"Qúy tiểu thư, chúng tôi đề nghị cô không nên xuất viện lúc này, trong đầu cô não bộ bị chấn động nhẹ, nếu bây giờ xuất viện thì..." Trên hành lang bệnh viện thành phố, một cô y tá trẻ tuổi đang níu lấy tay một cô gái mặc đồ đen. Bởi vì chiều cao chênh lệch, cô gái mặc đồ đen đi rất nhanh, mà cô y tá kia do vóc người nhỏ con kia sắp bị bỏ rơi.
"Buông tay..." Qúy Mục Nhiễm thấp giọng nói, dường như còn mang theo một cổ tử khí ra lệnh. Cô không nghĩ tới trên đường đến Lê gia lại phát sinh tai nạn, mặc dù trên đầu chỉ bị thương nhẹ, nhưng cũng phải khâu hết mấy mũi. Không có sức để phản ứng với bất kỳ ai, chỉ muốn nhanh đến Lê gia, đến bên cạnh Lê Á Lôi.
"Qúy tiểu thư, cô không nên như vậy, tình trạng thân thể cô lúc này không được ổn định, nếu như sau khi cô xuất viện phát sinh chuyện ngoài ý muốn, chúng tô cũng không có cách nào bồi thường được..."
"Tôi lặp lại lần nữa, buông tôi ra, nếu không bây giờ sẽ có người ngã tại đây." Qúy Mục Nhiễm nắm lấy cổ tay cô y tá lạnh giọng nói, lần này ánh mắt cô đã bắn đầy sát ý.
"Xin lỗi." Qúy Mục Nhiễm như là một mãnh thú hung dữ tự nhiên y tá kia cũng không dám ngăn cản nữa, chỉ nhìn thấy cô lấy tập hồ sơ bệnh án trong tay ý tá ném vào trong sọt rác, sau đó cũng không hề quay đầu lại mà bước ra khỏi bệnh viện. Nhìn bóng lưng cao gầy có chút lay động, khiến cho lòng y tá kia tràn ngập một loại tình cảm kì diệu.
Rời khỏi bệnh viện, một khắc Qúy Mục Nhiễm cũng không nguyện đợi thêm, cô đưa tay ngoắc một chiếc xe kêu tài xế đưa mình đến biệt thự Lê gia. Ngồi đàng sau, do mệt mỏi tích lũy lâu ngày, ngay cả khí lực mở mắt Qúy Mục Nhiễm cũng không còn. Bởi vì lo sợ ảnh hưởng tới thân thể, trong lúc khâu vết thương bị hở cô cũng không có yêu cầu chích thuốc tê. Bây giờ từng trận đau đớn lại tấn công tới, khiến cho Qúy Mục Nhiễm dường như muốn nôn hết ra.
"Tiểu thư, ngài không sao chứ?" Tài xế thỉnh thoảng nhìn về phía sau, cứ mỗi lần nhìn Qúy Mục Nhiễm, sắc mặt cô so với trước đó càng trắng thêm vài lần. Ánh mắt lanh lẹ tài xế liếc thấy vết máu đã khô trên chiếc áo đen của cô, trong lòng không ngừng khẩn cầu Qúy Mục Nhiễm ngàn vạn lần đừng có chết trong xe của mình, khiến cho hắn không được gặp may.
"Tôi không sao, ông yên tâm lái xe đi. Tôi còn có chuyện quan trọng phải làm, sẽ không chết trong xe ông đâu, chỉ cần ông đưa tôi đến nơi đó, thì những thứ này đều là của ông." Qúy Mục Nhiễm nói xong, móc trong túi ra một xấp tiền giấy đều là những tờ 100 ngàn để bên cạnh chỗ ngồi của mình, nhìn thấy ra tay rộng rãi như vậy, tài xế không hề nghi ngờ, chỉ thiếu đem chiếc xe taxi của hắn biến thành phi cơ cho nhanh hơn thôi.
