Độc Phụ Khó Làm

Chương 37: Ghen tuông hoành hành

Khách điếm nhỏ này bởi vì vị trí địa lý tương đối hẻo lánh, ngày thường hầu như là không có người đến, đêm nay cũng chỉ có ba người Kỳ Nhi vào ở. Mà giờ khắc này, ngoài phòng ngủ Kỳ Nhi có hai hắc y nhân ngồi chồm hổm, bọn họ chờ người ở bên trong ngủ liền bắt đầu hành động.

Đêm yên tĩnh, người đã ngủ, một cái hắc y nhân rút một ống nhỏ từ thắt lưng, chọt cái ống vào cửa sổ thổi, hai người theo sau chờ ở một bên. Sau một lúc, thuốc mê hẳn là đã phát huy tác dụng. Hắc y nhân ra ám hiệu thêm sáu hắc y nhân từ xà ngang trong khách điếm nhảy xuống, rút đao ra khỏi vỏ, rón ra rón rén đi vào phòng Kỳ Nhi. Khi đầu lĩnh vừa ra hiệu chuẩn bị phá cửa mà vào, thì bả vai bị người ta vỗ, hắn không kiên nhẫn quay đầu, đang muốn quát lớn thì đã thấy một vị cô nương lục y linh hoạt kỳ ảo đang đứng giữa đám người, bình thản ung dung  mỉm cười. Một cô gái một mình nửa đêm đối mặt với đám hắc y nhân thô kệch, đeo đao đeo thương che mặt. Nàng không chút nào hiện ra nửa điểm khϊếp ý mà là bình tĩnh hí mắt nhìn bọn họ mỉm cười. Trấn định giống như đã sớm dự đoán được bọn họ sẽ đến. Một tay nàng cầm đèn l*иg, tay kia thì để phía sau, xuyên ánh sáng qua màu đỏ tựa như một vị thủy tiên tiên tử thánh khiết và càng có vẻ uyển chuyển phát ra hàm xúc mê người. Một đàn nam nhân huyết khí phương cương thấy cảnh sắc này trong nháy mắt nổi lên háo sắc. Còn chưa chờ bọn hắn từ trong kinh ngạc si mê tỉnh táo lại, cái tay "Tiên tử" cất giấu kia vung lên. Ngay sau đó một cỗ mùi vị của ớt cay đập vào mặt mà đến, nhất thời đàn hắc y nhân bị ớt bám vào mắt tức thì bị cay. Một đám đau kêu 'ai' liên tục, hai tay vội vàng bưng mặt, nhất thời không mở mắt ra được.

Kỳ Nhi nhanh chân, đầu tiên là đạp ngã hai cái hắc y nhân, cổ tay vừa lật đánh rớt đao trong tay đầu lĩnh. Lúc này, đám người kia mất lợi thế hơn phân nửa rất nhanh đã bại trận. Tố Cơ ở sau tránh ở một khác đầu thấy thế, cầm lấy dây thừng cột người đã ngã xuống đất lại. Sau một lát, toàn bộ hắc y nhân bị đã bắt. Tú Lan và chưởng quầy khách điếm núp ở phía sau cánh cửa thấy người đã bắt được, đốt đèn, đi đến.

"Kỳ Nhi cô nương, đây là có chuyện gì?"

