Thiết Ngục Mê Tình

Chương 108

Hơi thở nặng nề của người nằm trên truyền đến bên tai, lướt đi trên cổ cảm giác đầy trơn trượt, khiến cho Qúy Duyệt Phong khó chịu nghiêng đầu qua một bên. Hiện tại Qúy Mục Nhiễm hệt như một quả cầu đầy khí, gần như sắp bùng nổ. Nhưng cũng không thể tìm thấy đôi mắt đen đầy du͙© vọиɠ ngày đó, mà nguồn gốc gợi lên du͙© vọиɠ ngày ấy chính là mình!

Qúy Duyệt Phong vặn vẹo cổ tay mình rất muốn thoát khỏi lớp vải trói tay kia. Mà cái áo Qúy Mục Nhiễm khinh thường xé nát ấy lại trở nên bền chắc căn bản cũng không tìm được kẽ hở để mà tháo mở.

Phần ngực mềm mại không ngừng bị xoa nắn, một chút lưu tình cũng không hề có. Qúy Duyệt Phong giơ chân lên muốn lui về phía sau, nhưng Qúy Mục Nhiễm làm sao có thể cho cô cơ hội nào chứ? Cổ chân bị mọt bàn tay gắt gao nắm lại, ngày sau đó, bàn tay từ từ trượt xuống, di chuyển đến nơi giữa hai chân. Nơi đó chỉ cách tầng phòng bị cuối cùng một ít, cũng đã chạm đến nơi tư mật của cô.

Sợ hãi và khó chịu khiến cho Qúy Duyệt Phong không ngừng run rẩy. Thân thể của cô cũng không muốn dung nạp thêm bất kỳ người nào nữa. Trừ Tần Nhuế, cô cũng không muốn tiếp nhận bất cứ ai đυ.ng chạm. Nhất là Qúy Mục Nhiễm. Nhưng mà xúc cảm từ da truyền đến luôn là chân thật như vậy. Nhìn Qúy Mục Nhiễm há miệng ngậm lấy chóp đỉnh trên ngực mình, Qúy Duyệt Phong chỉ biết nhắm mắt không muốn nhìn thấy cảnh này, cuối cùng không nhịn được nữa nước mắt theo hai bên kẽ mắt từ từ chảy xuống.

Đây là lần đầu tiên cô trở nên yếu đuối mà khóc trước mặt Qúy Mục Nhiễm. Cô chịu đủ rồi, chịu đủ hết thảy tất cả mọi thứ này. Qúy Duyệt Phong không thể hiểu nổi tại sao mình lại phải chịu đựng những điều như vậy, mẹ ruột sau khi sinh cô ra cũng không thèm nhìn mặt liền đem cô vứt bỏ trên đường cái. Khi đó cũng là mùa đông giá rét, nếu như không có người hảo tâm đưa cô đến cô nhi viện, thì sợ rằng cô đã chết trên đường cái mất rồi.

https://youtu.be/9SFD9Bhik8Y

Thật vất vả mới được Qúy Chấn Đồ đem về Qúy gia, cho mình một cái tên, còn nghĩ rằng sau này mình sẽ có gia đình, có nhà. Sẽ có một căn nhà như vậy, rồi cả người nhà nữa, nhưng ngược lại chỉ đều là xấu xa. Lúc này người đang đè trên người mình lại chính là chị gái của mình, người mà cô đã từng yêu hơn 10 năm.

Qúy Duyệt Phong cũng không quan tâm Qúy Mục Nhiễm luôn xem thường mình, cũng không hề quan tâm chị ấy hết lần này đến lần khác mình vì chị ấy mà phải mạo hiểm, thậm chí những vết sẹo trên người tìm được một cái thì cũng chính là những vết sẹo chí mạng. Cô chỉ hy vọng đối phương có thể cho mình một chút yêu thương, một chút tôn trọng. Nhưng mà chị ấy lại chỉ có thể đem đến cho mình tổn thương cùng mọi thứ hư không.

