Thiết Ngục Mê Tình

Chương 144: Phiên ngoại

Chung quanh thân thể đau đến tê tâm liệt phế, chẳng qua chỉ là hô hấp đơn giản, nhưng khi động đến vết thương cũng không chịu nổi. Trước mắt là một mảng tối đen. Cho dù Lê Á Lôi có cố gắng muốn mở mắt ra, nhưng cô lúc này ngoại trừ bộ não còn có thể hoạt động ra, có lẽ đến cả cái chớp mắt đơn giản cũng không thể làm được.

Quanh quẩn trong mộng nửa tỉnh nửa mê, chấp nhận đau nhức do vết thương mang tới. Không lâu sau, Lê Á Lôi vừa thanh tỉnh lại hôn mê bất tỉnh lần nữa. Cô không biết trong tiềm thức động đậy một bên tay lại khiến cho Lê Bình và Trương Nhã Quân mừng rỡ như điên, bởi vì từ lúc Lê Á Lôi xảy ra chuyện cho đến giờ, cũng đã hôn mê suốt nửa tháng.

Trong thời gian này, Lê Bình và Trương Nhã Quân đã buông hết mọi công việc mà đến chăm sóc cho cô. Thậm chí đến cả việc chăm sóc lau người cùng với những liệu pháp xoa bóp đơn giản cửa hộ lý Trương Nhã Quân cũng tự mình làm hết tất cả, bởi vì bà biết, con gái mình không thích bị người lạ nhìn thấy thân thể mình.

Khi ý thức hoàn toàn không phục thanh tỉnh, Lê Á Lôi mở mắt nhìn trần nhà trắng tinh, cố gắng nhớ lại tại sao mình lại ở đây. Cô nhớ đến ngày đó lòng mình lại buồn rầu không thoải mái, ngay cả ngồi trong phòng làm việc nhóm trao đổi văn kiện cũng sẽ thất thần.

Lúc đó, có thủ hạ gọi cho mình nói Qúy Mục Nhiễm đang gặp nguy hiểm. Nghe được tin tức lúc đó lòng cô cũng trầm xuống, vốn trong lòng đã cảm thấy không thoải mái lại càng thêm phiền muộn và lo lắng. Lê Á Lôi một mình chạy xe trên đường, cô lo lắng hỏi vị trí của Qúy Mục Nhiễm, đồng thời về Lê gia tìm vài người thân thỉ tốt cùng mình đi cứu Qúy Mục Nhiễm.

Khi cô nhìn thấy chiếc xe đang lao đến với tốc độ cực nhanh đâm đến chỗ Qúy Mục Nhiễm, trong nháy mắt đầu óc Lê Á Lôi trống rỗng. Cơ hồ bản thân không thể khống chế ý thức, cô vội đạp chân ga, hung hăng đâm vào đuôi xe Qúy Mục Nhiễm. Mặc dù làm như vậy cũng biết chính mình sẽ không thể thoát được, nhưng lúc đó Lê Á Lôi cũng không quản được nhiều như vậy.

Trong lòng cô chỉ có một ý nghĩ nói cho chính cô biết cô phải cứu Qúy Mục Nhiễm, cho dù là phải mất mạng!

"Tiểu Lôi! Con tỉnh rồi! Ông trời phù hộ! Con rốt cuộc cũng tỉnh! Có khó chịu chỗ nào không? Mau nói cho mẹ biết! Lê Bình! Ông còn ngẩn ra làm gì! Mau đi kêu bác sĩ!" Bên tai là tiếng Lê mẹ không ngừng hốt hoảng mừng rỡ kêu lớn tiếng. Lê Á Lôi chớp mắt một cái, tầm mắt cũng trở nên rõ ràng, sau đó nhìn thấy hình ảnh Trương Nhã Quân phóng đại trước mặt mình.

