Thiết Ngục Mê Tình

Chương 36

Phương Cầm từ khi sinh ra, đã là một hài tử cực kỳ hiểu chuyện. Ở trong nhà, nàng không giống như người khác muốn gì là được cái đó, cửu nhi cửu chi (dần dần, lâu ngày), nàng cũng không dám mơ tưởng mong muốn điều gì.

Vào thời điểm các hài tử của gia đình khác chơi đùa, nàng ở nhà giặt quần áo nấu cơm cho cha mẹ cùng em trai mới sinh của nàng. Không như người khác xin tiền cha mẹ sử dụng hay ăn vặt, nàng chỉ có thể ăn đồ ăn thừa từ tối hôm qua. Vì là một gia đình nghèo khó, nên tư tưởng trọng nam khinh nữ luôn đặt nặng. Phương Cầm vốn sinh ra trong gia đình như thế, lại còn có một người em trai, cho nên sự chú ý quan tâm của cha mẹ Phương Cầm đều dành hết cho em trai nàng. Đối với Phương Cầm tuy rằng không đến mức bỏ mặc nhưng cũng không kém là bao.

Vào thời điểm Phương Cầm mười sáu tuổi học trung học, mặc dù cha mẹ nàng không một lần dạy bảo gì nàng, nhưng điều ấy cũng không làm cho nàng biến thành kẻ không hiểu chuyện. Nàng đi tìm việc làm, thay gia đình tiết kiệm chi phí. Tính cách quật cường của Phương Cầm giúp nàng không bao giờ từ bỏ việc tìm tòi đọc sách, vì thế nàng tìm việc tại một cửa hàng cà phê, hứa với chính mình cố gắng làm việc thật tốt, bắt đầu công cuộc vừa làm vừa học.

Cho dù mỗi ngày tan học, cơ hồ Phương Cầm mệt đến không chịu nổi, nhưng vẫn như cũ nghiêm túc làm bài tập đầy đủ. Sinh hoạt giống như chiếc đồng hồ, Phương Cầm vừa học vừa làm lên đến cấp ba.

Nếu như nàng sớm đoán được sự việc xảy ra vào buổi tối hôm đó, cũng sẽ không vì tiết kiệm thời gian mà lại lựa chọn đường tắt để đi.

Đêm đó, thời tiết ở thành phố X không được tốt, trời như sắp đổ mưa, khiến không khí có phần khó chịu. Vì hôm đó nàng làm việc tại quán cà phê gần 11 giờ tối mới đóng cửa, sợ mình về trễ, cha mẹ sẽ lo lắng, vì thế Phương Cầm sau khi căn nhắc, chọn đường tắt có phần âm u đi về.

Nơi đó là một con đường củ bỏ quên lâu năm. Ngày thường không ít người lang thang đáng thương trôi dạt đến đây làm nơi cư trú. Lúc trước, mụ mụ nàng có nói cho nàng biết, không nên đến nơi này một mình, ai biết được ở nơi này xuất hiện người điên nào đó đem nàng đi bán.

Trên thực tế, Phương mụ mụ nói không sai. Phương Cầm vừa đi một đoạn, liền nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân hỗn độn. Tiếng bước chân đó thật rõ ràng là hướng về phía nàng đi đến, một chút cũng không che giấu. Một bên vô cùng sợ hãi, Phương Cầm bước nhanh hơn, rồi liền bỏ chạy, đối phương cũng chạy theo nàng. Trong lòng càng sinh ra sợ hãi, khiến Phương Cầm không cẩn thận té lăn trên mặt đất. Nàng vội vàng quay đầu lại, ánh vào mắt là một nam nhân mặc tây trang đứng trước mặt. Giờ khắc này, tên nam nhân trên mặt mang theo vẻ dữ tợn. Hắn chậm rãi tiến đến nơi Phương Cầm đang té ngã, không chút do dự xé rách quần áo trên người của Phương Cầm, bởi vì bị xé rách vội vã trên người quần áo vẫn chưa cởi ra hết.

Cho dù Phương Cầm đối với chuyện nam nữ hiểu biết rất ít. Nhưng nàng cũng hiểu, thân thể nữ sinh không thể tuỳ tiện cho người khác chạm vào, nhất là nam nhân. Mà trước mặt nam nhân này, tuy nàng không biết hắn là ai, cũng không biết hắn vì cái gì muốn như vậy đối với mình. Nhưng đứa ngốc cũng đoán ra được đối phương căn bản sẽ không làm chuyện gì tốt.

"Ngươi là ai! Buông!" Phương Cầm gào thét lớn, đồng thời vươn tay dùng sức đánh tên nam nhân kia. Chỉ là phản kháng như vậy, cơ hồ càng làm đối phương sinh thêm lạc thú. Nam nhân nọ rút thắt lưng của hắn ra, buột chặt hai tay Phương Cầm. Sau đó, liền bắt đầu đem quần áo còn lại xé rách hết, toàn thân lộ ra nằm trên mặt đất.