Qúy Mục Nhiễm cuối cùng thì chị muốn tôi phải làm gì, thị chị mới chịu bỏ qua cho tôi? Có phải chỉ cần tôi vì chị mà chết lần nữa thì chị sẽ buông tay?

Khi phòng tuyến cuối cùng bị xâm chiếm, Qúy Duyệt Phong cũng để mặc cho Qúy Mục Nhiễm tách hai chân mình ra. Không muốn giãy dụa cũng không cầu xin tha thứ. Nếu đối phương muốn thân thể này thì cứ lấy đi, tốt lắm. Chỉ cần trái tim này còn đập, thì vĩnh viễn cũng chỉ thuộc về Tần Nhuế mà thôi. Cho dù có một ngày cô phải chết thì lòng này có hóa thành tro bụi cũng chỉ sẽ yêu một mình Tần Nhuế mà thôi.

"Em không thích cho ta đυ.ng sao?" Qúy Mục Nhiễm nhìn ánh mắt đầy tuyệt vọng, dường như đã buông tha dãy giụa của Qúy Duyệt Phong thì thầm. Nhưng mà đáp lại câu trả lời của cô cũng chỉ là một mảng trầm tĩnh. Chất lỏng đỏ tươi tràn ra mép miệng từ từ chảy xuống cổ Qúy Duyệt Phong. Qúy Mục Nhiễm hoảng hốt đưa tay tách miệng cô ra, mới phát hiện đối phương đã căn lưỡi cùng môi mình đến vỡ nát.

"Em..." Chỉ khiến cho người kia thốt lên một chữ cũng không nói gì thêm. Tầm mắt của Qúy Duyệt Phong cũng đã không còn tiêu cự, giống như một người mù lạc mất hồn phách. Qúy Mục Nhiễm đứng dậy lộ ra nụ cười khổ. Người con gái này cũng đã không còn thuộc về mình nữa. Cho dù có đem em ấy cột lại bên người, nhưng vĩnh viễn cũng không thể mơ tưởng mà có được lòng của em ấy, cũng khiến cho em ấy không boa giờ đáp lại.

"Ta sẽ không đυ.ng em nữa." Qúy Mục Nhiễm nói xong cũng cởi bỏ miếng vải côt tay Qúy Duyệt Phong ra. Nhìn thấy trên cổ tay vì giãy dụa mà xuất hiện nhiều vết xước đỏ, khiến cho cô chỉ biết nén lại hối hận trong lòng cũng không dám nói ra, nhẹ nhàng nắm lấy hai tay của Qúy Duyệt Phong, nhưng trong lúc lơ đảng lại phát hiện cánh tay trái kia lại không ngừng run rẩy.

Qúy Mục Nhiễm có chút nghi ngờ cầm lấy cổ tay trái của Qúy Duyệt Phong, trong nháy mắt mặt liền biến sắc. "Tay trái em phế." Những lời này không phải là một nghi vấn mà đang trần thuật một sự thật. Cô không nghĩ tới phát súng kia lại tạo thành thương tật nghiêm trọng cho Qúy Duyệt Phong như vậy, mạc dù bên trong xương đã dùng một tấm théo để cố định, nhưng vĩnh viễn cũng không thể nào khôi phục lại trạng thái tốt nhất như lúc ban đầu. Nếu hư không được điều trị tốt, có lẽ đến cả một ly sữa bình thường cũng không thể cầm được.

Ngưng mắt nhìn Qúy Duyệt Phong vẫn nằm đó cho dù mình nói gì thì em ấy cũng không có phản ứng. Qúy Mục Nhiễm nhíu mày muốn bế em ấy đi tẩy rửa thân thể một chút. Ai ngờ được tay cô vừa chạm vào người thì đối phương lại giống như là bị điện giật dùng sức vùng vằng, trong cổ họng phát ra tiếng cũng không rõ là đau hay rêи ɾỉ.

https://youtu.be/gKkTCEKJGxg

"A Nhiễm... Không cần..." Cái tên quen thuộc mà thân mật kia vào lúc này lại được gọi ra, chỉ khiến cho lòng Qúy Mục Nhiễm cảm thấy chua xót. Khiến cho cô lại nhớ đến đêm đó mình cùng Qúy Duyệt Phong qua đêm, em ấy cũng đã kêu tên mình như vậy. Lúc đó trong mắt Qúy Duyệt Phong tràn đầy hạnh phúc cùng mọng đợi, hệt như một đưa nhỏ cao hứng.