Chỉ nhìn thấy như vậy lại khiến cho lòng Lê Á Lôi chua xót như muốn khóc lên. Mặc dù đã hơn 50 tuổi, nhưng Trương Nhã Quân vẫn luôn bảo dưỡng rất tốt, không thấy được chút lão hóa nào. Nhưng chỉ là có mấy ngày không nhìn thấy, giờ nhìn thấy bà lại thấy còn già hơn 10 tuổi, vốn là mái tóc đen cũng đã lớm chớm vài cọng bạc. Những chuyện này, cũng là do mình.

"Mẹ... con xin lỗi." Lê Á Lôi mở miệng nói chuyện, bởi vì đã lâu vì thiếu nước, giọng cô cũng khàn đυ.c dị thường, giống như là một ông lão 80 tuổi."Đứa nhỏ ngốc! đúng là một đứa nhỏ ngốc! vừa tỉnh lại thì đã xin lỗi! con không làm gì ai hết chính là quá ngốc! Con có biết lúc đó, ba và mẹ nghe tin con xảy ra chuyện tại nạn xe cộ, sợ đến nỗi thiếu chút là ngất đi. Chúng ta còn cho là... con không thể chịu nổi..."Trương Nhã Quân nói xong lại muốn khóc lên, đúng lúc Lê Bình đưa bác sĩ tới, mới tránh khỏi một trận phòng bệnh ngập nước.

"Bác sĩ, tiểu Loi con bé sao rồi?" Nhìn bác sĩ cầm ống nghe khám cho Lê Á Lôi, Lê Bình có chút lo lắng hỏi."Lê tiên sinh, tình trạng khôi phục của Lê tiểu thư rất tốt. Xương trong thân thể đang tự phát triển nối lại, vết thương ngoài da cũng đã kết vảy rồi. Chỉ cần dưỡng bệnh một vài ngày nữa thì có thể khôi phục."

"Ừ, vậy trong đầu con bé..." Nghe được tình trang Lê Á Lôi khôi phục không tệ, nỗi lo trong lòng Lê Bình treo lên cũng được hạ xuống. Hắn mở miệng muốn hỏi đến vấn đề hắn lo lắng, nhưng mà chỉ nói được một nửa, thì đã nhìn Trương Nhã Quân và Lê Á Lôi nghi hoặc nhìn hắn, nhất thời ngậm miệng không lên tiếng nữa."Đúng rồi, bác sĩ, vừa rồi ông nói đưa tôi hồ sơ bệnh lý còn đang tròng phòng của ông, tôi cùng ông đi lấy."

Lê Bình nói xong, nháy mắt với bác sĩ, hai người liền cùng nhau đi ra ngoài. Động tác này cũng không thể thoái khỏi tâm tủ của Lê Á Lôi và Trương Nhã Quân, nhưng cũng không thể qua mắt được Lê Á Lôi. Nghĩ tới lời Lê Bình muốn nói lại thôi, Lê Á Lôi nhắm mắt lại.

Thân thể cô dường như không thể nhúc nhích được. Ngay cả động tác xoay cổ đơn giản, cũng không thể làm được, tựa như thân thể này căn bản cũng không phải của cô.

"Nhã Quân a, bà thấy Tiểu Lôi cũng tỉnh rồi, bà về nhà nghỉ ngơi trước đi, mấy ngày này cũng chưa có ngủ yên ổn." Lần nữa về phòng Lê Bình nói với Trương Nhã Quân. Trong những ngày Lê Á Lôi hôn mê, hai người bọn họ ở lại chăm sóc cho Lê Á Lôi cũng chưa từng về nhàm căn bản đều ở lại bệnh viện an bài một phòng nghỉ ngơi được một liền tới chăm sóc cho Lê Á Lôi.

"Không cần, ông gần đây cũng chưa được nghỉ ngơi, còn có công việc phải xử lý, ông về nghỉ ngơi trước đi, tiểu Lôi để tôi chiếu cố là tốt rồi." Nhìn cha mẹ còn đang qua lại tranh giành muốn chăm sóc cho mình, Lê Á Lôi bất đắc dĩ cười một tiếng, cô rất vui vì còn có cha mẹ luôn yêu thương mình như vậy, cho dù cộng việc bận rộn, nhưng vẫn luôn hồi lại ở trong bệnh viện chăm sóc cho mình.

