"Tiểu Thanh, kịch bản tại sao lại bị đổi?!"
Hạ Thanh chớp chớp mắt, giống như đang bị nàng hù doạ, kịch bản đổi thành thế này đáng nhẽ chị phải thở phào nhẹ nhõm mới đúng chứ, chẳng nhẽ chị đang đau lòng cho người nào đó?
"Chị Mộng, đạo diễn nói tình cảm của Kiều Nhuỵ chỉ là bộc phát, tình cảm sâu nặng như của Mạnh Yên Ly diễn cảnh đó sẽ hợp hơn."
Trong kịch bản có một cảnh chiếc nhẫn của nam chính bị rơi xuống hồ bơi, Thẩm Mộng Nhan đóng vai Kiều Nhuỵ phải lặn xuống đáy hồ để tìm lại chiếc nhẫn, thế nhưng bây giờ đã đổi thành cảnh của Mạnh Yên Ly.
Hạ Thanh vẫn luôn lo lắng cảnh này, mấy lần muốn tìm đạo diễn nói chuyện, nhưng đều bị Thẩm Mộng Nhan cản lại. Bây giờ đang là trời đông giá rét, hồ bơi quay cảnh này còn kết một tầng băng dày cộm, muốn xuống nước phải phá lớp băng, hơn nữa Thẩm Mộng Nhan vừa mới kết thúc thời kỳ đặc biệt nhất của cơ thể sao có thể ngâm mình trong nước lạnh, e rằng cảnh còn chưa quay xong thì người đã phải vào nhập viện rồi.
Thế nhưng không biết vì sao hôm nay đạo diễn đột nhiên tuyên bố cảnh này đổi vai, lý do là loại tình yêu thầm lặng này không thích hợp với hoa hồng đỏ, cho nên tạm thời đổi kịch bản.
Thẩm Mộng Nhan nói xong mới phát hiện giọng mình quá lớn, mặt không chút biểu tình ngồi xuống. Đạo diễn nếu như cảm thấy không thích hợp, vậy sao sớm không đổi đi, lại đúng vào hôm cảnh này quay mới thông báo đổi?
Lúc thông báo Tô Vãn Khanh đang ngồi bên cạnh xem kịch bản, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên, rõ ràng là đã sớm biết rồi. Cái đồ khốn kiếp đó, không phải là rất thông minh sao, không phải là rất lý trí sao, sao lại làm chuyện bại não như vậy?
Hạ Thanh thận trọng quan sát sắc mặt nàng, nhỏ giọng hỏi: "Cảnh đó lập tức phải quay rồi, bây giờ đoàn phim đang chuẩn bị bên hồ bơi, chị Mộng, chị có muốn đi không?"
Thẩm Mộng Nhan hít một hơi thật sâu, tôi không thể xuống nước hồ lạnh băng như vậy, chẳng nhẽ Tô Vãn Khanh thì có thể sao, chị rõ ràng vẫn chưa khỏi sốt nữa. Nàng đè nén trái tim không ngừng phập phồng xuống, nhàn nhạt nói: "Đi."
Thẩm Mộng Nhan bây giờ vẫn đang mặc bộ sườn xám lúc quay phim, Hạ Thanh cầm áo khoác bên cạnh muốn khoác lên người nàng, nhưng lại bị nàng hất ra.
"Chị không mặc, bỏ ra đi." Thẩm Mộng Nhan chỉ mặc bộ sườn xám tay lỡ đi ra ngoài cửa, gió lạnh thổi đến, nàng vén tóc sang một bên, cái lạnh giống như ngấm đến tận xương tuỷ, từng đợt run rẩy dâng trào không chống cự lại được.
"Chị Mộng, mau mặc vào đi, chị bây giờ không thể bị nhiễm lạnh!" Hạ Thanh vội cầm áo khoác đuổi theo, không nói lời nào khoác lên người nàng. Thẩm Mộng Nhan lạnh đến mức ngón tay có chút đông cứng lại nắm lấy áo khoác, nhưng lại không chút do dự kéo xuống, ném lên tay Hạ Thanh.
Nàng sải bước chân càng lúc càng lớn, gần như muốn chạy đi, đôi cao gót lạch cạch gõ trên mặt đất. Vạt áo sườn xám hạn chế bước chân của nàng, Thẩm Mộng Nhan ngồi xổm người xuống xắn sườn xám lên, một phút cũng không dừng lại chạy đến địa điểm quay.
