôn môi cô mãnh liệt, ở dưới bàn tay anh bắt đầu trút bỏ hết quần áo trên người cô. Áo sơ mi trắng bị anh thoăn thoát cởi bỏ, quần jean dài cũng bị anh kéo khóa xuống, thuận lợi trượt tay vào trêu chọc nơi nữ tính giữa hai chân cô.
"Ưʍ..." Hạ Thường Hi theo bản năng chống tay lên ngực anh, nhưng không dùng bao nhiêu sức, chỉ càng làm cho du͙© vọиɠ đàn ông của anh thêm hừng hực bùng cháy.
Sở Lập Thành buông tha cho đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của cô, nhưng đổi lại anh quỳ một gối xuống, đưa tay kéo quần jean của cô vứt sang một bên.
Cơ thể của Hạ Thường Hi không khác gì người mẫu, lồi lõm đúng chỗ. Anh hôn lên qυầи ɭóŧ của cô, cách một lớp vải mỏng manh mơn trớn điểm nhạy cảm bên dưới của cô.
"Ưʍ..." Một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ này khiến cô ngứa ngáy, môi bật lên những âm thanh quyến rũ mị hoặc.
Bàn tay cô vô thức đặt trên đầu anh, không kiềm chế được đẩy đầu anh sâu vào giữa hai chân, mông cũng theo đà ưỡn ra muốn anh chăm sóc.
Nhưng Sở Lập Thành thích trêu chọc cô, anh chỉ hôn nhẹ một chút, sau đó lại đứng dậy nhìn cô đang từ từ mất kiểm soát.
"Sao vậy anh..." Cô mất mát giương mắt nhìn anh.
"Muốn ngắm em một chút." Anh khẽ cười.
Dáng vẻ của Hạ Thường Hi bây giờ thật sự vô cùng động lòng người. Cô tựa vào tường, mông hơi đưa ra, ánh mắt mê man lộ rõ khao khát du͙© vọиɠ. Nhìn tình cảnh này đương nhiên anh phải nổi lên phản ứng, người anh em bên dưới sớm đã cứng ngắc muốn được phóng thích ra bên ngoài.
Cô nhìn thấy đũng quần anh u lên một cục, liền phong tình vạn chủng quỳ xuống dưới chân anh, nhẹ nhàng mở thắt lưng cùng khóa quần, lôi ra vật đàn ông đáng tự hào của anh.
"Vợ à, hôm nay em bạo quá." Anh cúi đầu nhìn cô.
Rõ ràng là anh tấn công trước, nhưng mà hình như cô không giống như người chịu thiệt hại, ngược lại còn hưởng ứng nghênh chiến với anh.
"Anh không thích sao?"
Thích! Chỉ có thằng ngu mới không thích!
Sở Lập Thành thầm gào thét trong lòng, nhưng bên ngoài chỉ ẩn ý vỗ nhẹ đầu cô.
Hạ Thường Hi hiểu ý, nâng tay lên vuốt ve dọc theo hình dáng của anh, kiều mị há miệng ngậm vào.
Phân thân được khoang miệng ẩm ướt ấm áp của cô bao lấy khiến anh khoan khoái kêu một tiếng trong cổ họng, bàn tay đang để trên đầu cô chậm rãi xoa nhẹ, khen ngợi hành động ngoan ngoãn của cô.
Ở bên dưới, Hạ Thường Hi tuy rất khó khăn nhưng vẫn cố hết sức phục vụ anh. Người anh em của anh vô cùng vĩ đại, nên cô cho vào miệng phải mở cánh môi ra thật to, dùng tối đa sức lực của cơ miệng và đầu lưỡi để mơn trớn, vuốt ve anh.
Đầu cô ở giữa hai chân anh di chuyển liên tục, khiến anh sung sướиɠ, bàn tay trên đầu cô vốn muốn đẩy nhanh tốc độ, nhưng cuối cùng anh vẫn không nỡ ép buộc cô, cuộn chặt lại thành đấm chống lên tường.