"Mẹ đừng có tranh cãi với ba nữa, sắc mặt mẹ rất kém, nhất định đã lâu chưa nghỉ ngơi. Nữ nhân thiếu ngủ rất dễ già, mẹ nghe lời ba về nghỉ ngơi trước đi." Dung nhan luôn là thứ cố kỹ với nữ nhân, Trương Nhã Quân nghe lời Lê Á Lôi nói như vậy, trong nháy mắt liền đổi ý trở về. Bà quyết định về nhà ngủ một giấc thật lâu, sau đó sẽ quay lại chăm sóc cho con gái bảo bối.

Trương Nhã Quân vừa đi, trong phòng bệnh cũng chỉ còn lại hai người Lê Á Lôi và Lê Bình. Hai người này ngày thường quan hệ đều tốt như là anh em, nhưng bây giờ, ngược lại không có lời để nói ra. "Ba, con có chuyện muốn hỏi ba." Cuối cùng Lê Á Lôi mở miệng phá vỡ im lặng. Biểu tình của cô có chút nghiêm túc, bởi vì đau đớn mà khuôn mặt cũng tiều tụy rõ ràng dị thường, khiến cho người ta không đành lòng nhìn tới.

"Ừ, con hỏi đi." Lê Bình thấp giọng nói, lặn lộn trong giới chính trị nhiều năm như vậy, hắn cũng am hiểu nhất chính là sắc mặt con người. Rất hiển nhiên, Lê Á Lôi là cố ú để cho Trương Nhã Quân đi, mục đích chính là để mình ở lại đây. "Ba, con bị thương có phải là không chữa khỏi không?" Lê Á Lôi không hề vòng vo, mà đi thẳng vào vấn đề. Cô chú ý đến những lời sau này của mình đã thấy hốc mắt Lê Bình ửng đỏ.

"Tiểu Lôi, con đừng lo lắng, ban sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất đến chữa cho con, con sẽ tốt hơn thôi." Nghe Lê Binh qua loa lấy lệ trả lời, Lê Á Lôi cười. Hắn càng tránh thì thái độ như vậy cũng không thể che dấu được, càng chứng mình tình huống có nhiều nghiêm trọng."Ba còn biết tình trạng thân thể mình. Khi mới tỉnh lại, con phát hiện căn bản mình không thể nhúc nhích được. Ba nói con biết đi, có phải con bị bại liệt rồi không?"

Gi ọng nói Lê Á Lôi rất thong thả, tựa như tình huống trong miệng cô cũng không phải đang nói về chính mình, mà một thứ đối với cô không quan trọng. Cũng chính vì giọng lạnh nhạt của cô, khiến cho Lê Binh một người đàn ông đã hơn 50 tuổi đứng trước mặt cô phải khóc lên.

Thật ra thì sau ngày thứ hai khi giả phẫu xong, phim chụp CT não bộ của cô cũng được rửa xong. Phát hiện trong trung tâm thần kinh não có một vật lạ chèn ép, bởi vì va đập mạnh khiến cho xương sọ bị vỡ. Thể tích của khối xương cũng rất lớn, một số khác còn nằm trên hộp sọ, bên kia cũng không có thiên về đè lên trung tâm thần kinh. Tất nhiên ai cũng biết, phần lớn phản ứng cùng với hoạt động của con người đều do hệ thần kinh trung tâm phản ứng mà tạo ra. Nếu như trung tâm thần kinh bị chèn ép, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến mọi hoạt động của con người.

Biết được vật chèn ép là thứ gì, Lê Bình muốn bác sĩ trong bệnh viện lấy khối xương đó ra khỏi đầu, nhưng sau khi nghe yêu cầu của hắn, những vị bác sĩ kia liền biểu lộ vẻ mặt khó xử. Vốn dĩ, nào bộ là nơi giả phẫu xảy ra nhiều tình trạng nguy hiểm rất cao. Xương sọ có tác dụng bảo vệ cho não bộ quan trọng của con người, một khi bị tổn thương, thì não bộ cũng sẽ trở nên yếu ớt.