Giờ đã là nửa đêm rồi, địa điểm quay vốn là ở một thị trấn nhỏ nên càng yên tĩnh hơn, đèn đường trên đường lấm tấm phát sáng, chỉ có địa điểm quay bên hồ là đèn đuốc sáng trưng, sáng giống như ban ngày.
Nàng liếc mắt liền nhìn thấy Tô Vãn Khanh đang ngồi trong đám người, trên người cô mặc một chiếc áo khoác dày cộm, đang cúi đầu ủ rượu tâm trạng. Cô căn bản không dám xoay đầu nhìn về phía hồ bơi, chỉ có thể nghe thấy tiếng huyên náo của những người xung quanh, tất cả đều đang bận rộn phá vỡ lớp băng dày cộm trên mặt hồ.
Đoàn kịch thuê xe cẩu đến, mũi khoan to lớn của chiếc xe từ trên cao đi xuống hung hăng phá vỡ lớp băng trên bề mặt, vẫn chưa vỡ, lại đập thêm lần nữa, trên mặt băng chỉ có một vết nứt nho nhỏ. Đến lần thứ ba mới phá được một lỗ, nước hồ trong nháy mắt tràn ra trên mặt băng.
Thẩm Mộng Nhan ngơ ngác nhìn lớp băng dày cộm trong hồ, cơn rùng mình dọc theo cơ thể nàng chạy thẳng đến trái tim nàng. Đạo diễn và diễn viên ở xung quanh đều mặc áo bông dày còn đội cả mũ ấm, nàng đứng ở trong này giống như một người đang ở mùa hạ xuyên không đến đây.
"Sao không mặc áo khoác?" Âm thanh lành lạnh mang theo sự tức giận, phía sau đột nhiên phủ đến một tầng ấm áp, áo khoác chặt chẽ bao lấy cơ thể lạnh lẽo của nàng.
Hơi thở phả ra trong không khí ngưng kết thành một mảnh sương trắng, Thẩm Mộng Nhan cảm thấy từ ngón tay mình đến những sợi tóc đều đang run rẩy, hàm răng bất giác bắt đầu va đập vào nhau, nhưng vẫn cố chấp muốn cởϊ áσ khoác ra.
"Không được, em đi tìm đạo diễn, kịch bản không thể đổi!" Thẩm Mộng Nhan ném áo khoác ra bắt đầu lao về phía trước, hoàn toàn không xác định được phương hướng. Tô Vãn Khanh níu cổ tay nàng, kéo nàng trở lại, để đồ ngốc không bao giờ khiến cô bớt lo nhìn thấy rõ sự tức giận trong mắt cô.
"Đừng quậy!" Mệnh lệnh của Tô Vãn Khanh rất có sức uy hϊếp, động tác cũng rất cứng rắn, kéo nàng đến một góc vắng vẻ. Áo khoác lại được phủ lên người Thẩm Mộng Nhan, Tô Vãn Khanh cau mày, quét mắt nhìn nàng, lấy bao tay và bịt tai từ trong tay Hạ Thanh giúp nàng mang lên.
Tô Vãn Khanh vừa mới cởi bao tay, những ngón tay ấm áp chạm đến da thịt nàng bất chấp cái lạnh, Thẩm Mộng Nhan bộc phát run rẩy kịch liệt.
"Tô Vãn Khanh chị dựa vào cái gì thay em làm chủ chứ, em còn chưa nói không diễn, chị dựa vào cái gì muốn đổi?!" Sắc mặt Thẩm Mộng Nhan càng lúc càng tái nhợt, không biết là vì lạnh hay là vì đau.
Tô Vãn Khanh im lặng không nói, chỉ buộc nút thắt áo khoác của nàng càng chặt hơn. Nơi này né được đám người ồn ào của đoàn phim, cũng không cần lo lắng sẽ bị ống kính hướng đến.
"Không phải vì em, mà vì điện ảnh." Lời này cô nói ra, chính cô cũng cảm thấy lực bất tòng tâm, thế nhưng giọng điệu lại không chút nào mềm dịu.
Tiếng mặt băng đang bị phá vỡ giống như tiếng dao vừa rút ra khỏi vỏ, mỗi một lần nghe thấy thì y như rằng có người đâm từng nhát dao lên người nàng, khiến nàng đau đến thấu tận tâm can.
