Editor: Ancella
Từ quyết định phải ở cạnh giúp cho Tần Nhuế giới độc, Qúy Duyệt Phong cũng không trở về phòng của mình nữa. Cho dù là lúc ăn, hay ngủ, hay là tiêm thuốc đều ở trong phòng dành cho khách cùng Tần Nhuế.
Mỗi khi cơn ghiền ma túy phát tác, bản thân là người đứng nhìn như cô so với Tần Nhuế còn gấp gáp hơn nhiều lần. Nhìn người kia thống khổ không chịu nổi, ba lần bốn lượt bộ dáng khẩn cầu mình cho thuốc, Qúy Duyệt Phong không phải là không từng bị dao động. Cô thậm chí còn suy nghĩ với khả năng của Qúy gia, dù là băng độc cho Tần Nhuế dùng cả đời cũng còn thừa.
Nhưng ý nghĩ chỉ lóe lên một chút, liền bị Qúy Duyệt Phong kiên quyết bác bỏ đồng thời cũng cười nhạo chính mình vô năng và hèn nhát. Nếu như cô làm như vậy thật, không chỉ hại Tần Nhuế, mà còn hại cả chính mình, hủy hoại toàn bộ tình yêu mà cả hai vất vả lắm mới có thể theo đuổi được.
Mỗi ngày người giúp việc đều mang đến thức ăn ngon nhất, mặc dù đều là những món ăn đầy dinh dưỡng cùng nhiều mùi vị đặc sắc, nhưng hai người căn bản cũng không ăn được bao nhiêu. Buổi tối Qúy Duyệt Phong chỉ đơn giản xoa bóp thân thể, liền nằm dài trên giường ôm Tần Nhuế chuẩn bị đi ngủ. Nhìn vành mắt thâm đen trên mặt cô Tần Nhuế đau lòng chạm vào. Cho dù có chạm thế nào đi nữa cũng không thể xóa đi hai quầng thâm kia.
"Tiểu Phong, em về phòng của mình ngủ đi có được không?" Nghĩ ngợi mãi Tần Nhuế vẫn đem lời trong lòng nói ra. Mấy ngày nay Qúy Duyệt Phong đến cả nửa bước cũng không rời, luôn ở bên cạnh cô. Mỗi lúc cơn nghiện ma túy phát tác, em ấy cũng sẽ ôm chặt lấy mình, cùng cô hết lần này qua lần khác chịu đựng từng đợt của thống khổ hành hạ.
Cho dù lúc đó thần trí của Tần Nhuế không được tỉnh táo, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của Qúy Duyệt Phong. Nhiều lần suýt chút nữa cô cũng đã làm bị thương Qúy Duyệt Phong, cũng may là có Qúy Mục Nhiễm và Đổng Văn tới trấn định cho cô, mới có thể khiến cho cô hôn mê.
Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách. Tần Nhuế lo sợ nếu như lần tiếp thật sự làm bị thương Qúy Duyệt Phong thì phải làm sao đây?
"Nhuế Nhuế sao vậy? Có phải chị chê người ta rồi không muốn ngủ chung với người ta nữa phải không?" Qúy Duyệt Phong từ trong ngực Tần Nhuế ngẩng đầu lên hỏi, ánh đèn chiếu sáng lên khuôn mặt của cô, đôi mắt trong veo trào ra ủy khuất. Hệt như đang nói, em rất ngoan ngoãn không cho phép chị chê em. "Không phải, chị làm sao lại không cần em nữa? Chỉ là do mấy ngày qua em ngủ không được ngon, bên hông còn đang bị thương còn chưa lành, chị không muốn để cho em mệt mọi như vậy nữa."
"Em biết, Nhuế Nhuế vì người ta đau lòng. Nhưng mà lúc này em không thể rời chị đi được. Tần Nhuế, em làm tất cả hết thảy là vì chị, cũng chính là vì em. Chị là người quan trong nhất đối với em, nếu như chị xảy ra chuyện không may, thì em cũng sẽ không chịu được. Cho nên đừng đuổi em đi nữa có được không?"