"Haha, chỉ vậy mà thôi! Cái gì gọi là trang phục thuần khiết ở trước mặt ta!" Tên nam nhân kia vừa nói, một bên dùng chân đá vào thân thể Phương Cầm, lại dùng lực nắm lấy hai khoả mềm mại trước ngực nàng. "Đừng làm thế! Xin ngươi thả ta ra…! Nhà ta thật sự bần cùng, không có gì để cho ngươi cả, xin ngươi…thả ta ra…"

Phương Cầm khóc lớn, cầu xin tên nam nhân buông tha nàng, nhưng nàng càng cầu xin, nam nhân càng tàn nhẫn vừa đánh vừa đá nàng. Một hồi lâu, tựa hồ đánh mệt mỏi. Tên nam nhân kia cởi bỏ quần của hắn, không biết là muốn làm gì. Lúc này, Phương Cầm trụ lấy thân thể đau nhức lùi về phía sau, hai tay ngoài ý muốn đυ.ng đến một hòn đá không quá lớn nhưng sắc bén.

Vào thời điểm tên nam nhân kia lần nữa tiến tới, Phương Cầm cơ hồ dùng toàn bộ sức lực, cầm lấy hồn đá ném vào đầu tên nam nhân. Đánh liên tiếp thẳng đến khi máu của tên nam nhân kia vươn vãi khắp nơi, đến khi không nhúc nhích được nữa, Phương Cầm khóc lớn bỏ chạy.

Công bằng? Chúng vốn chỉ tồn tại trong một vài tình huống mà thôi. Nhưng đối với cảnh ngộ của Phương Cầm, không thể oán trách kẻ khác, chỉ trách vận mệnh của nàng thật quá truân chuyên! Tên nam nhân bị Phương Cầm gây thương tích, lại là con của ông chủ giám đốc kinh doanh lớn tại thành phố X. Khi hắn nghe con hắn có ý đồ cưỡиɠ ɠiαи, lại bị một cô gái đánh thành ra ngu ngốc. Đầu tiên không những không trách cứ con hắn mà còn tìm mọi cách dùng lời khai giả bắt Phương Cầm vào ngục giam.

Có lẽ cho đến bây giờ lão chủ kinh doanh lớn kia cũng không nghĩ đến hành động của hắn có hay không đã huỷ hoại đi cuộc sống của Phương Cầm.

———————-

"Cầu xin các người! Đừng làm như vậy! Xin các người!" Hai tay bị trói chặt tại vòi nước, Phương Cầm ra sức giãy dụa, nhưng vô luận như thế nào cũng không thể thoát được chiếc thắt lưng đang trói chặt. Trước ngực hai khảo mềm mại bị tên nữ nhân cầm đầu nắm lấy, một chút một đau, cơ hồ Phương Cầm đau đến sắp chảy nước mắt.

Hai chân bị hai nữ nhân khác tách rộng ra, nhìn thấy ánh mắt chăm chú của bọn họ nhìn vào địa phương đang lộ ra của nàng, Phương Cầm nước mắt cứ như vậy mà rơi xuống. Nàng đại khái đoán được bọn họ muốn làm gì mình, nhưng nàng thật sự không rõ chính mình đến tột cùng đã phạm sai điều gì, vì cái gì những loại chuyện như thế luôn xảy đến với nàng.

"Xin các người đừng làm vây, các người có thể đánh tôi! Có thể mắng chửi tôi! Đừng như thế tra tấn tôi, tôi chưa từng quan hệ qua! Xin các người đừng làm như vậy!"

Lời nói cầu xin của Phương Cầm vang lên, trong đó có một nữ nhân không đành lòng khuyên nữ nhân cầm đầu buông tha nàng, liền hung hăn nhận lấy một bạt tay.

"Tiểu tiện nhân, đến loại tình trạng này rồi, còn bảo là thuần khiết?"

Tên đầu xỏ to béo vừa nói, một bên vươn hai ngón tay vuốt lấy hạ thể của Phương Cầm, mỗi một lần sờ qua, còn cố ý nghiền mạnh hoa hạch nơi thập phần mẫn cảm của nữ nhân. Nhưng bất luận tên nữ nhân kia châm ngòi như thế nào, Phương Cầm cũng không chút phát ra phản ứng sinh lý nào, cơ hồ chỉ là không ngừng giãy giụa, gào khóc.

"Đại tỷ, tên tiểu tiện nhân này có vẻ như chưa có ai thưởng thức qua, hôm nay đúng là gặp may a." Một nữ nhân trong bọn họ đối với tên cầm đầu to béo kia mang vẻ mặt đáng khinh nói, nữ nhân đầu xỏ kia liền vươn ngón giữa dục ý muốn tiến vào động khẩu của Phương Cầm.

"Các người đang làm cái gì!!!"

Cửa phòng vốn được canh chừng liền mạnh mẽ bị đẩy ra, vài người quay đầu lại nhìn. Liền thấy Thư Uyển Hạm đứng trước cửa, phía sau nàng là một đám cảnh vệ theo sau. "Phương Cầm!". Nhìn thấy thân thể trần trụi, tay còn bị cột chặt tại vòi nước ở trên đầu Phương Cầm, Thư Uyển Hạm trong nháy mắt liền đỏ mặt. Nàng vội vàng cởϊ áσ khoác trắng dài ra phủ lấy thân thể Phương Cầm, đồng thời cởi trói thắt lưng trong tay Phương Cầm ra.