Mà Qúy Mục Nhiễm cũng không hề ghét em ấy gọi tên mình như vậy, ngược lại thì vô cùng thích. Mỗi lần nghe được Qúy Duyệt Phong kêu mình là A Nhiễm thì cô luôn cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp. Nhất là trong lúc Qúy Duyệt Phong lêи đỉиɦ không ngừng nỉ non chính tên cô, nói yêu cô. Thời điểm đó em ấy vô cùng xinh đẹp không thể có gì so sánh được. Giống như là tất cả mọi bảo vật quý giá trên thế giới cũng không bằng một tiếng nỉ non của em ấy.

Qúy Mục Nhiễm lắc đầu đem Qúy Duyệt Phong cùng ánh mắt tràn đầy sợ hãi ôm vào trong chăn, tìm một cái khăn tay lau khô đi vết máu trên miệng của cô rồi mới xoay người rời đi.

Ngâm nga, cũng đàn biến mất mà chìm vào bóng đêm. Trừ bỏ ánh trăng bên ngoài cũng không ai biết được tiếng thở dài này phát ra từ ai. Có lẽ là em. Hya hoặc là, là cô...

Ra khỏi phòng ngủ Qúy Mục Nhiễm chậm rãi đi xuống lầu ngồi vào ghế sofa. Lúc này, người giúp việc của Qúy gia cũng đã sớm đi ngủ hết, toàn bộ phòng khách trừ cô ra thì cũng không còn ai nữa. Nghe trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân Qúy Mục Nhiễm nghiêng đầu nhìn, chỉ nhìn thấy Lê Á Lôi mặc một bộ váy đen chất liệu là tơ lụa mỉm cười đi đến chỗ mình. Trong nụ cười ấy cũng chỉ tràn đầy giễu cợt.

"Chậc, đường đường là kế nhiệm Qúy gia, mà buổi tối lại một mình ra sofa ngủ. Có phải cô lại bị em gái cho ăn bế môn canh* không hả?" Thật ra thì nếu cô muốn có nhu cầu giải quyết về phương diện kia thì tới tìm tôi cũng không phải là không được. Dù sao thì người kia căn bản bây giờ cũng không muốn yêu cầu gì cô nữa, cho dù cô có đi liếʍ cô ấy, thì cô ấy cũng sẽ không ướt."

*bế môn canh: đuổi ra ngoài.

"Đối với cô lựa chọn tốt nhất chính là quay trở lại lên lầu, đừng có xuất hiện trước mặt tôi." Qúy Mục Nhiễm lấy cánh tay đang khoác trên cổ mình xuống, lạnh giọng nói. Mặc dù trên mặt không có biểu tình gì, nhưng lại càng tỏa ra bản chất con người ưa sạch lạnh lùng của mình, nhưng trong lòng cô đang tức giận biểu hiện rõ thì không thể không nghi ngờ.

"Ha ha, tôi trở về trên lầu, thật có thể chứ? Nếu như tôi đoán không lầm, tối nay hình như cô cũng không còn chỗ cho mình nữa. Qúy Mục Nhiễm cô đúng thật là một kẻ đáng thương, tính toán hết mọi thứ, thậm chí còn đem tất cả ra mà uy hϊếp, chỉ để đoạt lại một cô gái từ trong tay người khác. Kết quả, Qúy Duyệt Phong cũng không thuộc về cô. Thậm chí là thân thể của em ấy mà cô cũng không có được.""Tay của em ấy, là do cô đả thương?" Qúy Mục Nhiễm nhìn Lê Á Lôi ngồi trên chân mình không chịu rời đi, mở miệng hỏi. Cô gái này chẳng lẽ cho là mình còn e dè Lê gia mà không dám động thủ với cô ta sao? "Tay cái gì?" Lê Á Lôi không trả lời ngược lại còn hỏi, cô cũng không hề biết chuyện tay Qúy Duyệt Phong bị thương, dù sao thì phát súng kia cũng là chính cô bắn ra. Nhưng mà biểu tình mỉm cươi của cô lúc này lại khiến cho Qúy Mục Nhiễm lại hiểu thành đó là sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