Đường đi phải mất hơn một tiếng, nhưng tài xế chỉ đi hết tốc độ có 40 phút là tới, sau khi xuống xe, Qúy Mục Nhiễm dựa theo giao kèo đem tiền đưa cho tài xế, một mình nghiêng ngả lảo đảo bước xuống xe, đi tới biệt thự Lê gia. Tài xế làm hết bổn phận của mình đưa cô đến chỗ gần biệt thự Lê gia nhất, bởi vì chung quanh đều là biệt thự, nên cũng chỉ có thể tới trước cổng ném cô xuống, cho cô tự mình đi hết con đường còn lại.
Thân thể Qúy Mục Nhiễm luôn rất tốt, cũng chịu được cái cực lạnh, nhưng lần này cô lại có chút lực bất tòng tâm. Gió lạnh rét gào thổi ngang qua người, tràn qua cổ áo, trong mắt khiến toàn thân Qúy Mục Nhiễm chìm trong cái lạnh. Cho dù là như vậy, cô vẫn luôn ngẩng cao đầu, không có chút biểu hiện yếu thế nào. Thật vất vả mới đến trước cửa sắt biệt thự Lê gia, nhưng lại bị cảnh vệ trước cửa ngăn lại.
"Vị tiểu thư này, phía trước là khu nhà ở tư nhân, không cho phép người lạ mặt bên ngoài tiến vào." Hai cảnh vệ nghiêm túc đánh giá Qúy Mục Nhiễm, nhìn thấy vết máu trên người cô thì lại cau mày nói. "Tôi đến tìm Lê tiên sinh và Lê tiểu thư." Qúy Mục Nhiễm cũng không để ý tới ánh mắt nghi hoặc của cảnh vệ. thấp giọng nói.
"Xin hỏi ngài có hẹn trước không, nếu như ngài không có hẹn trước, chúng tôi không thể cho ngài bước vào trong." Rất hiển nhiên, cảnh vệ cũng không thể tùy tiện để cho Qúy Mục Nhiễm đi vào. Nhìn cái khóa điện tử trên của trước mắt, Qúy Mục Nhiễm biết, nếu như không được bọn họ cho phép, thì mình cũng không còn cách nào để đi vào.
"Vậy làm phiền ngươi thông báo với Lê tiên sinh một tiếng, ta là Qúy Mục Nhiễm, đến tìm Lê Á Lôi." Lời này Qúy Mục Nhiễm vừa nói ra liền thấy sắc mặt hai cảnh vệ trầm xuống, ngay sau đó, thấy bọn họ tới buồng điện thoại gọi điện, sau đó là khuôn mặt áy náy đi tới chỗ mình.
"Thật xin lỗi, Qúy tiểu thư, Lê tiên sinh ông ấy nói không có hẹn ngài tới, trong lúc này cũng không muốn nhìn thấy ngài, xin ngài tự nhiên." Hai cảnh vệ nói xong cũng không để ý tới Qúy Mục Nhiễm nữa, mà trở lại cương vị của mình đứng ngay ngắn. Nếu như lúc trước đυ.ng phải chuyện này, Qúy Mục Nhiễm nhất định sẽ uy hϊếp hai tên cảnh vệ này mở cửa ra, nhưng mà có thể do nơi này là Lê gia, cô cũng chỉ có thể quyết định không nên làm như vậy.
"Làm phiền các ngươi liên lạc với Lê tiên sinh thêm một lần nữa, nói ta có chuyện quan trọng muốn gặp Lê tiểu thư. Nếu như hôm nay hắn không cho ta đi vào, ta cũng sẽ không để cho hôn lễ ngày mốt của bọn họ được cử hành một cách bình thường." Nghe lời Qúy Mục Nhiễm nói, hai cận vệ cũng không dám thờ ơ nữa, vội vàng tới gọi lại cho Lê Bình. Lúc này, cửa sắt cũng mở ra.