Nếu như phải lấy khối xương bị chèn ép tronng trung tâm thần kinh của Lê Á Lôi ra, tất nhiên là phải lây cả phần xương kia ra. Nhưng mà đúng lúc nó lại nghiêng một góc 45 độ giữa hộp sọ và trung tâm thần kinh, nếu cưỡng ép lấy ra, rất có thể khiến cho họp sọ bị nứt lớn. Cho dù áp dụng thủ pháp cắt bỏ, cũng không đảm bảo được trong quá trình đó sẽ làm tổn thương đại não và những vị trí khác trong não của Lê Á Lôi.

Cuộc giải phẫu này nguy hiểm cực lớn, tỷ lệ phải chết trên bàn mổ là 80%. Nói cách khác Lê Á Lôi chỉ có 20% tỷ lện thành công để trở về làm người bình thường. Một khi thất bại cô sẽ phải mất mạng, đây cũng chính là nguyên nhân khiến Lê Bình chậm chạm không chịu quyết định.

"Ha ha..." nghe Lê Bình giải thích xong Lê Á Lôi ngẩn ra rồi lại cười,. Nhưng mà nụ cười này đều là không cam lòng cùng tuyệt vọng, giống như người đứng trong ánh sáng chiếu, mọi rực rỡ sau này đều là hư vô."Ba, ba nói sống làm một tên phế nhân tốt hơn? hay là chết vì 1% kia vẫn tốt hơn?"

"Tiểu Lôi, con đừng như vậy, ba sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất đến giải phẫu cho con, con..."

"Ba, không cần phải an ủi con đâu. Nếu như ba có thể tìm được người chữa khỏi cho con, thì cũng sẽ không cần ngồi đây giải thích với con làm gì, càng không thể gạt mẹ. Chu dù là bác sĩ giỏi đến giải phẫu, nhưng hắn cũng không thể đảm bảo trăm phần trăm sẽ thành công không phải sao? Nhiều lắm là gia tăng một chút tỷ lệ thành công mà thôi."

"Con vẫn luôn cảm giác như mình đang lạc vào một giấc mộng, một giấc mộng dài đăng đẵng đầy tàn khốc. Con sợ chết, càng không muốn chết. Bởi vì chết rồi cũng sẽ không thấy được mọi người, không thấy được Qúy Mục Nhiễm. Mặc dù từ lúc còn tỉnh lại đến giờ chị ấy vẫn chưa xuất hiện, nhưng con cảm giác được trong lúc con hôn mê chị ấy đã đến đây."

"Con không nghĩ sẽ mất đi chị ấy, nhưng so với muốn nhìn chị ấy một cái cũng không làm được, con sẽ không do dự mà lựa chọn cái trước. Con từng nghe ba nói là quen biết với rất nhiều người trong chính giới chức quan lớn muốn đem con trai bọn họ giới thiệu cho con, không biết bây giờ có được hay không. Nếu như được, ba chọn đại một người đi. Con sẽ kết hôn với hắn, sinh một đứa bé làm người thừa kế cho Lê gia."

"Tiểu Lôi! Con đang nói điên nói khùng gì vậy! Con không phải..." Lê Bình muốn nói, con không phải luôn thích Qúy Mục Nhiễm sao? Nhưng khi nhìn thấy khóe mắt Lê Á Lôi nước mắt đang chảy xuống, thì tất cả âm thanh của hắn cũng nghẹn lại trong cổ, cũng không nói ra được một câu. "Ba, cho dù làm gì thì còn cũng không thể chung một chỗ với chị ấy được."

"Chị ấy là đương gia của Qúy gia, là Qúy Mục Nhiễm. Mà bây giờ, con chỉ là một phế nhân bại liệt toàn thân, ngay cả việc đi vệ sinh cũng không được. Xương trên người con đều gảy hết, đến ngày không trăng thì toàn thân cũng sẽ đau nhức, chỉ ấy nhìn thấy được hiểu đau đớn này, sẽ áy náy. Con không cử động được, thì chị ấy luôn phải chăm sóc cho con. Con không làm được, càng không đành lòng để chỉ ấy phải trong nom mình như một tên phế nhân."