"Tay trái của em ấy, bời vì phát súng lần trước của cô khi vào ngục giam đã hoàn toàn bị phế bỏ, trong vòng mấy năm tới cũng không còn cách hồi phục."

"Hả? Chỉ như vậy thôi sao?" Nghe Qúy Mục Nhiễm trả lời, biểu tình trên mặt Lê Á Lôi lại càng trở nên vô vị, tiếp đó lại mở miệng. "Chẳng qua cũng chỉ là một cánh tay thôi, cho dù tôi muốn mạng của em ấy, cũng là chuyện không phải là không thể."

"Lê Á Lôi, trước khí nói chuyện cô nên nghĩ đến hậu quả. Đừng tưởng rằng có cha cô làm chỗ dựa, thì muốn ở Qúy gia muốn làm gì thì làm. Em ấy là người của Qúy gia, là người con gái của tôi, tôi không cho phép bất kỳ người nào động đến em ấy cho dù chỉ là một sợi tóc cũng không được, kẻ cả cô. Lần sau nếu như cô dám đả thương em ấy, thì tôi cũng sẽ cho cô chôn cùng."

"Qúy Mục Nhiễm, tôi cũng xin khuyên cô một câu, Qúy gia nhà các người lợi hại, nhưng Lê gia cũng không phải là một con cọp giấy. Nếu như cô muốn chơi tôi, tôi lấy tất cả hầu cô. Em ấy là người con gái của cô? Lúc này cô nói những lời đó, chẳng lẽ cô không thấy mắc cười sao? Đến cả thân thể cũng không muốn cho cô chạm vào, cô còn cho là em ấy là người con gái của cô?"

"Qúy Mục Nhiễm cô cũng thật là hèn hạ. Rõ ràng em ấy đã không còn yêu cô nữa, thậm chí không tránh được còn luôn thường xuyên tránh xa cô, cô lại dùng cái mặt nóng đi áp sát cái mông lạnh của em ấy. Trong lòng Qúy Duyệt Phong cô căn bản cái gì cũng không phải. Nhiều lắm cũng chỉ là một kẻ dùng thủ đoạn đê hèn chia rẽ em ấy cùng người con gái mà em ấy yêu thương, đúng là một người chị không biết liêm sỉ!"

"Lê Á Lôi, có lẽ tôi nên để cho cô biết cái gì gọi là sợ." Qúy Mục Nhiễm nói xong đứng sau lưng éo bả vai của cô lên bàn trà. Cảm giác được tay đối phương gắt gao túm lấy bả vai của mình, Lê Á Lôi cũng không có chút gì là sợ hãi, chiwr như vậy nhìn Qúy Mục Nhiễm mà cười, trong mắt càng khinh miệt nhiều hơn.

"Cô chính là người đầu tiên dám dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, trước kia thì làm bị thương Qúy Duyệt Phong bây giờ lại lên tiếng làm nhục tôi. Vậy tôi cũng không cần thiết giữ lại cô nữa!" Qúy Mục Nhiễm nói xong ngay sau đó là một tiếng "Crắc" một tiếng giòn dã. Đau đớn kịch liệt tràn đến, khiến cho sắc mặt Lê Á Lôi bơ phờ, trong nháy mắt xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng. Cô nhìn xuóng cánh tay phải trên bàn, ngây ngô ngẩn người tại đó.

Cô không nghĩ tới, Qúy Mục Nhiễm tại tự tay bẻ gãy xương tay của cô.