"Cám ơn." Bỏ lại một câu không nóng không lạnh, Qúy Mục Nhiễm đi vào biệt thự. Cùng với tính cách khiêm tốn của Lê Bình là bất đồng, biệt thự Lê gia nhìn qua hết sức xa hoa, không kém hơn khách sạn Hoàng Hào của Ngô Nam chút nào. Mới vừa bước vào cửa sắt, nhìn qua như là một thế giới khác. Những tấm ván được xây dựng thành một cây cầu nhỏ, phía dưới là ao nước được thiết kế riêng, bên trong còn nuôi vài loại cá lạ.
Xuống khỏi cây cầu nhỏ, đi về phía trước là một rừng cây. Rất hiển nhiên, rừng cây này đã được dày công thiết kế ra. Những cái cây này sinh trưởng cực kỳ cao lớn, lá cây phủ xuống mặt đất tạo nên nhiều mảng bóng mát. Thỉnh thoảng còn nghe được tiếng chim vui vẻ hót, Qúy Mục Nhiễm ngẩng đầu nhìn lại, nhưng là đến cả bóng dáng một con chim cũng không hề có.
Đi xuyên qua khu rừng cây nhân tạo là đến cửa chính của biệt thự, so với chủ đề tự nhiên khi này là khác nhau hoàn toàn, nơi này nghiêng về phong cách xa xỉ của nước Anh và đầy sang trọng. Đá màu xám từng phiến phủ kín toàn bộ hành lang, xung quanh thì trồng một ít hoa năm màu. Xinh đẹp không mang theo chút bùn nào, thảm đỏ kéo dài một mực đến dưới chân mình, hai bức tượng nửa người nửa ngựa cầm kiếm dài đứng lặng hai bên cửa, giống như là thần thú giữ cửa, khiến cho người khác không thể coi nhẹ cách bày trí này.
Đi tới cửa, Qúy Mục Nhiễm nhấn chuông cửa, vốn tưởng rằng sẽ có người giúp việc tới mở cửa, lại không nghĩ rằng người xuất hiện ngay cửa là Lê Bình. Hai tháng không nhìn thấy, khuôn mặt Lê Bình cũng già đi rất nhiều, từ một khuôn mặt đầy đặn cũng đã hóp lại lõm xuống. Đối với sự thay đổi của hắn, Qúy Mục Nhiễm cũng không thấy gì là kỳ lạ, dù sao Lê Á Lôi xảy ra chuyện lớn như vậy, nghĩ tới con gái mình tự nhiên hắn sẽ đau lòng cũng không thể tốt hơn được.
"Cô đến đây làm gì?" Không để Qúy Mục Nhiễm kịp mở miệng, Lê Bình hỏi trước một bước. Nhìn mặt hắn âm trầm, Qúy Mục Nhiễm cũng không có lùi bước, ngược lại lễ phép hỏi thăm sức khỏe của hắn. "Lê bác trai, chú khỏe, hôm nay đến đây muốn tham Tiểu Lôi một chút, thân thể em ấy có khá hơn chút nào không?" Qúy Mục Nhiễm quan tâm nhất không thể nghi ngờ đó là thương thế của Lê Á Lôi.
"Con bé đương nhiên là khỏe rồi, nếu không một người làm cha như tôi sao lại dám đưa con bé về nhà chăm sóc. Nếu như cô đến đây chỉ hỏi vấn đề như vậy, thì cô có thể đi rồi." Từ đầu đến cuối, Lê Bình cũng không có nhìn tới Qúy Mục Nhiễm, hắn chỉ đứng ngay cửa mà ngăn cản, cố ý không cho Qúy Mục Nhiễm cô đi vào.
"Cháu muốn gặp em ấy." Mặc dù đối với thái độ Lê Bình có chút nhiều bất mãn, nhưng Qúy Mục Nhiễm cũng không có biểu hiện ra, cô nói ra ý đồ của mình, cũng tin rằng Lê Á Lôi muốn gặp mình. "Ha ha, Qúy Mục Nhiễm, đến lúc này mà cô còn không biết lễ phép như thế. Nơi này là Lê gia nhà ta, không phải Qúy gia các người. Cô cho là muốn gặp được con gái Lê Bình ta thì sẽ thấy được sao? Nếu như không phải do cha cô, nhờ vả, cô căn bản cũng không có xứng đáng đứng tại đây mà nói chuyện với ta!"