Chưởng quầy mê hoặc nhìn Kỳ Nhi chờ nàng một lời giải thích. Vừa rồi ngủ được một nửa thì bị Triệu Kỳ lén gọi dậy, nói là có kẻ bắt cóc ở bên ngoài khác điếm. Hắn không tin, lại bị Kỳ Nhi cứng rắn kéo đi ra, còn chưa mở miệng mắng thì nghe được thanh âm lén lút trong khách điếm làm hắn sợ tới mức lập tức ngậm miệng. Lúc này mới may mắn chính mình được cứu vớt. Trước khi vào khách điếm này, Kỳ Nhi sớm đã phát hiện không thích hợp. Dọc theo đường đi, tựa hồ có người không xa không gần duy trì khoảng cách thủy chung theo đuôi các nàng, nàng biết mình lại bị theo dõi vì thế liền quyết định tương kế tựu kế, vào ở khách điếm nhỏ hẻo lánh này tại đây, yên lặng theo dõi kỳ biến. Quả nhiên, nàng mới vừa thổi đèn không bao lâu, liền nghe thấy tiếng cây cối nhỏ vụn ngoài phòng, thanh âm đồng bộ không giống tiếng bước chân của động vật, trong lòng liển rõ ràng. Lật mình chuẩn bị nước ớt, đem Tú Lan cùng Tố Cơ giấu ở chỗ an toàn, chính mình cũng nấp trong bóng đêm, chờ đợi thời cơ.

"Này thì phải hỏi bọn hắn đó."

Kỳ Nhi quay đầu cởi bỏ khăn che mặt của thủ lĩnh.

"Các ngươi nói đi, ai phái các ngươi tới?"

Hiệu lực của nước ớt còn chưa tan, hắc y nam tử nhắm chặt hai mắt dùng sức chớp vài cái để cho dễ chịu chút, hắn quật cường phun.., bán đứng chủ tử không phải phong cách của hắn:

"Ta phi, muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ, ít nói nhảm. Hôm nay coi như lão tử xui xẻo, bại dưới tay một con nhóc."

Tròng mắt Kỳ Nhi vừa chuyển, cúi đầu thở dài:

"Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói, một đám đại nam nhân khi dễ một thiếu nữ tử như ta."

Nhìn hắc y nam tử, thấy hắn không có ý khai ra, ngay sau đó lẩm bẩm:

"Đường Ngữ Yên thật ác độc không phải là người, cư nhiên tìm đàn đại nam nhân đến gϊếŧ ta diệt khẩu."

Nghe được tiểu nha đầu đánh bại mình lúc này nói không phải chủ tử của mình, hắn lập tức kích động:

"Nàng không phải sai chúng ta gϊếŧ ngươi, ngươi ít ngậm máu phun người đi!"

Hắc y nam tử vừa dứt miệng lập tức ngậm miệng lại. Đây không phải là không đánh đã khai sao? Hắn phẫn hận thở dài, lắc đầu, biết vậy chẳng làm đâu.

Kỳ Nhi cao hứng vỗ vai hắc y nhân, cười nói:

"Ta chỉ biết là nàng phái các ngươi tới! Ha hả, các ngươi đêm nay có thể hảo hảo ngủ một giấc."

Tú Lan vừa nghe là Ngữ Yên phái hắc y nhân tới, lo lắng nhíu mày:

"Kỳ Nhi, xem ra Ngữ Yên có hành động , nàng tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha ngươi…"

Tú Lan từ khi rời khỏi Đường phủ, tỉnh táo suy nghĩ lại thật lâu, tổng cảm thấy Ngữ Yên như thế nào dễ dàng buông tha mình như vậy. Vài ngày không có gì xảy ra nên cũng coi nhẹ đi. Nàng nghĩ Ngữ Yên không khó xử các nàng nên cũng thoáng an tâm, nhưng hiện tại xem ra, nguyên lai là nàng sớm đã hạ quyết tâm, mà mình bất quá là một con cờ của nàng. Một quân cờ có thể tìm được Kỳ Nhi. Nàng biết Kỳ Nhi nhất định sẽ đi tìm mình, vì thế Ngữ Yên lợi dụng đuổi nàng đi, kì thực sớm âm thầm phái người theo dõi nàng! Ngữ Yên a Ngữ Yên, ta hiểu ngươi rất rõ, cho nên từng ý tưởng của ngươi ta đều có thể lĩnh ngộ. Chẳng qua là chính mình ngu dốt, lĩnh ngộ chậm chạp, thế nào cũng phải lúc sau mới có thể phát hiện. Ngữ Yên, ngươi tội gì phí công vô ích bắt Kỳ Nhi trở về?