"Nhưng mà em..." Tần Nhuế mở miệng còn muốn nói điều gì đó, đôi môi đã bị Qúy Duyệt Phong chặn lại trước một bước, Cái hôn này không hề tiến sâu vào trong, hai người chỉ qua là ma sát trên cánh môi của đối phương, cũng không hề có động tác tiến nhập vào bên trong. Đói phương cũng nhẹ nhàng thở ra một cái, Tần Nhuế dần dần cảm thấy có chút buồn ngủ, không lâu sau liền ngủ. Nghe được hô hấp đều đều của người bên cạnh Qúy Duyệt Phong hôn lên trán Tần Nhuế một cái, bước xuống giường đi ra khỏi phòng.
Đêm xuống chìm trong bóng đen. Qúy Duyệt Phong ngồi trên bậc thang sân sau biệt thự Qúy gia lẳng lặng hút thuốc. Bòng người dần chìm trong khói thuốc mù mịt, lộ ra bả vai nhỏ đơn bạc yếu ớt. "Rất mệt mỏi, phải không?" Lúc này âm thanh của Qúy Mục Nhiễm từ bên cạnh truyền tới, cho dù trên mặt đất cũng bậc thềm còn rất nhiều tàn thuốc cùng đầu lọc bị vứt xuống của Qúy Duyệt Phong nhưng cô cũng không ngần ngại mà ngồi xuống bên cạnh.
"Rất mệt mỏi, nhưng cũng rất yên tâm. Chì cần nhìn thấy chị ấy ở bên cạnh mình, cho dù khó khăn có lớn hơn nữa, thì cũng sẽ không sao cả." Qúy Duyệt Phong nhẹ giọng nói, phả lên trong không khí là khói mù của thuốc lá, lại nghĩ tới Tần Nhuế. Nghĩ tới mỗi ngày chị ấy cũng không có lộ ra dáng vẻ gì, nghĩ tới sắc mặt của chị mỗi lần bị chọc ghẹ đến xấu hổ, còn có dáng vẻ lúc chị ấy ẩn nhẩn chịu đựng cơn phát tác của ma túy. Mỗi một chỗ, cũng khiến cho Qúy Duyệt Phong yêu càng sâu, cũng đau càng sâu.
"Em nói với ta những điều này, không sợ ta sẽ vì ghen tị mà mà đi làm tổn thương cô ấy sao? Mà hiện tại hai người đang còn ở trong chỗ của ta." Nghe qua lời của Qúy Duyệt Phong, Qúy Mục Nhiễm lạnh giọng nói, thế nhưng trong hai con ngươi lại không có lấy nửa điểm sát ý. "Chị sẽ không đâu." Qúy Duyệt Phong không ngẩng đầu cũng đã kết luận, Cô biết Qúy Mục Nhiễm cũng không phải là người như vậy.
"Chẳng lẽ em cho là với tính của ta, sẽ cho phép cô gái tên Tần Nhuế kia đi cướp người con gái của ta?" Nghe Qúy Duyệt Phong kết luận, Qúy Mục Nhiễm liền hỏi ngược lại.
"Bởi vì chị có thể ôn hòa nhã nhặn cùng em nói chuyện ở chỗ này nhiều như vậy, đã chứng minh chị sẽ không làm như vậy. Mặc dù cho tới bây giờ em cũng không thể nhìn thấu tâm tư của chị, nhưng ít ra em cũng hiểu chị. Qúy Mục Nhiễm là một cô gái cường đại, cô ấy là bá chủ trong giới hắc đạo, là đương gia hiện tại của Qúy gia này. Mặc dù lòng dạ ác độc, nhưng chưa bao giờ làm những chuyện đê hèn đó. Cho nên em tin tưởng chị, sẽ không làm."
"Nhưng mà, em đã phá hỏng cam kết của chúng ta không phải sao? Chuyện ban đầu ta yêu cầu em làm, tất cả em còn chưa làm được. Hôm nay em lấy tư cách gì mà đòi ta bỏ qua cho Tần Nhuế?"