"Đúng vậy, em cũng là vì điện ảnh, em bây giờ đi tìm đạo diễn nói chuyện, bàn xem rốt cuộc ai diễn cảnh này mới tốt!" Thẩm Mộng Nhan quay đầu lại muốn đi, Tô Vãn Khanh không thể nhịn nổi nữa, đè bả vai nàng xuống, đẩy nàng áp vào tường.
"Em đừng có tuỳ hứng như vậy, bộ dạng của em bây giờ không cảm thấy buồn cười sao?" Âm cuối không thể khống chế nhấn mạnh, cô gần như là nghiến răng nghiến lợi.
Thẩm Mộng Nhan đột nhiên bình tĩnh lại, nàng ngước đầu lặng lẽ nhìn Tô Vãn Khanh, giống như đang chịu nỗi uất ức gì lớn lắm.
"Chị rốt cuộc muốn làm cái gì vậy, tại sao lại luôn như thế, chị có biết không em cũng sẽ… cũng sẽ đau lòng…" Giọng nói thấp dần, sau cùng gần như không thể nghe thấy.
Nàng dùng từ "cũng", Tô Vãn Khanh giống như đột nhiên bị kim châm phải, lộ ra một chút biểu tình chật vật. Đôi tay đang khoác lên vai Thẩm Mộng Nhan run rẩy, trợt đến phần lưng nàng, cô bây giờ chỉ muốn ôm nàng thật chặt.
Hai tay Thẩm Mộng Nhan tiến sâu vào trong áo khoác của cô, vòng lấy chiếc eo được bộ sườn xám bao bọc, cảm giác được cánh tay trên lưng chậm rãi siết chặt, nàng ở trong ngực cô nhắm hai mắt lại.
"Chị vẫn chưa hết sốt… Em không thể để chị đi…" Giọng nàng gần như mang theo tiếng nấc.
Khán giả thường chỉ nhìn thấy sự xinh đẹp ngăn nắp ở bề ngoài diễn viên, cho nên mới có thể không hề kiêng kỵ đánh giá hay chỉ trích, ai biết sau lưng bọn họ phải chịu bao nhiêu cay đắng.
"Chị đã khoẻ rồi." Cái đầu đang chôn trong ngực cô lắc lắc, ngón tay nắm chặt lấy áo của cô, giống như làm vậy thì có thể ngăn cản cô.
Tô Vãn Khanh vỗ vỗ lưng nàng nói: "Đi thôi, chị phải đi chuẩn bị rồi." Cánh tay Thẩm Mộng Nhan đang vòng ở trên hông vẫn không động, nàng vẫn đang lắc đầu như cũ.
Tô Vãn Khanh đột nhiên cảm giác trong lòng rất ấm áp, thân thể cũng không còn cảm thấy lạnh nữa, khoé miệng cô câu lên một đường cong dịu dàng, ôm nàng càng chặt hơn.
"Chị thích em sao?" Thẩm Mộng Nhan hỏi xong thì đã hối hận, nàng lại phá vỡ khuôn phép, thân thể ở trong ngực cô co quắp lại. Đêm hôm đó Tô Vãn Khanh không nói lời nào, chỉ là ném nàng vào xe, một đường im lặng trở về khách sạn.
Cả người nàng gần như chôn ở trong áo khoác của Tô Vãn Khanh, mím môi im lặng chờ đợi.
Tô Vãn Khanh vẫn không trả lời, nhưng lại theo bản năng siết chặt vòng tay lại, cho dù gió có mạnh hơn nữa cũng không có cách nào xuyên qua được giữa hai nàng, tựa như bọn họ đã gắn với nhau không thể tách lìa.
"Chị có thích em không?" Động tác của Tô Vãn Khanh đã khích lệ dũng khí cho nàng, cũng khiến nàng trở nên an tâm hơn. Nàng cố chấp truy đuổi đáp án, bất luận hậu quả thế nào, quyết định không chịu quay đầu.
Tô Vãn Khanh hít một hơi sâu, không khí lạnh như băng thu vào trong mũi, xuyên vào thân thể đến đau rát.
"Thích." Tô Vãn Khanh từ từ nhắm hai mắt chậm rãi nói ra từ này, cô không có cách nào dối lòng đẩy nàng ra nữa, cũng không có cách nào nói ra những lời tàn nhẫn nữa. Cô cũng sợ, nếu như mình cực tuyệt một lần nữa, thì con người này thật sự sẽ không quay đầu lại nữa.