Lê Bình nhìn mặt Qúy Mục Nhiễm không lộ vẻ gì mặt phẫn nộ hét lên, hắn không thích nhìn thấy khuôn mặt này của Qúy Mục Nhiễm giống như là cái gì cũng không để ý đến. Nếu như cô không phải thật tâm yêu Lê Á Lôi, cho dù để hai người chung một chỗ, cuối cùng bị thương vẫn là đứa con gái ngốc nghếch của hắn. "Lê bác trai, cháu kêu người một tiếng là bác trai, chính là biểu hiện sự tôn trọng cháu dành cho bác. Bây giờ, cháu chỉ muốn nhìn thấy mặt em ấy, hy vọng bác đừng làm khó cháu."
"Qúy Mục Nhiễm, cô thật mắc cười, ta làm khó cô? Tại sao cô không là do hành động của cô khiến ta phải chán ghét! Ta nói rõ ràng cho cô biết, không phải là ta không để cho cô nhìn thấy tiểu Lôi, mà chính con bé không muốn gặp cô. Cô hại con bé thảm đến như vậy, còn một mình chạy đến nước Đức đối với con bé không nghe, không nhìn, không hỏi, cô còn cho là con bé sẽ còn ngốc nghếch ngồi đó chờ cô quay về sao? Đừng có mà tự đại quá."
"Cháu đi Đức là có chuyện quan trọng cần làm, em ấy hẳn sẽ biết cái khổ của cháu. Nếu như em ấy không muốn gặp cháu, cháu cũng muốn nghe chính miệng em ấy nói với cháu."
"Qúy Mục Nhiễm, thật ra cô là kẻ điên hay là một tên đần? Tiểu Lôi con bé đã nói không muốn gặp lại cô, làm sao có thể chính miệng nói cho cô nghe? Con bé sắp phải kết hôn rồi, từ nay về sau, hai đứa cũng không còn bất kỳ quan hệ nào nữa, ta hy vọng cô đừng có đến Lê gia này quấy rầy nữa."
"Bác nói những lời này, cháu cũng không tin, cháu muốn nghe chính miệng Lê Á Lôi nói với cháu." Nghe Lê Bình nói, Qúy Mục Nhiễm chỉ cảm thấy trước mắt một mảng đen tối, nhịp tim đột ngột tăng nhanh, rất đau, lại không thể buông xuống trận đánh cuộc hy vọng cuối cùng này. Cô không cho là chỉ mới có hai tháng mà Lê Á Lôi lại thay lòng, càng không tin được người con gái đã từng vì mình đánh đổi cả mạng sống lại có thể đơn giản chia tay mình mà yêu một người khác.
"Được, cô muốn nghe chính miệng con bé nói đúng không? Vậy cô gọi điện cho nó đi." Lê Bình vừa nói, cầm ra một cái di động của mình bấm số Lê Á Lôi đưa tới bên tai cho Qúy Mục Nhiễm. lần nữa nghe được âm thanh quen thuộc kia, Qúy Mục Nhiễm lại thấy hốc mắt nóng lên, trong lòng cũng thắt lại đau hơn.
"Là Qúy Mục Nhiễm sao? Lâu rồi không thấy." Âm thanh của Lê Á Lôi rất bình tĩnh, không nghe được có chút gợn sóng nào, thái độ như vậy làm cho Qúy Mục Nhiễm ít nhiều cũng có chút nản chí. "Ừ, là tôi, tôi quay về từ nước Đức, cám ơn em đã giúp tôi." Qúy Mục Nhiễm ngăn lại trái tim đang xúc động của mình, nói lời cảm tạ với Lê Á Lôi, nếu như không phải là Lê gia trong thời khắc nguy cấp tới giúp cô, cô cũng sẽ không dành được thắng lợi một cách đơn giản như vậy.