"Con là quỷ nhát gan, con sợ một ngày nào đó chị ấy sẽ chán ghét con, sẽ luôn giống như vậy chán ghét con không để ý đến con, đối với con không nghe không hỏi. Ba biết không? vĩnh viễn cách xa không có được sơ với có được mà phải mất đi thì tốt hơn nhiều, con sợ mình sẽ không chịu nổi loại đả kích đó, cho nên con chỉ có thể lùi bước."

"Ba không cần phải khuyên con tiếp tục giả phẫu nữa, bời vì còn không thể đem tính mạng mình đi đánh cược được. Nếu như có thể thành công, con sẽ có mọi thứ mình mong muốn. Nhưng khi thất bại rồi thì cái gì con cũng không có được. Con không phải là sợ chết, con sợ là sau khi mình chết rồi sẽ không được nhìn thấy chị ấy nữa, không thể trông nom chị ấy được."

"Cho nên, bây giờ cũng còn chỉ có một đường ra. Gả cho một người, cùng Qúy Mục Nhiễm hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ. Mặc dù còn không thể cùng chị ấy chung một chỗ, nhưng con còn có thể yêu chị ấy, yên lặng trông nom chị ấy. Làm như vậy, đối với con, đối với chị ấy, đối với tất cả mọi người, đều là tốt nhất."

"Con, đứa nhỏ này, tại sao ngu như vậy? Con luôn vì cô ta mà làm, nhưng cô ta rốt cuộc có nghĩ tới con hay không? Con vì cô ta bỏ ra nhiều như vậy, bây giờ lại thành ra như thế này, mặc dù ba không đồng ý con và cô ta chung một chỗ, nếu như cô ta phụ con, cho dù liều cái mạng già này ba cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta."

"Ba, ba đừng nói vậy, Nhiễm Nhiễm chị ấy không phải người như vậy, càng không biết trốn tránh bất kỳ trách nhiệm nào."

"Vậy để cô ta đến chăm sóc con! Để cô ta được nhìn thấy bộ dạng vui vẻ bây giờ của con một chút!" Lê Bình vừa nói muốn gọi điện thoại cho Qúy Mục Nhiễm. Lê Á Lôi muốn ngăn cản ông, nhưng cô lúc này căn bản làm gì cũng không được.

"Qúy Mục Nhiễm! Tiểu Lôi tỉnh! Cô lập tức đến đây cho tôi!" Lê Bình nói xong thì cúp điện thoại, hắn nghiêng đầu nhìn Lê Á Lôi nằm trên giường, chỉ thấy cô nhắm chặt hai mắt, dùng răng cắn môi dưới tả tơi. Bộ dạng kia giống như là đang chịu đựng mọi thống khổ.

"Tiểu Lôi, con có khó chịu chỗ nào hay không, con..."

"Ba, đừng nói cho chị ấy biết tình trạng của con có được không?"

"Không được, cô ấy có trách nhiệm được biết chuyện này, cần phải có trách nhiệm với con."

"Ba, cho dù như thế nào con cũng không muốn ở chung một chỗ với chị ấy."

Con mệt mỏi lắm, rất là mệt mỏi...

Đã như vậy, sao con có thể nhẫn tâm để Qúy Mục Nhiễm mệt mỏi còn phải chăm sóc cho mình?Tác giả có lời muốn nói: Ô ô. Hiểu Bạo lại đổi mới, ăn tết gần đây, thật là thiếu hứng thú một chút a, mỗi ngày đều phải bồi bạn thân đi mua đồ tết, thật là không biết những thứ đó mua về làm gì. Bất quá tui bày tỏ, vì cũng gần đến thời điểm của mùa xuân, để cho mọi người được xem văn của Hiểu Bạo, cho nên gần đây luôn cố gắng gõ chữ. Cửa sổ kỳ cái gì vô ích, toàn bộ đạp bay!