Hạ Thường Hi mới ngậm được một lúc đã bị mất sức phải nhả ra, hít thở tìm kiếm dưỡng khí.
Anh nhìn thấy cô chật vật vì mình, trong lòng vừa yêu thương vừa thỏa mãn, đưa tay ôm cô lên để hai chân cô quặp vào hông mình.
Miệng cô vẫn còn vương lại mùi vị của anh, nhưng anh không quan tâm, cùng cô hôn môi thật tình cảm.
Sở Lập Thành vừa hôn Hạ Thường Hi vừa ôm cô đi đến phòng khách, ngã xuống sofa.
Bàn tay anh vòng ra phía sau lưng cô cởi khóa áσ ɭóŧ ném xuống sàn, trực tiếp dùng lòng bàn tay ấm nóng bao phủ lấy hai bầu ngực no tròn quyến rũ.
Anh từ từ di chuyển xuống cổ, hôn lên xương quai xanh, rồi dừng lại mυ'ŧ mát hai nụ hoa xinh xắn.
"A..." Hạ Thường Hi được anh trực tiếp kí©ɧ ŧɧí©ɧ lên da thịt liền nhắm mặt lại hưởng thụ, năm ngón tay vô thức vò lấy mái tóc anh. "Thành..."
Tiếng gọi của cô yêu kiều mị hoặc, khiến sức lực của bàn tay anh càng gia tăng. Ngực cô bị anh nhào nặng thành đủ loại hình dáng, nhưng khi thả tay ra lại trở về dáng vẻ ngạo nghễ như ban đầu.
Sở Lập Thành liếʍ dọc xuống bụng cô, trêu chọc lỗ rốn nhỏ.
"Vợ à, sau này con của chúng ta sẽ nằm ở đây." Anh vừa nói vừa hôn lên bụng cô.
Hạ Thường Hi muốn đáp lại lời anh, nhưng nụ hôn vụn vặt anh để lại trên da thịt mẫn cảm làm cô không còn tâm trí lên tiếng nữa.
Đôi môi anh tiếp tục hạ xuống, cùng bàn tay cởi bỏ qυầи ɭóŧ của cô, sau đó cưng chiều hôn lên nơi tư mật không chút che đậy.
"A..." Cô lại kêu thêm một tiếng nữa.
Đi cùng với tiếng kêu của cô, cánh hoa giữa hai chân khẽ run lên trước mắt anh, khiến anh như bị mê hoặc đẩy hai chân cô lên để hai cánh hoa hé mở mời gọi lộ ra thật rõ.
"A... Thành..." Bắp đùi cô bị anh đẩy lên chạm đến ngực tạo thành tư thế vô cùng xấu hổ. "Bỏ chân em xuống đi... Kì quá..."
"Không sao, em đẹp lắm." Anh mỉm cười, vẫn mải mê ngắm nhìn cô vì anh mà dang chân mời gọi.
"Thành... Chồng à..." Cô thay đổi cách gọi. "Đừng nhìn em như vậy mà."
Anh cứ nhìn chằm chằm cô như vậy, hai cánh hoa lại không tự chủ được run lên trước đôi mắt đầy dục niệm của anh.
"Vợ yêu." Anh chồm người lên hôn môi cô một cái. "Lúc em vừa ngại ngùng vừa gọi anh là "chồng" nhìn em dễ thương lắm."
Khuôn mặt của Hạ Thường Hi liền đỏ lên như gấc. Sở Lập Thành trông thấy phản ứng của cô, khẽ cười. Sau đó không để cô đợi nữa cúi đầu hôn lên hai cánh hoa.
"A..." Bàn tay cô siết lấy sofa trong vô thức, cắn chặt môi đón nhận kí©ɧ ŧɧí©ɧ của anh.