"Em không yêu cầu chị bỏ qua cho Tần Nhuế, mà hy vọng chị có thể tác thành cho chúng em."
"Qúy Mục Nhiễm, em đã từng yêu chị. Cho dù chúng ta là chị em cùng cha khác mẹ, nhưng em cũng không thể nào khắc chế loại tình cảm đó. Em biết cái ý nghĩ cùng quan hệ này rất tệ hại, cũng biết rõ chị cũng sẽ không thể để em được ngang hàng mà yêu chị. Nhưng mà em đã thử đánh cuộc một lần, để xem em có thể có được chị hay không?"
"Kết quả của lần đánh cuộc đó, không thể nghi ngờ được là em thua. Hai năm trước khi chị đưa em vào ngục, em không hề hận chị, chẳng qua là em rất thất vọng, cũng thất vọng chị, hệt như em thất vọng chính bản thân mình. Vô số lần em cũng nghĩ đến trực tiếp chết trong ngục giam, cho nên mới làm vài chuyện khốn nạn, muốn cho mấy người đạo mạo nghiêm trang kia gϊếŧ chết em."
"Vừa lúc đó thì cô gái tên Tần Nhuế xuất hiện. Chị ấy đánh em, mắng em, nhưng chưa bao giờ đem những lỗi sai của em báo lại cho cục tư pháp. Em biết chị ấy muốn bảo vệ em, nhưng em cũng không nghĩ tới phần tình cảm ấy. Cho đến lần đó chị ấy đem em nhốt vào trong phòng lạnh, chỗ đó rất lạnh nền đất lại cứng, mà em chỉ mặc mỗi một bộ đồ tù nhân mỏng manh phải nằm trong đó suốt một ngày. Lần đó, em cảm thấy cả người đau đến không thể chịu nổi. Xương khớp chỗ nào cũng đau nhức âm ỉ, hai tay cùng hai chân đã bị đóng băng cũng không còn cảm giác. Khi ý thức cuối cùng còn lưu lại trước khi biến mất, thì Tần Nhuế lúc đó lại xuất hiện đem em ra ngoài, ôm em thật chặt vào trong ngực."
"Em yêu chị ấy không phải vì vẻ bề ngoài hay là tính cách. Mà là sỡ dĩ em có thể ở chỗ này mà nói chuyện với chị, tất cả đều là hy vọng mà chị ấy cho em. Chị ấy khiến cho em đau, khiến cho em lạnh, khiến cho em hiểu được sự khó chịu khi đói bụng, khiến cho hiểu được hương vị khi được người khác quan tâm là như thế nào. Mọi cảm giác ấy, khiến cho em hiểu ra em là một con người, một con người đang còn sống."
"Qúy Mục Nhiễm em không yêu chị, lúc này chị chính là người nhà của em, là chị gái của em. Có thêm nữa em cũng đã từng liều mạng để truy cầu, muốn có được người. Nếu như chị nguyện ý chấp nhận cô em gái này, thì để cho em đi, để cho em và Tần Nhuế chung một chỗ. Nếu như chị vẫn muốn đem em trở thành người con gái của chị..." Qúy Duyệt Phong nói đến đây thì dừng lại, cô rít một hơi thật sâu điếu thuốc trong tay, nhả thêm làn khói trắng mờ vào không trung.
"Nếu như chị còn muốn em trở thành người con gái của chị, vậy em cũng không ngại một mình lưới rách cá chết."