Chương trước ngược Nhiễm tỷ tỷ, vì vậy chương này ngược Lê tỷ tỷ. Nhưng mà thấy Lê tỷ tỷ như vậy, thân là mẹ ruột tui cũng rất đau lòng, bất quá, cũng chỉ có thể xuống nhỏ như vậy. Tiếp theo Nhiễm tỷ tỷ nên làm như thế nào đây? Hai đứa trẻ này vì tiền đồ phía trước phải chịu đựng a. Ngoài ra có liên quan đến phương diện y học như có bug, có mời thêm bác sĩ chuyên nghiệp hướng dẫn. \(^o^)/~

Ngoài ra Hiểu Bạo đang tiến hành chỉnh sửa văn này từ chương đầu tiên, sở dĩ thường xuyên xuất hiện thêm tình huống, xin mọi người nhớ, nếu như không phải 8:00 tối mới đổi văn, tất cả đều phải thay đổi. Chỉnh sửa là chuẩn bị để đem đi in. Trong lúc sửa cũng chỉ là vài câu không lưu loát thôi, cũng sẽ không sửa đổi nội dung văn chương. Cân nhắc một chút giá cả sẽ tương đối đắt tiền, nếu như kinh tế mọi người có phép có thể mua bằng vốn của mình mà xem, một số ít là con nít còn đang đi học, trước khi mua nhớ cân nhắc thận trọng. Hiểu Bạo không hy vọng mọi người đi mua sách mà không còn tiền mua quà ăn vặt, như vậy rất là khổ. Khụ khụ, liên quan đến quyết định vậy thôi.

So... bởi vì thời gian cấp bách, hôm nay Hiểu Bạo cũng không càm ràm nữa, đến viết truyện ngắn đi. Thật ra thì tui cảm thấy, nhìn văn Hiểu Bạo cũng rất thích hợp mà, không chỉ có văn phong phú, còn có truyện ngắn nha. Cái truyện ngắn, ít nhất cũng 500 chữ nói về truyện ngắn chứ? có đi có chứ?Bên kia Tần Nhuế còn đang giằng co với hai đứa trẻ bể đầu sứt trán, bên này thì tiểu A Nhiễm bị một đám nữ nhân khiến cho mình bị đả kích. Muốn hỏi những nữ nhân lớn tuổi này là ai, dĩ nhiên là Qúy Duyệt Phong từ 20 năm sau đến, Qúy Mục Nhiễm và Lê Á Lôi. Nghe thân phận các nàng, Nhiễm tỷ tỷ nhìn bộ dạng quỷ dị các nàng đến từ 20 năm sau.

Nhiễm tỷ tỷ phiên bản nhỏ: Ngươi là ta? (dùng ngón tay chỉ đại Nhiễm, trên mũi còn đang nhét hai miếng giấy vệ sinh nhìn buồn cười.)

Nhiễm tỷ tỷ phiên bản lớn: ... (yên lặng gật đầu không nói, trong mắt mang khinh thường.)

Nhiễm tỷ tỷ phiên bản nhỏ: Sao có thể được, ta làm sao biết được cái mặt tê liejt cùng dáng vẻ kiêu ngạo tự đại này là của mình! (biểu tình tiểu Nhiễm muốn khóc, nàng lại không biết sau khi mình nói những câu này, thì đại Nhiễm lại chuẩn bị móc súng.)

Nhiễm tỷ tỷ phiên bản lớn: Ngươi là nói ta?

Nhiễm tỷ tỷ phiên bản nhỏ: Ta nói ngươi đó, thế nào?

Nhiễm tỷ tỷ phiên bản lớn: Ngươi cho mình là ai, lại dám lên tiếng bất kính với ta, đáng chết! (Nhiễm tỷ tỷ vừa nới, móc hắc phong ra nhắm ngay tiểu Nhiễm, trong nháy mắt, ánh lửa văng lên khắp nơi.)

Lê Á Lôi: Hey! Nhiễm Nhiễm cưng thủ hạ lưu tình, cưng gϊếŧ nàng rồi, thì cưng cũng không còn!

Nhiễm tỷ tỷ phiên bản lớn: Vì sao? ta là ta, nàng là nàng, không nên coi chúng ta như nhau!

