Hạnh Phúc Nhất Là Khi Có Anh

Chương 1

Cô - Triệu Vân Y, con gái của Triệu Triết Lập và Liễu Vân Vân, là một tiểu thư đài các, gia đình vô cùng giàu có và có tiếng trên thương trường. Từ nhỏ cô đã rất xinh đẹp, thông minh lại cởi mở hòa đồng nên được rất nhiều người yêu quý, lúc nhỏ cô còn một gia đình hạnh phúc, ấm cúng, nhưng đến khi mẹ cô mất, cô bắt đầu khép mình lại, lạnh nhạt với nhiều người xung quanh. Sau vài năm "gà trống nuôi con" thì ba cô cũng bắt đầu tìm người khác, năm cô học cấp 3, ba cô đưa người phụ nữ khác cùng con của bà ta và ba cô về nhà, còn nói họ sẽ là người thân trong gia đình mới của cô. Nhưng thực chất, khi họ về đây thì cuộc sông cô bắt đầu đảo lộn, bị bọn xem là con ở trong nhà.

Bà ta không ai khác là Âu Tư Nhạn và con của bà ta và ba cô Âu Tư Nhã. Lí do tại sao cô ả mang họ Âu là vì Âu Tư Nhã được sinh ra khi ba cô chưa đưa bà ta về nên lúc đặt tên bà ta đã lấy họ của mình đặt cho cô ả. Vì lí do đó mà cô ả luôn tức tối trách mốc mẹ mình vì không đặt họ Triệu danh giá kia cho mình. Thế nên lúc nào gặp cô ả ta cũng luôn tức giận và tìm mọi thứ để bắt cô làm.

- Vân Y! Mày đâu rồi! Đem nước ra cho tao!

Vừa nghe tiếng gọi cô nhanh chóng lấy nước mang ra cho bà ta.

- Của dì!

Bà ta nhăn mặt nhìn Vân Y rồi lại nhìn ly nước, buông lời cay nghiệt.

- Có ly nước mà cũng lâu lắc! Rồi đi đi! Đứng đây, bẩn tao không uống nước được.

Cô cúi đầu, lặng lẽ đi ra ngoài, từ lúc hai mẹ con Âu Tư Nhạn về căn nhà này thì họ đã bắt đầu lên mặt, xem cô như con ở trong nhà, sai bảo cô làm đủ việc, từ việc nhỏ đến việc lớn đều đổ lên đầu cô, cô ức lắm nhưng không thể làm gì được, bởi nói ra gì thì ba cô cũng đều phản bác lại, không bao giờ ông ta chịu nghe hay tin cô.

Tối hôm đó, ba người bọn họ vui vẻ ở phòng khách nói chuyện xem tivi để mặc cho cô ở ngoài bếp lặng lẽ ăn tối một mình. Nghe tiếng cười vui, nói chuyện của bọn họ làm cô tức điên lên. Cô nghiến răng ken két, tay nắm chặt thành quả đấm.

- Một ngày nào đó tôi sẽ lấy lại địa vị, danh phận của tôi, tôi sẽ lấy lại tất cả. Hãy chờ đó!

[...]

Ngày hôm sau, cô đang loay hoay dọn dẹp dưới bếp thì nghe thấy tiếng gọi chói tai của bà Âu Tư Nhạn.

- Triệu Vân Y, gọt trái cây mang lên đây!

Vừa nghe thấy tiếng gọi cô lật đà lật đật lấy trái cây gọt cho bọn họ.

- Gọt trái cây cũng lề mề lề mề!

Cô cúi đầu, để đĩa trái cây lên bàn, do để không sát nên cái đĩa trái cây bị rơi xuống sàn nhà vỡ toang.

Âu Tư Nhã thấy cô làm rơi đĩa thì tức giận hét lớn.

- Mày đang dằn mặt mẹ con tao à? Mày nghĩ mày là ai hả? Mày không còn là tiểu thư của ngôi nhà này đâu nghe chưa!

Cô im lặng ngồi xuống nhặt từng mảnh vỡ lên. Vừa lúc ấy, ba cô từ đâu bước vào, mẹ con ả ta liền thay đổi, ngồi xuống nhặt.

- Vân Y! Dì xin lỗi, dì biết con không thích dì và Tư Nhã! Nhưng con đừng làm đập đồ cố ý dằn mặt dì như vậy chứ!

Lúc đấy ba cô vừa bước vào, thấy cảnh tượng trước mắt, ông ta giận đỏ mặt.

- VÂN Y! Mày là đang muốn làm gì đấy hả?

Nghe ba quát mình, cô buông những mảnh vỡ vừa nhặt xuống, đứng lên nhìn ba cô.

- Con... Con không có! Do con sơ ý làm rơi đĩa trái cây thôi!

- Sơ ý hay cố ý?

- Con thật sự không cố ý mà. Ba không tin con?

- Bằng chứng rõ ràng đây, mày còn chối?

- Triết Lập à? Đừng la con bé! Chắc tại mẹ con tôi nên con bé không vui!

Bà ta đứng dậy nói trước khi cô mở miệng, giả vờ khóc lóc buồn bả. Cô nhìn cảnh tượng trước mắt mà hậm hực.

- Chỉ vì vỡ một đĩa trái cây mà ba mắng con, bênh vực bà ta.

Ba cô nghe cô nói vậy thì tức càng thêm tức.

- Mày làm sai mà còn nói ba bênh dì mày à?

Cô cười khinh nhìn bà ta.

- Bà ta không phải dì con. Hừ... Bà ta không xứng...

- Mày....

Ba cô tức giận đưa tay lên định tát cô nhưng vẫn kịp dừng lại.

- Nếu mày đã nói vậy thì đừng xem tao là ba nữa. Có đứa con nào mà không nghe lời ba như mày không hả?

Cô bật cười, nhìn ba cô bằng ánh mắt giá lạnh.

- Được! Nếu ba không muốn tôi xem ông là ba nữa thì ok... Tôi sẽ làm theo ý ông. Hừ... Ba nghĩ tôi sợ chắc.

Nói xong cô quay lưng đi, được vài bước thì quay lại, nhìn hai mẹ con ả ta cười khinh.

- À quên mất. Nhà này là nhà của mẹ tôi hà cớ gì mà hai mẹ con các người lại ép tôi làm việc nhà chứ. Từ bây giờ, muốn ăn muốn uống thì tự xuống bếp, muốn làm thì tự làm. Ok!!

Nói xong cô quay lưng bỏ lên phòng, mặc kệ cho ba cô và mẹ con ả ta đang tức giận đỏ mặt dưới nhà.