"Ha ha..."Nghe qua lời nói của Qúy Duyệt Phong, Qúy Mục Nhiễm đột nhiên bật cười. Nghe được tiếng cô cười Qúy Duyệt Phong kinh ngạc quay đầu lại nhìn. Giọi vào tầm mắt chính là nụ cười yếu ớt trên mặt của đối phương. Độ cong trên môi kéo vừa chuẩn xác, đôi môi căng mọng cũng không thể nhìn thấy được chút nhăn nhúm nào. Qúy Mục Nhiễm cười, bình thường sẽ khiến cho người khác cảm thấy một trời một vực, khuôn mặt luôn mang theo vẻ nghiêm nghị cũng lãnh khốc lại trở nên vô cùng ôn nhu. Giống như là bề ngoài chỉ giống nhau thôi, nhưng tính cách lại trái ngược hoàn toàn như là hai người khác nhau vậy.
"Qúy Duyệt Phong trước kia ta cũng chưa từng nghĩ tới em sẽ nói chuyện với ta như vậy. Nhưng ta không thể không thừa nhận, em đã thật sự trưởng thành. Em cũng không còn là một cô bé con chỉ biết ngẩng mặt nhìn ta nữa, cũng không còn bị Lê Á Lôi khi dễ ăn hϊếp, đến tối trốn trong nhà vệ sinh làm quỷ nhát gan mà khóc nữa. Em làm rất tốt, khiến ta rất hài lòng. Qủa nhiên là em gái của ta."
Nghe lời của Qúy Mục Nhiễm nói, Qúy Duyệt Phong cũng nương theo khóe miệng cũng cong lên. Hai người lẳng lặng ngưng nhìn nhau, ai cũng không nói nửa lời. "Còn thuốc lá không?" Qua hồi lâu, Qúy Mục Nhiễm đột nhiên lên tiếng hỏi. Qúy Duyệt Phong cúi đầu, lấy bao thuốc lá cất trong túi ra. Trong đó cũng chỉ còn hai điếu thuốc, vừa đủ chia cho hai người các cô.
Ánh lửa vừa mới tắt lại được đốt lên thêm lần nữa. Qúy Mục Nhiễm đưa tay ôm Qúy Duyệt Phong để cho cô tựa lên vai của mình, mà người kia cũng không cự tuyệt, ngược lại cũng thuận theo mà dựa lên.
"Em đã lâu không chịu ngoan ngoãn như vậy để cho ta ôm." Chạm lên bả vai chỉ toàn xương của Qúy Duyệt Phong, Qúy Mục Nhiễm thở dài nói
"Nếu như chị có nhu cầu, sau này lúc nào cũng có thể tới ôm, nhưng không được ôm trước mặt Tần Nhuế, như vậy chị ấy sẽ ghen."
"Sao cô ấy lại hẹp hòi như vậy, ta thành toàn cho hai đứa, kết quả muốn ôm một chút cũng không được hay sao?"
"Nếu như chị chỉ muốn ôm một cái, chỉ cần nói một câu thôi, không chừng còn có một đám đầy những cô gái khác chờ cho chị ôm."
"Nhưng mà bọn họ cũng không phải là em a."
"Cô ấy không phải là em, nhưng so với em còn tốt hơn, thậm chí, so với chị còn yêu chị hơn."
"Em muốn nói cái gì?" Thông mình như Qúy Mục Nhiễm dĩ nhiên sẽ hiểu được trong lời nói của Qúy Duyệt Phong có ý gì. Em ấy đem điếu thuốc còn tỏa khói ngậm lên miệng, từ bên mặt nhìn qua, hoàn toàn không có chút bộ dạng cao cao tại thượng lúc bình thường, ngược lại cảm giác hệt như tên nhãi ranh côn đồ hỗn đản. "Chị, em đang nói gì hẳn chị cũng biết. Chị ấy ở bên cạnh chị lâu như vậy, em không tin là chị không nhận ra được tình cảm của chị ấy, đối với chị ấy không chút cảm giác gì."
"Chị ấy là một cô gái tốt, cũng rất thích hợp làm chị dâu tương lai của em. Chị đã bỏ lỡ một lần, lúc này, em hy vọng chị đừng bỏ lở lần nữa. Yêu thật sự là thứ rất kỳ diệu, nó rất khó phai mờ, nhưng sau khi chết ở trong lòng lại giống cánh chim nhỏ yếu ớt vậy. Có lúc chị cũng nên quay đầu nhìn lại một chút, có lẽ còn có người vẫn luôn đang đợi chị."