Lê Á Lôi: Nhưng mà.. nàng chính là cưng, cưng chính là nàng a.

Nhiễm tỷ tỷ phiên bản nhỏ/ Nhiễm tỷ tỷ phiên bản lớn: Ta là ta! Nàng là nàng! (hai người miệng đồng thanh nói, sau đó nghiêng đầu nhìn đối phương.)

Nhiễm tỷ tỷ phiên bản lớn: Ngươi bắt chước ta nói?

Nhiễm tỷ tỷ phiên bản nhỏ: Là ngươi bắt chước ta!

Nhiễm tỷ tỷ phiên bản lớn: Người muốn tự tìm cái chết! (vừa nói lại móc hắc phong ra.)

Qúy Duyệt Phong: Hey, tỷ, mọi người đừng ồn ào, chúng ta không phải lúc này đang nghĩ cách làm sao trở về a? Không biết Nhuế Nhuế ở bên kia sẽ lo lắng thành bộ dạng gì.

Nhiễm tỷ tỷ phiên bản lớn: ... (luôn yêu thương em giá nhất Nhiễm tỷ tỷ tự nhiên nghe hiểu lời Phong Phong nói, nháy mắt cũng không nói gì nữa.)

Nhiễm tỷ tỷ phiên bản nhỏ: Ngươi thật sự là Qúy Duyệt Phong? (tiểu Nhiễm đi tới trước mặt Qúy Duyệt Phong nhìn người, đầy nghi ngờ.)

Qúy Duyệt Phong: Ách,.. đúng vậy tỷ. (Qúy Duyệt Phong buồn cười, thật sự rất muốn cười. Nàng đã lớn như vậy mà vẫn gọi một đứa con nít là tỷ, nàng cười gượng ngạo, không có chút giả bộ nào!)

Nhiễm tỷ tỷ phiên bản nhỏ: Nhưng mà, dáng dấp ngươi một chút cũng không giống nàng, nàng còn rất nhỏ, hơn nữa bây giờ còn không lớn bằng ngươi. (thấy tiểu Nhiễm nhìn ngực mình nói, mặt hồng lên, lại lập tức cúi đầu, Qúy Duyệt Phong nháy mắt cảm thấy mình bị đùa giỡn. Mà một màn này bị Lê Á Lôi thu vào trong mắt, nháy mắt gõ chuông báo động, cô còn chưa quên, chuyện Qúy Mục Nhiễm và Qúy Duyệt Phong dây dưa với nhau. Rất hiển nhiên sức dụ dỗ Qúy Duyệt Phong đối với Qúy Mục Nhiễm rất lớn.)

Lê Á Lôi: Ngô, Nhiễm Nhiễm cưng không ngoan, rõ ràng ta cũng lớn bằng nàng, tại sao ngươi không nhìn ta chứ? (Lê tỷ tỷ cuống cuồng chạy tới, vãn hồi địa vị, vội vàng dùng sắc dụ, nhưng lại quên, còn có một đại Nhiễm đang đứng đây.)

Nhiễm tỷ tỷ phiên bản nhỏ: Ừ, ngươi.. cũng rất tốt. (tiểu Nhiễm gượng ngùng nói xong, mặt càng đỏ hơn.)

Nhiễm tỷ tỷ phiên bản lớn: Các người cho là ta chết rồi sao?

Lúc này, ba người mới chú ý đến Qúy Mục Nhiễm còn đang đứng sau lưng các nàng, đối phương cầm trên tay không phải hắc phong thì còn là cái gì a?

Hiểu Bạo: Nhiễm tỷ tỷ bùng nổ! Mọi người chạy mau nga!

Đại Nhiễm/ tiểu Nhiễm: Im miệng!

Hiểu Bạo: Ta không im, ta không im!

Đại Nhiễm/tiểu Nhiễm: Muốn tìm cái chết!

Hiểu Bạo: Ngô! S tỷ tỷ cứu ta!

S tỷ tỷ: Hả? ta đang đi SPA, không có thời gian, ngươi tự

mình chịu chút đi.