"Nương ngươi tại sao muốn bắt ngươi a?"

Tố Cơ đối với chuyện các nàng xuất phủ đã cảm thấy thực khϊếp sợ, hiện tại biết được Đường phu nhân cư nhiên phái hắc y nhân bắt người đêm khuya, lại khó có thể lý giải hành vi cổ quái của mẫu tử cái nhà này.

"Nàng không phải nương ta!"

Kỳ Nhi sửa lời Tố Cơ. Nàng cũng không muốn để cho một cái nữ ma đầu làm mẫu thân.

"Tú Lan tỷ tỷ đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi."

Quay đầu lại mỉm cười an ủi Tú Lan. Sau đó nàng nhốt hết đám hắc y nhân vào sài phòng.

Bởi vì buổi tối bị giày vò đến khuya, ngày hôm sau mặt trời đã cao canh ba, ba người mới vội vàng rời giường, hướng về phương hướng Chu Thạch trấn tiến đến. Đám người kia thì đợi các nàng đi xa lúc sau mới bị chưởng quầy khách điếm để cho chạy.

"Chúng… Thuộc hạ vô dụng, thỉnh phu nhân định tội."

Đường Ngữ Yên nhìn hắc y nam tử quỳ gối, tiếp tục lật xem sổ sách trong tay:

"Hừ, bắt không được thì thôi. Ngươi đi xuống đi."

Người này nhiều giảo hoạt chính mình rõ ràng nhất.

"Ngươi như thế nào còn không đi xuống?"

"Thuộc hạ muốn lấy công chuộc tội, thỉnh phu nhân ân chuẩn, lần này thế nào cũng phải bắt nha đầu kia trở về."

"Việc này ngươi không cần xen vào nữa."

Đường Ngữ Yên không nói thêm nữa, khép sổ sách lại, tùy tay lật bản《 tố thư 》 tinh tế đọc thầm. Hắc y nam tử biết điều cáo lui.

"Cẩn Nhi, hôm nay sao ngươi lại đến đây?"

Cầm sách trong tay, cũng không ngẩng đầu lên mà cũng biết người tới là ai. Đã nhiều ngày nay, mỗi ngày Cẩn Nhi đều đưa chút hoa quả điểm tâm nàng thích ăn, ám ý trong đó tất nhiên là không cần nói rõ. Như thế nào mới có thể làm cho Cẩn Nhi hết hy vọng đây? Trước kia nói qua nhiều lời ngoan tuyệt như vậy rồi mà nàng cư nhiên chẳng những không có chút nào khϊếp ý, mà còn ngược lại đối với mình càng thêm cẩn thận. Đường Ngữ Yên vì thế cũng đau đầu không thôi, thấy nàng liền não, bất quá hiện tại coi như là tập mãi thành thói quen.

"Ta tới đưa ngươi chút điểm tâm… Ngữ Yên ngươi thử xem, quýt này mới vừa lấy về, Cẩn Nhi đã thử rồi ngọt lắm."

Cẩn Nhi dùng cây tăm cắm miếng quýt đưa cho Đường Ngữ Yên. Chuyện Đường Ngữ Yên ăn quýt thích thêm đường, Cẩn Nhi sớm thám thính nhất thanh nhị sở.

Đường Ngữ Yên đem vật cầm trong tay thư bìa mặt hướng về phía trước các vu trên bàn, thuận tay tiếp nhận nàng đưa lên cây tăm, một lần nữa đem nó thả lại mâm đựng trái cây, như vậy tối đích tư thế, nàng cũng không muốn bị Cẩn Nhi nhân cơ hội ăn bớt.

Cẩn Nhi thấy Đường Ngữ Yên buông sách, nhãn tình sáng lên, kinh hỉ nói:

"Là hoàng thạch công  《 tố thư 》 sao?"