Lời nói của Qúy Duyệt Phong khiến cho Qúy Mục Nhiễm rơi vào trầm tư. Cô cũng biết người mà đối phương đang nhắc đến "chị ấy" chính là Lê Á Lôi. Cuối cùng thì từ lúc nào đã phát hiện ra tình cảm của cô gái này đối với mình chứ, Qúy Mục Nhiễm nhớ đó là có lẽ về trước kia. Nếu như một người thật lòng yêu thương người khác, cho dù cô ấy có ngụy trang tốt hơn nữa, thì đôi mắt ấy cũng không thể lừa được người.
Qúy Mục Nhiễm cũng không nghĩ ra tại sao Lê Á Lôi lại yêu một mình như vậy trong khi mình luôn đối xử rất tệ với cô ấy, lại càng không nguyện để cho mình biết được bộ dạng yếu ớt của Qúy Duyệt Phong hai năm trước vì sai lầm của mình. Cũng không nói mình lại hời hợt với cô ấy như vậy, coi thường cô ấy, thậm chí tổn thương cô ấy, nhưng cô gái ngu ngốc này cứ hết lần này đến lần khác cứ thế lao vào.
Những ngày vừa qua, khi một mình trong tĩnh lặng, Qúy Mục Nhiễm lại không tự chủ được mà nhớ tới ngày đó đưa Lê Á Lôi về nhà, nhớ lại những lời mà cô ấy đã nói với mình.
"Qúy Mục Nhiễm, tôi biết cô sợ phải yêu một người, cũng biết cô không muốn bị tình yêu làm thay đổi. Nếu là như vậy, tôi sẽ nguyện ý chờ, cho đến khi cô nghĩ ra thì sẽ dừng lại. Cho dù là phải chờ đợi đến bao lâu. tôi cũng sẽ không buông bỏ. Lúc cô cần nhất một người đáng giá tới giúp cô chia sẽ tịch mịch, giúp cô yêu quý mình, người đó, chỉ biết là tôi."
"Vốn dĩ tồi cũng không muốn nói với cô những điều này, nhưng chuyện đã đi tới nước này, tôi nghĩ cô cũng đã nhìn thấu mọi thứ. Cô không cần phải ghét tôi, cũng không cần pahỉ đối xử hời hợt với tôi. Tôi chỉ muốn nơi những lời này, coi như là lần cuối cùng hy vọng. Qúy Mục Nhiễm đừng ép mình đi chịu đựng cô độc nữa. Yêu một người, cũng không phải là thay đỏi hay hủy diệt, mà là một điều trọn vẹn khác."
"Sao em lại nói giúp cô ấy? Ta nhớ là em hẳn rất ghét cô ấy mà, không phải là sợ ta đổi ý, nên vội vả đem ta tống cho người khác chứ?"
"Trước kia em ghét chị ấy, bởi vì cả hai là tình địch. Bây giờ, em lại càng muốn chị ấy làm chị dâu."
"Chị dâu? Nhưng mà ta cũng không có nói là ta thích cô ấy."
"Chị, liền quan đến chuyện tình cảm của chị và và chị ấy, em cũng không có nói nhiều, nhưng em cũng có thể đoán được suy nghĩ của chị. Yêu một người, cũng không có gì đáng sợ, đáng sợ nhất là mình không phát hiện ra, không chịu thừa nhận. Chị hãy tự hỏi lòng xem có thật sự là chị chưa từng quan tâm đến chị ấy hay không. Sau khi chị ấy rời đi người mà chị nhớ nhiều nhất là ai? Lấy địaw vì và tài sản của chị ấy có thể làm được như vậy, ngay cả em cũng không thể không bội phục chị ấy. Nếu như nói khuyết điểm cứng thì chính là trong mắt không có người cuồng vọng thôi."
"Còn nữa, chị ấy uống say thì sẽ coi em và chị là chó."