"Nếu như cô còn muốn sống, thì cút ra ngoài mau. Nếu như cô muốn chết, tôi thành toàn cho cô." Qúy Duyệt Phong rút ra cây Hắc Phong, kéo mở khóa an toàn, dùng họng súng chỉa lên đầu Lê Á Lôi. Ánh mắt đen nhánh kia xoáy sâu hun hút như một cái động không đáy biểu hiện cho lòng kiên quyết của Qúy Mục Nhiễm. Tối nay Lê Á Lôi không chỉ là gãy đi mất một cánh tay, mà lòng của cô còn bị Qúy Mục Nhiễm vô tình làm cho tổn thương đến tan nát.

"Được, tôi cút... tôi cút..." Lê Á Lôi dùng tay trái chống thân thể đứng dậy, nhưng không cẩn thận đυ.ng phải xương gãy của tay phải, khiến cho cô đau đến muốn ngất đi. Cô mỉm cười nhìn họng súng của Qúy Mục Nhiễm vẫn còn đang nhắm trên đầu mình, cười lớn tiếng hơn, càng cười càng càn rỡ. Dường như muốn đem nụ cười cả đời này mà nở rộ vào lúc này.

Cuối cùng cô ấy vẫn đuổi mình đi, nói chuyện cũng rất tốt, mắt cũng cũng không thấy sạch sẽ. Cô cũng không cần mỗi ngày nhìn Qúy Mục Nhiễm quan tâm Qúy Duyệt Phong, cũng không phải chịu đựng như là chính mình không nhìn thấy gì. Càng không cần phải dùng tới rượu để làm tê dại nỗi đau trong lòng, mỗi ngày mỗi đêm cũng không cần ngủ cạnh cửa chỉ để nghe được tiếng bước chân của cô ấy.

Qúy Mục Nhiễm, cô chỉ cần tự do phóng khoáng mà buông xuống tốt, bất kể cô làm chuyện xấu gì, đều có tôi ở sau lưng chăm sóc cô. Vô luận lúc nào, khi cô nguyện ý quay đầu, cũng sẽ không cô đơn.

Qúy Mục Nhiễm ngốc lăng nhìn Lê Á Lôi lảo đảo nghiêng ngã bóng lưng, trong lòng bỗng nhiên thoáng qua một tia chua xót dị thường đau đớn. Sự đau đớn này không giống như bị dao đâm, hay bị đạn bắn vào, càng không giống như hồi nãy lúc bị Qúy Duyệt Phong cự tuyệt trong lúc khổ sở. Sự đau đớn này còn có bực bội, rất lớn, lại cũng vô lực.

"Chú Vương, đưa Lê tiểu thư đi bệnh viện."

"Vâng." Cuối cùng vì không yên tâm Qúy Mục Nhiễm lại đi tìm chú Vương, muốn đẻ cho ông ấy đưa Lê Á Lôi đi bệnh viện. Nhưng không lâu sau chú Vương vừa đi ra cũng đã quay lại.

"Cô ấy đâu?"

"Đại tiểu thư, sau khi đi ra ngoài tôi cũng không tìm được Lê tiểu thư, xe cô ấy để dưới gara cũng không có lái đi."

"Tôi biết rồi, chú Vương, mau nghỉ ngơi sớm đi."

"Đại tiểu thư, có cần phái người đi tìm một chút không? Nếu như Lê tiểu thư xảy ra chuyện gì, nhất định Lê gia và Qúy gia sẽ có xích mích."

"Không sao hết, không cần."