Hai chân cô bị anh đẩy lên làm toàn bộ cảnh xuân ở giữa hoàn toàn lộ ra, anh thoải mái liếʍ láp, tham lam nuốt hết mật dịch ngọt ngào từ bên trong người cô chảy ra.
Anh ngang tàn khuấy đảo vùиɠ ҡíи đáo nhạy cảm của cô, sau đó như đứa trẻ đói khát mυ'ŧ mát nụ hoa, rồi lại đưa lưỡi trêu chọc cánh hoa, khiến cho cô không thể nào chịu đựng được mà run lên, đôi môi phát ra những âm thanh quyến rũ dụ người.
Sở Lập Thành giống như đã thỏa mãn cơn khát từ từ ngồi dậy, không quên đưa lưỡi liếʍ mật dịch còn sót lại trên khóe môi.
Hạ Thường Hi mê man nhìn thấy cảnh này, lại không khỏi xấu hổ nhắm nghiền mắt lại.
Anh đẩy cô gối đầu lên tay vịn sofa, ôn nhu vuốt ve khuôn mặt cô, sau đó tao nhã cởi bỏ hết quần áo trên người, hoàn toàn cùng cô trần trụi.
Anh quỳ trước hai chân cô, để vật đàn ông của mình ngay trước nơi tư mật, hông cẩn thận nhấn xuống, hòa làm một cùng cô.
"Ưʍ... A..." Cô theo sự di chuyển của anh từ từ rên lên, sau đó vui sướиɠ kêu một tiếng.
Sở Lập Thành từ tốn ra vào bên trong cô thật chậm rãi, cho đến khi cô đã thích ứng với sự xâm nhập của anh, anh mới gia tăng tốc độ, mãnh liệt luận động bên trong cô.
Từng thớ thịt mềm mại bao phủ lấy người anh khiến anh khoan khoái, vô cùng hưởng thụ đắm chìm vào nhục cảm.
Ở dưới thân anh, cô không ngừng ngửa đầu rêи ɾỉ, vô lực chạy theo nhịp động của anh. Cự vật mạnh mẽ xâm lấn bên trong cô cứ mỗi lần tiến vào lại muốn chạm đến nơi sâu nhất, khiến cô như người ở trên mây, đầu óc trống rỗng không thể suy nghĩ bất cứ điều gì.
"Thường Hi." Sở Lập Thành gọi tên cô. "Mở mắt ra nhìn anh."
Lời anh nói như có bùa chú thôi miên, Hạ thường Hi từ từ hé mở mi mắt, dùng ánh mắt đầy du͙© vọиɠ đối diện với anh.
"Nhìn xem anh đi vào trong em như thế nào."
Anh cố tình đỡ lưng cô, để cô dồn hết trọng tâm xuống hông anh, cự vật vẫn không ngừng ra vào mạnh mẽ.
Tầm mắt cô rơi xuống điểm giao hợp của hai người, nhìn thấy anh dùng chính bản thân mình đâm vào người cô rồi rút ra. Trực tiếp nhìn anh luận động càng làm cho kɧoáı ©ảʍ tăng cao, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến tận đại não.
Cô muốn nhắm mắt, nhưng không biết vì sao lại cứ thế mà trơ ra nhìn anh tiến vào bên trong khuấy đảo cơ thể mình. Mà càng nhìn, cô càng cảm thấy như có dòng điện chảy dọc trên lưng.
Sở Lập Thành ôm lấy hai chân cô quặp vào hông, tay ôm chặt vòng eo mảnh khảnh, gia tăng sức lực đâm càng lúc càng mạnh.
"A... Anh..." Hạ Thường Hi theo quán tính chống tay ra phía sau, ưỡn cong người vô lực đi theo tốc độ kinh người của anh. "A... Chồng ơi... Anh... Chậm lại... A..."
Không rõ là cô muốn dụ dỗ anh hay là vô tình, nhưng hai tiếng "chồng ơi" của cô lại khiến anh càng hưng phấn, càng muốn đẩy nhanh tốc độ hơn.