"À, là chuyện đó, cô không cần phải để ý đâu, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi. Vậy, cô còn chuyện gì không? Nếu như không có, thì tôi cúp..."
"Khoan hãy cúp."
"Chuyện gì?"
"Tôi nói, xin em đừng cúp."
Âm thanh Qúy Mục Nhiễm có hơi chút khẩn cầu thông qua điện thoại truyền tới tai, nhất thời, bên kia điện thoại cũng trở nên yên tĩnh hơn, hai người không ai nói thêm gì nữa, chỉ nghe hô hấp của đối phương.
"Em vẫn còn ở đó chứ?" Qúy Mục Nhiễm hỏi.
"Ừ, tôi vẫn ở đây."
"Tôi có thể gặp mặt em được không?"
"Xin lỗi, chuyện này làm cho tôi có chút khó xử. Cô cũng biết, gần đây tôi phải chuẩn bị chuyện hôn lễ. Vị hôn phu của tôi dường như rất để ý đến chuyện của chúng ta, cho nên tôi không thể gặp mặt cô được." Qua một lúc lâu Lê Á Lôi mới nói những lời này. Rõ ràng giọng nói rất bình thường, từ ngữ cũng không hề lọt qua hai chữ bình thường, nhưng khi Qúy Mục Nhiễm nghe được giống như là bị đao kiếm đâm phải. Cứ thế đâm vào từng nhát từng nhát vô tim cô.
"Em đang nói dối." Đây không phải là một câu nghi vấn, mà là một câu khẳng định.
"Cô lấy cái gì mà khẳng định là tôi đang nói dối? Qúy Mục Nhiễm, chúng ta cũng không còn nhỏ nữa, tôi cũng không còn hứng mà chơi mấy trò tình cảm kinh hãi thế tục kia nữa. Cô ưu tú như vậy cũng chỉ là một phụ nữ. Phụ nữ thì nhất định phải lập gia đình. Bây giờ tôi cũng đã nhìn thấu phương diện chuyện tình cảm, cũng đã nghĩ thông suốt tình cảm mà tôi dành cho cô cũng chỉ là nhất thời mê luyến, hãy để cho chúng ta chia tay trong bình yên được không?"
"Nếu em không yêu tôi, tại sao lại còn muốn giúp tôi."
"Giúp cô? Tôi nghĩ là cô lầm rồi, sở dĩ tôi giúp cô, bất quá là muốn để lại cho Qúy bác trai một chút mặt mũi thôi. Nếu như không phải ông ấy tới tìm ba tôi hy vọng nhờ ba tôi giúp cô, Lê gia chúng tôi cũng sẽ không làm những chuyện phiền phức như vậy."
"Có phải thật sự em muốn rời khỏi tôi không?" Nghe lời Lê Á Lôi giải thích, Qúy Mục Nhiễm hỏi nhỏ, nhìn biểu tình của cô, nghe giọng cô nói, căn bản không cách nào cảm nhận được trong lòng cô đang bị chấn động. Nếu như cẩn thận nhìn, có thể nhìn thấy bàn tay cô ẩn trong lớp áo cũng đã nhuộm đầy máu tươi.
"Không có gì thì làm gì muốn rời đi, chúng ta đơn giản cũng chỉ chia tay mà thôi, sau này tôi cũng sẽ xem cô như là một người bạn của tôi. Ngoài ra, tôi hy vọng cô đừng xuất hiện trong hôn lễ của tôi, như vậy sẽ khiến cho tôi và vị hôn phu bị quấy rối không tốt lắm."
"Ừ, tôi biết rồi, cám ơn em."
Qúy Mục Nhiễm nói xong, liền cúp điện thoại, cô trả điện thoại cho Lê Bình, xoay người đi ra cửa.
Từ cửa sổ lầu hai biệt thự, một người ngồi trên xe lăn được hai người đỡ ra ngoài, chỉ nhìn bóng lưng cô đầy tịch mịch, lệ đã rơi đầy mặt.