Qúy Mục Nhiễm nói xong đứng dậy đi lên lầu, nhưng mà lúc đi ngang qua phòng của Lê Á Lôi cửa phòng còn đang mở, không tự chủ được mà đi vào.Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cuối cùng Tiểu Phong Phong đã bảo vệ rất tốt thân thể của mình, nhưng mà lại bị Nhiễm tỷ tỷ nhìn nàng khỏa thân còn ăn một ít đậu hủ. Bởi vì mọi người cứ cho rằng chương trước phản ứng quá mức kịch liệt, cho nên tui quyết định thay đổi người ngược. Vì vậy chuyện Nhiễm tỷ tỷ xuất hiện ngược Lê tỷ tỷ còn xa không? Nửa chương sau Hiểu Bạo đã trở tay hất về phía Lê tỷ tỷ. Nga a a a, Mẽ Na Tang thiên tính vạn tính cũng không nghĩ tới đúng không? Ngoài ra mọi người đọc xong trong qúa trình đó tui cũng có ngược Nhiễm tỷ tỷ một chút đó. Có thể đem Nhiễm tỷ tỷ ngược đến mắc cười, chuyện này không đáng vui mừng sao? Có lẽ, Nhiễm tỷ tỷ mất đi tất cả quý giá, thì nàng mới thấy được người bên cạnh mình đã bỏ ra những gì. Sở dĩ Lê tỷ tỷ mắng nàng như vậy thật ra thì con mắt đất rất đơn giản, chỉ là muốn chọc giận Nhiễm tỷ tỷ. Lê tỷ tỷ cũng biết kiềm nén nỗi sợ Nhiễm tỷ tỷ trong lòng nhưng cũng đã từng thân mật, cho nên mới bày ra hạ sách này, không nghĩ tới lại phải trả giá đắt như vậy. Vì vậy tui thấy thương cho Lê tỷ tỷ, lau lệ chua cay a. (đem nước mũi phóng lên mặt Nhiễm tỷ tỷ!)

Rất nhiều người đã hỏi tui, trời ạ, Hiểu Bạo, ngược từ chương 93 cho đến giờ, cô đã ngược đủ chưa vậy? Lúc nào thì mới có thể đoàn tụ đây? liên quan đến vấn đề này tui biết mà. Bởi vì gửi bài lên Tấn Giang mỗi ngày thì giống như phim ti vi vậy một bên quay một bên chiếu. Cho nên mỗi ngày tui đều viết, mỗi ngày chiếu. Có lúc là tác giả viết văn, mỗi lúc tại mỗi đoạn không có cùng ý tưởng. Cho nên có vài người hỏi tui khi nào thì mới cho Nhuế Nhuế và Phong Phong đoàn tụ với nhau, tui thật sự là trong lòng không biết. Nhưng mà tui cũng báo cho mọi người biết đại ngược thứ hai sắp bắt đầu, để cởi bỏ mọi hiểu lầm. Đại ngược thứ hai kết thúc thì sẽ bắt đầu ngọt ngào! Cho nên tui sẽ cho mọi người hiểu sơ sơ đại khái là như vậy thui. Trải qua đại ngược thứ hai thì cp Nhuế Phong có thể nói là viên mãn. Cho dù là đại ngược thứ ba xuất hiện cũng sẽ không phải là vấn đề của tình yêu nữa, mà liên quan đến phần ngược dùng để kết thúc văn. Viết được tới chỗ này thì đại cương của nó tui cũng đã thuộc lòng đến trôi chảy, sườn bài cơ bản cũng viết gần xong rồi, chỉ còn chưa xong vài chục chương nữa thui à. Có vài người cũng nói số chữ quá nhiều mà tiến triển lại chậm chạp, thật ra thì tui viết văn dài là không thể thiếu, tui cũng mong muốn cho nó mau kết thúc lắm chứ, nhưng lại sợ mọi người nói rối rắm, cho nên càng về sau thì càng muốn tỉ mỉ hơn.

Giống như chương sau đó, vốn là những tình tiết không cần, nhưng bởi vì tui đột phát ý tưởng, cũng vì quá dài, cho nên tui tăng thêm vào trong đó. Dự đoán chương sau đều là cp Nhiễm Lê, chỉ sẽ xuất hiện mỗi Nhiễm tỷ tỷ và Lê tỷ tỷ, viết luôn lần đầu tiên Nhiễm tỷ tỷ đẩy ngã Lê tỷ tỷ. Cho nên chương sau sẽ không có Phong Phong và Nhuế Nhuế, không nhìn lời, cũng sẽ không ảnh hưởng đến đại khái gì đến diễn biến. Cho nên tui sẽ nói trước ở phần chú thích này nếu không ai muốn đọc thì không cần mua.So... nói về đề tài nặng nề xong rùi, chúng ta quay trở lại với truyện ngắn đi!