"Bác sĩ Thư…bác sĩ Thư!" Phương Cầm ghé vào trong lòng của Thư Uyển Hạm bộ dáng bất động khóc. Thân thể gầy yếu của nàng run lên, giống như sau cú sốc nàng bắt đầu bình ổn lại. "Không có gì đâu…đừng sợ…Không sao nữa rồi". Thư Uyển Hàm một bên an ủi Phương Cầm, một bên đem nàng ngồi ôm lấy. Tầm mắt dao động dừng ngay năm người còn lại, trong ánh mắt băng sương đã bị che phủ.

"Các người còn đứng đó làm gì, đem năm kẻ này đi thẩm vấn, cho bọn họ biết cải tạo là như thế nào."

Cảnh vệ đều biết quan hệ giữa Thư Uyển Hạm cùng Tần Nhuế, đồng thời cũng biết, vị bác sĩ này thường ngày mặc kệ là đối với ai, đều luôn ôn hoà, thân thiện. Hôm nay có thể nói những lời như vậy, hiển nhiên là đang tức giận. Lập tức không dám chần chờ, trực tiếp liền áp năm nữ nhân to béo kia đi thẩm vấn.Mắt thấy kẻ gây sự được giải đi, Thư Uyển Hạm ôm Phương Cầm đi đến văn phòng của mình, dọc đường đi, tiểu hài tử sợ hãi khóc lớn bảo không cần, không cần như vậy đối xử với nàng. Bộ dáng khó chịu kia, làm cho Thư Uyển Hạm đau lòng, càng thêm hối hận vì cái gì không sớm một chút đến đây tìm nàng.Vốn nghe nói Phương Cầm hôm nay hát chính trong đội hợp ca, Thư Uyển Hạm vui vẻ đến hậu trường muốn làm cho Phương Cầm ngạc nhiên. Nhưng lúc vào, không thấy Phương Cầm lẫn Vương Thiến ở đâu. Thư Uyển Hạm không nghĩ đến ở Đệ nhất nữ tử ngục giam lại có thể phát sinh ra loại sự việc dơ bẩn như thế. Nàng đợi đến nửa tiếng sau, rốt cục phát hiện sự tình không đơn giản, vì thế tìm một vài cảnh vệ, đi đến WC nữ, liền nhìn thấy sự tình vừa rồi."Bác sĩ Thư, buổi biểu diễn bắt đầu rồi sao?" Phương Cầm bình ổn lại một ít nhẹ giọng nói, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vì khóc quá nhiều mà vương chút phiếm hồng, đôi má như kim ngư."Còn chưa bắt đầu, bất quá là gần đến thôi". Thư Uyển Hạm cầm lấy hộp thuốc nhẹ giọng nói, sau đó giúp Phương Cầm kiểm tra vết thương trên người."Bác sĩ Thư, em còn có thể hát không?" Phương Cầm nhỏ giọng nói, đôi mắt tối đen, Thư Uyển Hạm liền dừng lại động tác đang chữa trị."Nói cho tôi biết, em vì cái gì vẫn muốn hát?""Vì em muốn đứng trước sân khấu hát cho chị nghe.""Hảo, tôi dẫn em đi."Thư Uyển Hạm nghe xong lý do của Phương Cầm, có lẽ vẫn chưa xảy ra vấn đề gì lớn nên liền dẫn nàng đến hậu trường. May mắn vết thương của Phương Cầm đều ở trên người, trên mặt không bị ảnh hưởng, cho nên chỉ cần trang điểm một ít liền che được dấu vết vừa khóc của nàng. Nghe âm thanh phát ra, Phương Cầm cùng Thư Uyển Hạm nắm tay, bước lên sân khấu.Rất nhiều năm sau, Phương Cầm hỏi Thư Uyển Hạm: "Vì cớ gì chị không khuyên em đừng lên sân khấu biểu diễn." Thư Uyển Hạm nói: "Bởi vì ánh mắt em khi đó thật sự rất kiên định, tôi biết, nếu tôi không cho em lên sân khấu hát, có lẽ sẽ làm em tiếc nuối cả đời."Nhạc vang lên, Thư Uyển Hạm dựa vào cửa nhìn Phương Cầm trên sân khấu ca hát. Cho dù chỉ mặc mỗi áo tù nhân màu lam rách mướp, cho dù vạt quần cao cao, nhìn qua có chút buồn cười khó coi. Nhưng trong lòng Thư Uyển Hạm, Phương Cầm hiện tại là nữ sinh đẹp nhất.Phương Cầm, em biết không? Tôi thích nhất nhìn đôi mắt đen nháy kia. Mỗi lần nhìn đến, tôi đều cảm thấy đôi mắt ấy như một quả cầu thuỷ tinh vì chúng vừa trong sáng lại vừa thuần khiết.