Thẩm Mộng Nhan thở phào một hơi thật dài, lúc này nàng mới phát hiện từ nãy đến giờ mình luôn nít thở, kìm nén đến mức l*иg ngực cũng phát đau. Luôn muốn được nhìn thấy gương mặt cô, muốn nhìn thấy biểu tình của cô khi nói ra lời tỏ tình, nhưng lại sợ cô đẩy mình ra, cũng sẽ bỏ đi không trở lại.
Cho dù sợ hãi như vậy, nhưng trong thâm tâm vẫn muốn nói cho người kia biết. Muốn nghe được cô bày tỏ, ở sâu trong nội tâm vô cùng lo lắng mà còn yếu ớt kêu gọi.
Mãi cho đến khi nghe được từ này, mới không nhịn được ngẩng đầu lên, lưu luyến ngắm nhìn cô. Hoá ra cô cũng có thể dịu dàng giống như vậy, trong đôi mắt hẹp dài ấy phảng phất như mang theo độ ấm, không còn lạnh lẽo nữa.
"Vãn Khanh…" Khoé môi đã mất đi khả năng mở miệng, tình cảm tầng tầng lớp lớp chồng chất trong lòng nàng bức thiết muốn bộc lộ ra, cuối cùng lắng đọng ở đầu lưỡi chỉ có thể thì thào thốt lên tên cô.
"Ừm, đi thôi." Nơi này mặc dù khuất, nhưng cũng không thích hợp ở lâu, nếu đã là một minh tinh thì phải biết đề phòng lúc nào bị ống kính nhắm đến.
Hai người một trước một sau từ trong góc đi ra, những tảng băng được vớt lên từ hồ bơi chất đầy bên cạnh hồ, dưới ánh đèn phủ lên một tầng ánh sáng trắng ảm đạm. Phân nửa hồ bơi vẫn còn bị lớp băng dày cộm bao phủ, nửa còn lại là nước hồ trong xanh gợn sóng.
Tô Vãn Khanh ngồi vào ghế, nhân viên đang giúp cô quấn quần bơi, quấn tầng tầng lớp lớp màng dính bảo hộ bên ngoài. Nửa thân trên của cô mặc dù cũng sẽ ngâm dưới nước, thế nhưng bởi vì phải xuất hiện trong ống kính, cho nên không có cách nào bảo hộ.
Thẩm Mộng Nhan không yên tâm nhìn, vẫn không nhịn được cầm lớp màng bảo hộ mà nhân viên đưa qua, ngồi xổm người xuống tự mình quấn cho cô.
Ống kính trong đoàn phim đang hướng về hai người họ, cảnh này nhất định sẽ bị truyền phát đi, Tô Vãn Khanh vân vê ngón tay, cũng không ngăn nàng lại. Truyền đi thì cứ cho truyền đi đi, đúng lúc cô cũng cần một cơ hội thẳng thắn với Cố Khuynh Dung.
Tất cả ống kính và bối cảnh đều chuẩn bị xong rồi, Tô Vãn Khanh đứng dậy cởϊ áσ khoác ra, ánh mắt vô tình hay cố ý nhìn sang Thẩm Mộng Nhan. Thẩm Mộng Nhan hiểu ý của cô, trên mặt hiện lên một nụ cười miễn cưỡng.
Nhân viên cẩn thận dè dặt nâng cánh tay của cô đỡ cô xuống nước, nước ngập đến eo cô, trong nháy mắt cô cảm nhận được thân thể tê cứng đến mức không thể thở nổi. Cô nhắm hai mắt lại run rẩy vài cái, ra hiệu cho đạo diễn C bắt đầu.
"Action!" Tiếng đạo diễn C hô lớn lên, mắt chăm chú đi theo bóng người ở dưới nước, chân mày nhíu lại thật chặt. Ngay cả nhân viên vây quanh cạnh hồ cũng vậy, chỉ cần có một chút gì không bình thường thì có thể ngay lập tức lao xuống nước.
Thẩm Mộng Nhan siết chặt áo khoác mà Tô Vãn Khanh đưa cho, mỗi một lần run rẫy của con người kia đều giống như một nhát dao cứa vào trái tim nàng. Phần khổ cực này đáng lẽ là nàng phải chịu, nhưng bây giờ bị Tô Vãn Khanh gánh vác lấy.
Mau kết thúc, mau kết thúc, Thẩm Mộng Nhan lẩm bẩm lẩm bẩm, tựa như đang cắn nát mấy chữ này trong miệng.