Dòng điện đang chảy trong người cô theo nhịp độ của anh trượt qua nơi nhạy cảm, cô thản thốt "a" một tiếng, cơ thể run lên phun ra dòng nước ấm nóng bao lấy phân thân của anh đang chôn sâu bên trong cô.
Cả người cô mất hết sức lực xụi lơ, anh cũng nhẹ tay thả lưng cô nằm xuống, để cô nghỉ ngơi vài giây.
Chỉ vài giây sau anh lại kéo cả người cô dậy, còn mình thì nằm xuống trên sofa. Bàn tay anh đặt trên mông cô xoa nắn một chút, rồi vỗ nhẹ lên.
"Em di chuyển đi."
Hạ Thường Hi mù mờ "hả" một tiếng, ánh mắt vừa trải qua cơn sóng triều vẫn còn mê man không lối thoát.
Nhìn biểu cảm của cô, anh khẽ cười, kiên nhẫn lặp lại: "Em tự di chuyển đi."
"Em..." Cô ngây ngô chống tay lên ngực anh. "Em không biết làm..."
"Không biết thì học." Anh tiếp tục xoa nắn cặp mông tròn trịa của cô, từng bước di chuyển mông cô.
Hạ Thường Hi để cho Sở Lập Thành điều khiển cơ thể mình, chậm chạp bắt nhịp với anh.
Cô vừa mới lêи đỉиɦ, nên phân thân của anh di chuyển trong nơi tư mật càng khiến cô điên đảo, chỉ có thể hành động thật chậm rãi.
Cô ngồi trên người anh, chống tay lên cơ bụng săn chắc như điểm tựa, dần dần tìm ra được cách phục vụ người đàn ông này.
Anh nhìn thấy cô bắt đầu ngoan ngoãn làm theo ý mình, thả tay ra để cho cô tự mình hành động theo ý thích, hai tay để hờ trên đùi cô nhẹ nhàng vuốt ve.
Mông của cô nhịp nhàng đưa đẩy trên người anh, hai cánh hoa giữa chân cứ thế nuốt lấy rồi nhả ra dị vật, cô cố ý gồng người thít chặt, cố gắng để anh thỏa mãn. Nhưng anh ngoại trừ thể hiện sự hài lòng trên khuôn mặt ra thì không có biểu hiện nào khác, ngược lại người chủ động là cô thì lại không kiềm chế được rên lên thật dâʍ đãиɠ.
Từ góc nhìn của anh, cô bây giờ vô cùng quyến rũ, hai bầu ngực lắc lư theo độc tác của cô như đang mời gọi anh. Cô ngửa đầu, kiều mị rêи ɾỉ, thi thoảng lại cúi xuống nhìn nơi giao hợp của hai người, trên mặt hoàn toàn là thống khổ dâʍ ɖu͙© cùng vui sướиɠ.
Có lẽ vì ngày hôm nay cô ngồi ở trên tự mình vận động, lại còn cố gắng siết chặt anh dù cô vốn đã rất khít khao, nên anh càng sung sướиɠ hơn.
Hạ Thường Hi tận lực đưa đẩy người, cuối cùng cũng thỏa mãn được anh.
Sở Lập Thành gầm nhẹ trong cổ họng một tiếng, sau đó phóng ra hết mầm mống tinh hoa vào bên trong cô. Dòng chảy ấm nóng xông vào bên trong, khiến cô không còn chút sức lực nào ngã xuống người anh.
Cánh tay anh rộng lớn ôm lấy cô, im lặng lắng nghe nhịp thở mệt mỏi của cô trong l*иg ngực.
"Thích không?"
"Thích..."
Anh khẽ cười, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc suông mềm của cô, sau đó mon men di chuyển xuống mông cô xoa nắn.
"Anh muốn nữa."
"Để em nghỉ chút đã..." Cô than thở trong l*иg ngực anh. "Em mệt lắm..."
"Nhưng mà anh không đợi được."