"Ách.. cái này rất nghiêm trọng."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lễ giáng sinh đã qua đi, sau khi được an đủ mọ thứ Hiểu Bạo lại xuất phát viết văn. Nhưng dạ dày tui yếu quá, ăn có chút đồ nướng thôi mà bị cảm mạo rồi, xem ra tui không thể ăn ngon miệng được rồi! Được, không nói nhảm nữa, chương này rốt cuộc Nhiễm tỷ tỷ cũng chịu buông tha cho Tiểu Phong Phong, quyết định tác thành cho nàng và Tần Nhuế. Thật ra thì tui muốn nói Nhiễm tỷ tỷ làm như vậy là thông minh đó, chuyện như vậy nàng cũng đã sớm liệu được, nhưng mà chỉ muốn cố gắng một lần mà thôi. Nhiễm Phong đã là quá khứ. Vì vậy mọi người cần phài nhìn tới phía trước, muốn xem Nhuế Phòng và Nhiễm Lê! Thúc đẩy cho cp Nhiễm Lê thật ra chính là Tiểu Phong Phong của chúng ta? Hơn nữa, Tiểu Phong Phong người còn dám nói ngươi không có tâm tư? Nói về chuyện tối nay ngươi vừa cùng Nhiễm tỷ tỷ làm chuyện thân mật kia! Lại còn ôm một cái! Còn phải gạt Nhuế Nhuế! Ngươi đã lâu chưa ăn roi rồi ha!
So, không nói nhiều nữa, hôm nay chúng ta bắt đầu đọc truyện ngắn đi. Chương tiếp theo nga, hình như mọi người đối với truyện cũng không phải là rất thích? Nếu như không thích thì tui sẽ đổi, nhưng tui thấy Nhiễm tỷ tỷ và Nhuế Nhuế hai người mặt than này cũng dễ thương mà.
Liên quan đến tin nhắn ở chương trước, tui thật là muốn cười một cái, này, các người có còn dám tà ác không hả? Lê tỷ tỷ làm sao lúc nào cũng rạo rực không biết tiết tháo như vậy đâu! Cho nên nhìn tới nhìn lui, hay là tui là đối tượng yy đáng tin! Chương này Lê tỷ tỷ và A Hắc ra với một cách đúng vi diệu, như vậy cũng tốt so với người Trung Quốc chúng ta hay Mao gia gia nhiệt tình a! Dù gì ra khỏi nhà cũng không thể không may theo tờ giấy màu đỏ có hình Mao gia gia a! Cái này chứng mình cho cái gì? Mao gia không có ở đây! Nhưng thím ấy vẫn còn sống trong đầu chúng ta! Lê tỷ tỷ và A Hắc cũng như mọi người. Mặc dù bọn họ đang được Lê gia nuôi nhưng vẫn tồn tại trong đầu Nhiễm tỷ tỷ! So... không nói nhiều nữa, chúng ta bắt đầu vào xem truyện ngắn thôi nào. Chương tiếp nối nga, nhưng mà tui thấy mọi người có vẻ như là không thích phần truyện ngắn này lắm nhỉ? Nếu như không thích thì tui sẽ đổi vậy nhưng mà tui cảm thấy Nhiễm tỷ tỷ và Nhuế Nhuế hai người mặt than này nhìn cũng rất dễ thương mà.
Vài ngày sau trôi qua, trong khoảng thời gian này, Lê Á Lôi và Qúy Duyệt Phong còn có cả Tần Nhuế đã giải thích cả trăm lần với Qúy Mục Nhiễm nàng không phải em gái cô, nhưng lại không hề biết là lúc Qúy Mục Nhiễm mất trí nhớ thì cùng lúc cũng biến thành tên ngu ngốc, không còn như lúc trước, nàng không những không tin lời Qúy Duyệt Phong và Lê Á Lôi, mà còn liệt cả hai vô danh sách đen, không cho phép các nàng đến gần Qúy gia. Lần hai người đều sững sờ. Nhìn Qúy Mục Nhiễm ôm Tần Nhuế hai tròng mắt rưng rưng ngồi trên sofa, Qúy Duyệt Phong và Lê Á Lôi cùng lúc dưa tay ra, thì lúc này đột nhiên của nhà Qúy gia cạch một tiếng liền mở ra, đem hai người các nàng ném ra đường. (hệt như tình tiết trong truyện của Quỳnh Dao.)