Dạo gần đây nghe nói Lê tiểu thư rất thích ăn cay. Bất kể là hạt tiêu cay hay là mù tạc cay, cô ấy đều rất thích ăn. Vì vậy cô đã để trong nhà bếp Qúy gia một đống gia vị cay cùng đồ ăn cay quái dị, chờ Nhiễm tỷ tỷ về nhà ăn chung. Trải qua một ngày làm việc Nhiễm tỷ tỷ mới vừa đẩy cửa đi vào nhà, thì cái mùi cay xặc đã xộc lên tới mũi. Rất muốn nhảy mũi, nhưng lại cảm thấy khiếm nhã, vì vậy cứng rắn nín lại, giả bộ trưng mặt tê liệt.

Lê Á Lôi: Nhiễm Nhiễm? Cưng về rồi? Hôm nay em có nói dì Trương (đầu bếp) làm nhiều món cay, nhìn qua cũng không tệ lắm, mau tới đây ăn thử đi. (vì vậy Nhiễm tỷ tỷ gắng gượng nín nhảy mũi lại bị Lê tỷ tỷ kéo đến trước bàn ăn, nhìn đến cái bàn ăn món nào cũng đỏ lòm, trên trán cũng đã phát ra một tầng mồ hôi)

Lê Á Lôi: Sao vậy? Nhiễm Nhiễm cục cưng không thể ăn cay sao? (nhìn thấy biểu tình khác thường của Qúy Mục Nhiễm, Lê Á Lôi hỏi)

Qúy Mục Nhiễm: (nhìn Lê Á Lôi say đắm, không ngừng liếc mắt đến cái bàn ăn ngay trước mặt, sau đó dùng đũa gắp một khối trắng trắng, nhìn qua có vẻ không cay bỏ vào trong miệng ăn thử) ← điểm này nàng cùng em gái giống nhau như đúc.

Lê Á Lôi: Nhiễm Nhiễm! Cục cưng sao vậy! Có phải bị đau mắt không vậy!? (nhìn thấy vàng mắt đỏ hoe của Qúy Mục Nhiễm, Lê Á Lôi lo lắng hỏi)

Qúy Mục Nhiễm: (bình tĩnh để đũa xuống) nước.

Lê Á Lôi: Hôm nay em có mua một ít kem lạnh, ăn một chút vẫn tốt hơn là uống nước. (Lê Á Lôi chạy lại tủ lạnh cầm một hộp kem màu xanh, đưa cho Qúy Mục Nhiễm, luôn là người không thích ăn mấy thứ này cũng khó khăn ăn một miếng lớn.)

Qúy Mục Nhiễm: ... ... ....

Lê Á Lôi: ????? Thế nào?

Qúy Mục Nhiễm: Xin lỗi, chị có một số việc cần xử lý một chút. (Qúy Mục Nhiễm trả lại hộp kem cho Lê Á Lôi, lấy tốc độ bàn thờ vọt lên lầu.)

Lê Á Lôi: (không hiểu ăn thử một miếng kem, trong nháy mắt biến thành con thỏ) dì Trương, lấy cho cháu ly nước đá, sao kem lạnh lại

thành mù tạc như thế này!?

Hiểu Bạo: Lê tỷ tỷ, thật ra thì, không phải là cố ý chứ?Ps: tui mới vừa viết xong nhiều như vậy, tui mới phát hiện hôm qua tui đã nói là một chữ tui cũng không thèm nói 0_0, nhưng mà tui vẫn nói. Sớm biết, tui nên giống như cái Apple cho rùi, đổi mới chương này, như vậy tui muốn nói gì cũng được! ~~~~(0_0)~~~~~tui mất trí nhớ!!