Sở Lập Thành gian xảo nói xong câu này, liền đứng dậy ôm cô trên người.
"A..." Hạ Thường Hi hốt hoảng vòng chân lên hông anh.
Cơ thể cô bị anh bế lên như con nít, ôm cô từng bước đi vào phòng ngủ. Phân thân vẫn còn để trong người cô vẫn chưa được rút ra, cứ mỗi lần anh bước đi lại động đậy bên trong khiến cô thút thít bên tai anh vô cùng đáng yêu.
Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, nhìn xuống nơi tư mật của cô vì bị anh bế mà chảy ra dâʍ ɖị©ɧ hòa trộn của anh và cô.
"Vợ à, em không ngoan, phung phí như vậy thì làm sao chúng ta sinh con được?"
"Đáng ghét... Là anh làm mà..." Cô xấu hổ không dám nhìn anh, quay mặt đi chỗ khác.
Sở Lập Thành cưng chiều hôn lên má cô, ngón tay nhẹ nhàng xoay đầu cô lại yêu thương đôi môi đỏ mọng.
Hai người hôn nhau một lúc, sau đó cả cơ thể nhỏ nhắn của cô bị anh lật lại, dùng chút sức nhỏ kéo mông cô vểnh lên cao thành tư thế mời gọi quyến rũ. Anh quỳ ở phía sau cô, trân trọng hôn lên từng tấc da thịt và cả hai mông tròn trịa, cuối cùng đặt phân thân ở giữa hai chân cô đâm vào.
Hạ Thường Hi thống khổ cắn lấy drap giường ngăn cho bản thân không phát ra tiếng rên, nhưng bù lại âm thanh từ cổ họng cô phát ra "ưm a" càng dâʍ đãиɠ bội phần.
Anh ở phía sau vừa mãnh liệt luận động vừa nghe thấy cô khó khăn kiềm nén, bụng dưới lại sôi sục du͙© vọиɠ khó cưỡng, không nhịn được mà đẩy nhanh tốc độ ra vào bên trong cô.
Nơi giao hợp của hai người tạo ra loại âm thanh ướŧ áŧ, vang dội khắp không gian làm phòng ngủ thêm mị hoặc, mùi vị hoan ái nồng đậm lan tỏa khắp nơi.
Cơ thể cô bị khai phá sớm, trải qua nhiều lần giao ái nên có phần nhạy cảm hơn những người khác. Anh ở phía sau kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô không được bao lâu, cả người cô liền run rẩy tuôn ra thêm một dòng mật dịch khác, hòa lẫn với tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong của anh theo màn vận động thấm ướt xuống giường.
Sở Lập Thành vừa xoa nắn mông cô vừa nắm lấy eo cô, nên cảm nhận được cơ thể cô dần nặng trĩu sắp ngã xuống. Anh liền xoay người ngồi dựa vào tường, để cô ngồi lên đùi mình dựa vào l*иg ngực anh.
"A..." Cô vừa lêи đỉиɦ, than nhẹ một tiếng ngửa đầu tựa vào hõm vai anh ở phía sau.
"Hôn anh." Anh ở bên tai cô thì thầm dụ dỗ.
Hạ Thường Hi say mê quay đầu, trong đầu lâng lâng như có hàng vạn con bướm xinh đẹp vây quanh, đưa tay ôm đầu anh hôn lấy đôi môi bạc mỏng.
Anh hài lòng với sự vâng lời đáng yêu của cô, cùng cô triền miên quấn quýt môi lưỡi. Ở bên dưới, bàn tay đặt bên eo cô bắt đầu đưa đẩy, để nơi tư mật của cô tiếp tục cắn nhả cự vật của anh.
"Ưʍ..." Cô đang thả mình vào nụ hôn với anh thì bị anh làm cho phân tâm, nhưng môi không thoát được anh, chỉ có thể kêu lên một cái thật nhẹ.