"Ngươi đọc qua?"

Đường Ngữ Yên dừng lại động tác lật sách.

"Chỉ là có biết một ít."

Đâu chỉ là có biết một ít, phàm là sách Đường Ngữ Yên thích, Cẩn Nhi đều đã đọc hết , thậm chí có thể ngâm nga luôn. Bản giảng trí mưu thao lược này nàng đã thuộc làu từ lâu rồi. Nàng là hiếu học và muốn được thân thiết với Ngữ Yên, cho nên chỉ cần là Đường Ngữ Yên thích thì dù là nội dung buồn tẻ cũng sẽ biến thành hứng thú, không hề chán nản.

"Hủh? Ngươi đối nội dung sách này nhìn như thế nào?"

Đường Ngữ Yên thoáng có hứng thú. Nàng gặp qua nữ nhân thích đọc sách đúng là không nhiều lắm, nhất là xem loại này quyền mưu sách tra cứu tịch nữ nhân lại thiếu trần khả liệt.

Cẩn Nhi hé miệng một chút:

"Hoàng lão tiên sinh không hổ là thế ngoại cao nhân, mặc dù nói giản ý nhưng sâu xa. Sách này nếu tu thân mình thì có thể sẽ biết cách để sống thọ. Dùng để trị quốc thì có thể đứng ở đỉnh cao của danh vọng. Dùng để kinh thương thì có thể phú liệt vương hầu. Dùng vào quân sự thì có thể bách chiến bách thắng. Hoàng lão tiên sinh không phải còn nói là, đọc thư này khả vi đế vương sư hĩ."

"Trong sách quả thật có rất nhiều lời như vậy, nhưng nói nó có thể thành tựu đế vương nghiệp lớn thì không khỏi có chút khoa trương. Đây chỉ là thế nhân đối hắn khen tặng thôi."

Đường Ngữ Yên lật vài tờ, đang lúc dừng lại ở một hàng tự, không cho là đúng nói:

"'Đoạn tuyệt ham muốn cấm dục để không còn mệt mỏi', tuyệt dục hết rồi thì nhân sinh còn có lạc thú gì đáng nói? Kinh thương, quyền thế, trị quốc, tài phú, ích thọ người nào mà không có du͙© vọиɠ? Có dục niệm thì nhất định sẽ sinh mệt sao? Ngược lại cũng có thể vì mệt này mà càng có thể có động lực để đạt được mục đích."

"Cũng là Ngữ Yên ngươi giải thích độc đáo."

Thật không hỗ là người mình sùng bái, có lối suy nghĩ khác với người thường, không hùa theo ai, thường thường có chủ kiến của riêng mình.

"Cẩn Nhi, ngươi có hứng thú với kinh thương hay không?"

Đường Ngữ Yên thay đổi đề tài hỏi.

Cẩn Nhi nghi hoặc nhìn Đường Ngữ Yên.

"Không biết Ngữ Yên sao lại hỏi như vậy…"

"Àh, chưởng quầy tiệm gạo của ta ở Chu Thạch trấn bên kia đã cáo lão hồi hương, hiện tại lại tìm không thấy người thích hợp, không biết ngươi có đồng ý giúp hay không?"

Khó được Đường Ngữ Yên cầu nàng hỗ trợ, Cẩn Nhi tất nhiên là vui sướиɠ không thôi. Chẳng qua là không thể được ở bên người nàng nữa. Hay nàng thấy mình dính tại bên người nên muốn đuổi mình đi? Nàng do dự:

"Cẩn Nhi chưa bao giờ tiếp xúc qua, không biết có thể hay không nữa."

"Cẩn Nhi đừng hiểu lầm, tuy rằng về việc tư thì ta đối với hành vi của ngươi hơi không hài lòng, nhưng đây là trên thương trường, luận phẩm hạnh hay hành vi, làm việc cẩn thận kín đáo, ngươi là người thích hợp nhất."