Qúy Duyệt Phong: (nhìn vợ nhà mình bị gái đoạt mất, Qúy Duyệt Phong ngoại trừ không biết phải làm gì, chỉ có thể ngồi khóc. Ai có thể nói cho nàng biết, Qúy Mục Nhiễm không phải là cố ý đi!)
Lê Á Lôi: (thấy Qúy Duyệt Phong mặt mũi khóc than thảm thiết, trong lòng càng thêm buồn rầu. Nàng thật vất vả mới làm động lòng được cái đầu gỗ đáng chết Qúy đương gia này thành bạn gái mình! Kết quả nửa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim, lại còn là vợ của tình địch trước kia của mình nữa chứ! Chuyện này ập đến khiến cho ai cũng buồn rầu!)
Lê Á Lôi: Qúy Duyệt Phong em lo mà quản tốt người của mình đi có được không! Trước kia là em, giờ lại là Tần Nhuế! Hai người tại sao cứ phải giành Nhiễm Nhiễm với chị hả!
Qúy Duyệt Phong: Này! Lê Á Lôi, chị đừng có nói oan cho em được không! Chị buồn chẳng lẽ em không biết buồn sao! Vạn nhất Qúy Mục Nhiễm nổi lên sắc tâm, đem Nhuế Nhuế cho... Ô ô! Em không muốn sống! (Qúy Duyệt Phong nói xong, liền lệ chua cay)
Lê Á Lôi: ... Fuck, khóc cái gì mà khóc, chị mày còn chưa khóc nữa là! đồ đáng ghét chết tiệt!
Vì vậy hai người vừa mất đi công quân ai về nhà nấy, mỗi người một nhà lại đối mặt với nỗi buồn một mình.
Ban đêm, đưa tay lên cũng không thấy được năm ngón. Cái gọi là nguyệt hắc phong cao, đoạt trinh tiết của ngươi, những lời này nói ra cũng không phải là không có căn cứ. Xung quanh biệt thự Qúy gia, có hai người mặc đồ đen đang rón rén đi vào, một người từ bên trái đến, một người từ bên phải đến. Nhìn qua phần ngực hai người nhô lên, hẳn là hai cô gái rồi. Hai người mặc đồ đen thận trọng đi vào, nhưng vừa mò đến cửa chính thì lại đυ.ng phải nhau.
Người mặc đồ đen 1: Ngô! Đau quá, là ai đυ.ng tui!
Người mặc đồ đen 2: Này! Cô muốn gϊếŧ chết tui à!
Người mặc đồ đen 1: Lê Á Lôi!?
Người mặc đồ đen 2: Qúy Duyệt Phong!?
Thì ra hai người mặc đồ đen, chính là hai người đã bị tống ra khỏi nhà ngày hôm nay.
Qúy Duyệt Phong: Chị tới đây làm gì!?
Lê Á Lôi: Em đến đây làm gì!?
(hai người miệng đồng thanh hỏi, sau khi nói xong cũng đều sững sốt một chút.)
Qúy Duyệt Phong: Chị nói trước!
Lê Á Lôi: Chị mày đương nhiên tới tìm Nhiễm Nhiễm.
Qúy Duyệt Phong: Vậy em cũng đến tìm Nhuế Nhuế.