Dưới bụng cô có cảm giác trương lên, không biết là vì vật đàn ông của anh hay vì chất dịch dày đặc từ nãy đến giờ hai người hòa trộn, nhưng cảm giác này vô cùng lạ lẫm, có chút khó chịu những cũng rất thỏa mãn.
"Ưʍ... A..." Cuối cùng đôi môi nhỏ của cô cũng được anh buông tha, bật ra tiếng kêu khẩn thiết, nhắm mắt ngửa đầu vào hõm vai anh. "Thành... Nhẹ thôi anh..."
"Anh nhẹ lắm rồi." Anh cười khẽ bên tai cô.
Đúng là anh đã cố gắng nhẹ nhàng, nhưng vì ở tư thế này, người anh em của anh lại thẳng đứng ngạo nghễ bên trong cô, nên dù là một chút cử động nhỏ nhất cũng khiến cả hai người đê mê lên chín tầng mây.
Sở Lập Thành duy trì động tác điều khiển cơ thể cô đưa đẩy trên người mình, tốc độ càng lúc càng nhanh. Cùng với tiếng kêu la vui sướиɠ của cô rơi vào tai, l*иg ngực anh lại như nổ tung vì kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙© kéo đến.
Một nam một nữ kịch liệt đến tận khi mặt trời qua khỏi đỉnh đầu, anh mới gồng người bắn hết mọi thứ vào bên trong cô.
Hạ Thường Hi thét lên, ưỡn người đón nhận anh, sau đó hổn hển thở gấp, xụi lơ dựa vào bức tường thịt rắn chắc đằng sau.
Vòng eo nhỏ nhắn của cô bị anh thít chặt vào hai cánh tay, mũi anh đặt trên tóc cô ngửi lấy hương thơm từ cô, nhắm mắt hưởng thụ phút giây hạnh phúc của cuộc đời.
Sở Lập Thành với tay rút khăn giấy lau sơ hạ bộ của hai người, vo tròn bỏ vào thùng rác sinh hoạt bên giường, sau đó lại thu tay ôm cô thật chặt.
"Mệt không?" Anh hôn nhẹ lên bờ vai trơn mịn của cô.
Cô không đáp lại, chỉ mệt mỏi gật đầu, nhắm mắt an tĩnh.
"Em định cứ vậy mà ngủ sao?"
Cô vẫn im lặng, hơi thở phả ra đều đặn, như con mèo nhỏ nép vào lòng anh.
Anh nhìn cô yên tĩnh thϊếp đi, sau đó lại nhìn bản thân đang hừng hực khí thế, không khỏi tự buồn cười chính mình. Bây giờ anh phải buông cô ra vào phòng tắm hạ hỏa, nhưng lại không nỡ rời xa cơ thể mềm mại nữ tính trong lòng, mà ôm cô ngồi như vậy thì anh càng cảm thấy ngứa ngáy.
Cuối cùng anh đánh liều, cẩn trọng cầm bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt lên đầu người anh em của mình.
Hạ Thường Hi sớm đã ngủ say vì vận động mệt mỏi, hoàn toàn không hay biết bàn tay mình bị lợi dụng, theo sự điều khiển của người đàn ông nào đó mà phục vụ du͙© vọиɠ dai dẳng của anh.
Một lúc sau, Sở Lập Thành lại vươn tay ra lần nữa, rút khăn giấy lau sạch bàn tay nhỏ nhắn của cô, ấn nút đóng rèm che đi ánh sáng bên ngoài, đỡ cô nằm xuống, cùng cô chìm vào giấc ngủ.
Căn phòng không có chút tiếng động, chỉ có tiếng hít thở đều đặn của hai người.
Người đàn ông cao lớn ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của người con gái vào lòng, hướng về phía nhau mà ngủ say, trên hai khóe môi mơ hồ cong lên trông thật hạnh phúc.
Mọi thứ cứ thế yên lặng cho đến ráng chiều.