Đường Ngữ Yên là người công tư rõ ràng, tính ra bên người nàng quả thật thiếu trợ thủ đắc lực. Duy nhất có thể thân tín là quản gia tuổi đã lớn, thân mình cũng không khỏe. Cho nên nàng phải tìm thêm người tài mới được. Sau khi quan sát mấy ngày, Cẩn Nhi trước mắt này nhìn thì nhu nhược, nhưng trên thực tế thì dũng khí hơn người. Ánh mắt không nhiễm thế tục, không sợ bất cứ thứ gì, lớn mật theo đuổi là đã biết không thể không làm cho người ta bội phục. Hơn nữa cũng đọc nhiều sách kinh thương, và cũng làm cho Đường Ngữ Yên nhìn với cặp mắt khác xưa. Có đảm lược hơn nữa lại thận trọng, chỉ cần bồi dưỡng thêm thì nhất định có thể trờ thành trợ thủ đắc lực cho mình. Kỳ thật mình đối nàng, trừ bỏ khuôn mặt làm cho người ta nhìn mà phiền lòng thì cũng không có ác cảm nào khác.

Tố Cơ nhìn một mâm khoai tây trên bàn mà thấy ưu sầu. Đây là bữa cơm mà các nàng đi vào trấn trên để ăn.

"Duẫn cô nương có tâm sự gì phải không, như thế nào cũng không thấy ngươi động đũa?"

Tú Lan nhìn Tố Cơ ngẩn người hỏi.

"Aiz, nương ta thường ngày thích làm khoai tây cho ta nhất…"

Nguyên lai là nhớ nương, dù sao cũng là Đại tiểu thư chưa từng đi xa nhà.

"Duẫn cô nương ăn xong bữa cơm này thì trở về nhà với nương đi."

Tố Cơ vừa nghe, kích động lên:

"Sao được, ta khó có được có cơ hội hành tẩu giang hồ, tại sao có thể nói trở về là trở về? Hay là các ngươi chê ta…"

Nhìn hai mắt Tố Cơ nước mắt lưng tròng , Tú Lan không nói cái gì nữa, gắp chút khoai cho nàng tây, an ủi:

"Duẫn cô nương, ta như thế nào nghĩ như vậy đâu… ăn chút khoai tây đi."

Tố Cơ vui vẻ ăn, Tú Lan thấy nàng một hơi đã ăn hết khoai tây, lập tức gắp thêm. Kỳ Nhi nhìn chằm chằm đũa Tú Lan, khi Tú Lan giơ đũa lên lại một lần nữa, nàng nghĩ rằng lần này nên đến phiên ta? Vì thế vui vẻ đưa chén qua. Kết quả, đũa Tú Lan lướt nhanh chén qua Kỳ Nhi, dừng lại ở trong chén Tố Cơ. Nhìn lại chén của mình, trừ bỏ cơm không vẫn là cơm không,  trong lòng rất không là tư vị. Dọc theo đường vẫn còn băn khoăn việc này.

"Tú Lan tỷ tỷ."

"Ừ? Sao vậy Kỳ Nhi?"

"Chúng ta lần sau không ăn khoai tây nữa."

"Vì sao?"

"Không ăn nữa."

"Àh được rồi, vậy Kỳ Nhi muốn ăn cái gì?"

"Ngươi đây là đang ghen đi, ha ha ha, ngươi ghen tị".

Tố Cơ thấy Kỳ Nhi nghẹn khuất, cúi người cười nghiêng ngả.

"Ta không có ghen, ta vì cái gì lại ghen hả."

Này Tố Cơ thật là, đi theo các nàng còn chưa tính, hiện tại ngay cả Tú Lan tỷ tỷ đều bắt đầu chiếu cố nàng, nàng cư nhiên còn nói mình ghen, nàng mới không ghen đâu.