(nếu như hai người có cùng mục đích giống nhau, tự nhiên sẽ hợp thành liên minh. Nhìn đến cái CCTV trước cửa chính Qúy gia, cho dù hai người đã mặc đồ đen nhưng mà cách biện pháp đề phòng nghiêm chặt của Qúy gia hai người các nàng cũng biết. Cũng may là hai người đối với địa hình biệt thự Qúy gia đã thuộc trong lòng bàn tay, các nàng biết, cho dù là biệt thự Qúy gia, cũng sẽ có góc chết. Bức tường ở sau vườn hoa, dưới bụi cỏ có một cái chuồng chó, đó là do Qúy Mục Nhiễm có ý xây cho con A Hắc của Lê Á Lôi.)
Qúy Duyệt Phong: (ngây ngốc nhìn cái lỗ đen thui, trợn mắt há hốc miệng nhìn Lê Á Lôi) thật sự phải chui sao?
Lê Á Lôi: Nói nhảm, không chui thì làm sao vào được? Không đi vào em làm sao tìm vợ được! Nhanh lên, em chui vào trước đi!
Qúy Duyệt Phong: Dựa vào cái gì kêu em chui trước! Rõ ràng là chị muốn từ chỗ này đi vào mà! Chị đi trước đi!
Lê Á Lôi: (bị Qúy Duyệt Phong làm cho tức giận nói không nên lời, tính toán một chút, muốn chị mày chui thì chị mày chui!)
(mắt thấy Lê Á Lôi cong cái mông mà chui vào trong, Qúy Duyệt Phong nghiêng đầu không
dám nhìn, cô biết, chút nữa mình cũng phải đối mặt với chuyện này.)
Lê Á Lôi: Qúy Duyệt Phong, cái con nhỏ này nhanh lên chút coi!
Qúy Duyệt Phong: Tới đây.. (Qúy Duyệt Phong vừa nói liền cúi người xuống chui vào bên trong, nhưng nàng lại quên mất bên hông còn đang dắt một khẩu súng, khi nàng vừa chui vào được nửa người thì vì cây súng kia thì nửa người cũng bị kẹt lại tại chỗ, kết quả cả người Qúy Duyệt Phong bị kẹt tại chỗ...)
Lê Á Lôi: Sao em lại chui không qua vậy a!
Qúy Duyệt Phong: Kẹt...
Lê Á Lôi: Cái gì?
Qúy Duyệt Phong: "Em gái chị a"(chửi bậy đó nha)! Em là em bị kẹt nè!
Lê Á Lôi: Khốn kiếp! Cô lúc nào không kẹt lại kẹt ngay lúc này chứ hả!
Qúy Duyệt Phong: Đừng nói nhảm nữa! Mau kéo em ra ngoài a!
Lê Á Lôi: Biết rồi, đừng có làm ồn!
(thật vất vả mới kéo được Qúy Duyệt Phong ra ngoài, hai người mệt mỏi thở hồng hộc, nhìn biệt thự Qúy gia rộng lớn xung quanh còn có vệ sĩ, Lê Á Lôi có chút hối hận tại sao lại không đem theo A Hắc vệ sĩ của Lê gia tới.)
Lê Á Lôi: Qúy Duyệt Phong, em có chắc là mình đánh thắng được Nhiễm Nhiễm không hả?
Qúy Duyệt Phong: Cái này còn phải xem tình hình nữa.
Lê Á Lôi: Vậy em xem thử tình hình bây giờ như thế nào?
Qúy Duyệt Phong: Tạm ổn, vừa nãy chui lỗ chó xong bị trật hông rồi.
Lê Á Lôi:... Nếu vậy chúng ta chui ra lại đi? Tìm thêm mấy người nữa tới?
Qúy Duyệt Phong: Không được! Em phải đi tìm Nhuế Nhuế bây giờ!
(hai người đứng dậy đi tới biệt thự Qúy gia, ai ngờ các nàng vừa mới đi được một bước, liền bị một đám người cầm súng lục bao vây! Bọn họ còn lớn tiếng kêu: "Nhanh đi báo với Đại tiểu thư, có hai tên trôm chui lỗ chó lẻn vào Qúy gia!")
Qúy Duyệt Phong: (còn dám thành thật nữa sao?)
Lê Á Lôi: (còn dám lớn tiếng thành thật sao?)