Bởi vì là cuối tuần, nên cả anh và cô đều không vội xuống giường ngay, lười biếng nằm lên người nhau xem váy cưới.
"Tiểu Nguyệt nói muốn em phải mặc váy cưới do năm người bọn họ thiết kế."
"Đám cưới của chúng ta tổ chức cho bạn bè thân quen thôi mà, không lẽ em phải thay năm cái váy?" Anh bật cười nhìn cô.
"Đương nhiên là không thể rồi." Cô bĩu môi. "Em chỉ có thể chọn ra hai bộ thôi, nhưng mà khó chọn quá, bộ nào cũng đẹp." Cô lật ảnh trên máy tính bảng đưa anh xem. "Anh thấy bộ nào đẹp?"
Sở Lập Thành tuy là có biết cách ăn mặc, cũng có chút thẩm mỹ, nhưng anh dù sao cũng là đàn ông, thời trang cũng không phải chuyên môn của anh, nên đối với năm bộ váy cưới cô đưa anh xem anh không tài nào chọn ra nổi.
Anh nhìn nhìn đến hoa mắt, cuối cùng chỉ đại một bộ.
Hạ Thường Hi nhìn bộ váy anh chỉ, khẽ nhíu mày. "Bộ này sao? Váy cưới này là của A Thiên thiết kế, nên nhìn kín cổng cao tường quá, nóng lắm đấy."
"Vậy còn cái này?" Anh chỉ sang một cái khác.
"Cái này là dạng đuôi cá, ôm sát lắm. Dạo này em cảm thấy bụng mình có hơi to ra, sợ sẽ lộ bụng mất." Cô tiếp tục không hài lòng, sau đó lại nhớ ra điều gì đó, lo lắng nhìn anh. "Thành, dạo này em đau bụng nhiều hơn trước."
"Đau bụng nhiều hơn sao?" Sắc mặt anh chuyển thành quan tâm, theo quán tính đặt hờ tay lên bụng cô. "Có phải đau dạ dày không?"
"Không phải, như bị co thắt lại vậy." Cô lắc đầu.
"Ngày mai anh đưa em đi khám thử."
"Ngày mai và cả tuần sau em phải chuẩn bị dự án mới rồi."
Còn anh chỉ rảnh được tuần sau, qua khỏi tuần sau có thể công việc ở Innal và Chấn Phàm lại trở nên dồn dập.
"Vậy anh đẩy công việc nhanh một chút, qua tuần sau anh sẽ đưa em đi bệnh viện khám thử."
"Không sao đâu." Cô vuốt ve khuôn cằm của anh. "Em tự đi cũng được, em sẽ đi với chị Văn."
Chuyện đau bụng này không phải chưa từng xảy ra, kể từ năm ngoái khi cô bị chẩn đoán có dấu hiệu vỡ nội tạng, bụng vẫn thường hay quặng đau bất ngờ. Nhưng đau một chút rồi sẽ hết, khoảng cách giữa các cơn đau cũng khá xa. Có điều dạo gần đây cơn đau có hơi khác lạ, xuất hiện cũng nhiều hơn.
Nghĩ đến đây, cô lại càng sợ hãi, thấp thỏm nhìn anh.
"Anh này, có phải em... Có phải em có thể đã vô sinh không?"
Sở Lập Thành liền giận dữ cau mày, nghiêm túc nói: "Anh đã nói em vẫn mang thai được mà."
"Nhưng mà em sợ lắm, lỡ như..." "Thường Hi."
Anh cắt ngang lo lắng của cô, cầm lấy máy tính bảng của cô đặt sang một bên, sau một giây liền đè cô xuống dưới thân.
"Từ giờ trở đi cứ mỗi lần em dám nhắc đến hai từ đó, anh sẽ thật nghiêm khắc dạy dỗ em."
Anh vừa dứt lời, đôi môi liền áp xuống mạnh mẽ chặn mọi lời nói của cô.
Sau đó anh dạy dỗ cô đến tận giờ ăn tối.