Thiết Ngục Mê Tình

Chương 37

Mọi thứ cứ trôi qua như thế đến hết buổi chiều, ngày mở cửa mới chính thức kết thúc. Trong lúc bế mạc, Cục trưởng của Cục Tư Pháp lên sân khấu phát biều cảm nghĩ về ngày mở cửa, khen thưởng Đệ nhất nữ tử ngục giam cùng Tần Nhuế. Cuối cùng, đưa cho Tần Nhuế cờ vinh dự dành cho Đệ nhất nữ tử ngục giam, lấy cờ để khen thưởng.

Từ đầu đến cuối, Quý Duyệt Phong đều lạnh lùng nhìn lên phía sân khấu. Đối với nàng mà nói, những buổi lễ này chẳng quan trọng gì, căn bản không thèm quan tâm đến. Duy nhất lễ hội lần này tốt ở chỗ, giúp cho nàng cùng Tần Nhuế có cơ hội ở gần nhau vài giờ tuy rằng trong này vừa hỗn loạn lại vừa có vô số ánh đèn nhỏ chói mắt cùng đèn Kilowat siêu khủng quấy rầy.

Kiểm Sát Trường cùng Cục Trưởng của Cục Tư Pháp đứng dậy rời khỏi hội trường, bên dưới khán đài, từng nhóm nữ tù nhân cũng bắt đầu rải rác đi về phía căn tin, chuẩn bị ăn trưa muộn. Quý Duyệt Phong vẫn như trước ghé vào song sắt không hề động đậy, dựa theo quy tắc mà nói, trọng phạm tầng tám như các nàng, sau khi kết thú các hoạt động đều phải chờ đến khi tù nhân của các tầng khác đi hết mới có thể trở về ngục của mình.

Đang lúc Quý Duyệt Phong bị cảnh vệ ở phía sau áp giải ra khỏi lễ đường, tầm mắt nàng liếc nhìn thân ảnh của Tần Nhuế cùng Hoắc Vũ cách đó không xa. Mắt thấy hai người ở phía trước sóng vai đi tới, Hoắc Vũ lại còn cư nhiên đưa cho Tần Nhuế một chai gì đó giống đồ uống.

Ở trong này, không thể không nói rằng Quý Duyệt Phong luôn là người rất thực tế. Nếu là người nàng ghét, mặc kệ đối phương làm cái gì, mua cái gì hay nói bất kỳ điều gì cũng đều khiến nàng cảm thấy chướng mắt, cười nhạt. Nghiêm trọng hơn, có lẽ những người đó sống trên thế giới này, trong mắt của Quý Duyệt Phong mà nói, họ chính là sai lầm của tạo hoá.

Phải nói Hoắc Vũ thật vinh hạnh khi được Quý Duyệt Phong xem là người như thế. Không những trong lòng liếc hắn từ đầu đến cuối mà còn không ngừng mắng nhiếc. Còn tưởng tượng ra cảnh chính nàng một cước đá bay tên Hoắc Vũ liền sau đó nàng khí thế uy vũ ôm lấy Tần Mỹ Nhân.

Chẳng qua, Quý Duyệt Phong cũng chỉ là tưởng tượng thôi, thì cũng chỉ là mộng tưởng nhất thời đi. Dù sao phía sau nàng có hơn mười người cầm súng dí vào, trước đừng nói chạy đến một cước đem Hoắc Vũ đá bay, chỉ cần mắng to tên Hoắc Vũ một câu không chừng còn nguy hiểm đến tính mạng nàng a.

"Aihhh…"

Nghĩ đến đây, Quý Duyệt Phong không cam lòng thở dài một hơi, hướng nhìn Tần Nhuế cùng Hoắc Vũ vô cùng vui vẻ càng lúc càng xa, tâm nàng cũng dần dần trầm lại. Nàng không biết Tần Nhuế quen biết tên Hoắc Vũ này, chỉ là dựa vào trực giác của nữ nhân nói cho Quý Duyệt Phong biết có lẽ đối tượng mà Tần Nhuế muốn kết hôn chính là nam nhân này?

Chẳng qua chỉ là một xú nam nhân thôi? Làm sao so với mình tốt hơn đây? Chẳng qua hơn Quý Duyệt Phong nàng ở chỗ tự do hơn thôi.

Trên đường quay về ngục giam, Quý Duyệt Phong trong lòng luôn đem mình so sánh với Hoắc Vũ. Đợi đến khi cảnh vệ bắt nàng dừng lại, mới phát hiện nàng sớm đã không biết mình bị đưa đến phía sau của hoa viên ngục giam, nơi đây có vẻ là địa phương hẻo lánh. Cách đó không xa, có một nữ nhân mang vẻ mặt tươi cười chậm rãi bước đến gần nàng. Ở phía sau nữ nhân kia, còn có hai nam nhân mặc âu phục, nếu không nhìn lầm, hai nam nhân kia chính là Kiểm Sát Trưởng của Viện Kiểm Sát và Cục Trưởng của Cục Tư Pháp.

Nữ nhân có mái tóc quăn màu rượu vang đỏ xoã qua hai bên vai theo gió chậm rãi tung bay, nhảy múa trong không trung. Bàn tay đưa trên mặt mang theo một cặp kính đen, tuy rằng bị che gần hơn phân nửa mặt nhưng cũng có thể thấy được nàng có một sóng mũi cao hoà cùng khí thế hiếm có, cũng đủ khiến người khác có thể tưởng tượng ra nàng ta tuyệt đối là một mỹ nữ khi tháo kính xuống.

Khí sắc quyến rũ thiêu đốt cùng với chiếc váy ngắn kết hợp với thân người cao gầy, thật vô cùng hoà hợp. Cặp chân đẹp thon dài mang theo đôi tất màu đen phối hợp cùng với đôi giày cao gót màu đỏ. Mặc kệ là phối hợp quần áo ra sao, vẫn là đối với dáng người kia, đều vô cùng hoàn mỹ. Nếu có thể so sánh, nữ nhân này chính là một vưu vật, ánh sáng hấp dẫn mọi ánh nhìn.

Chỉ hai năm không gặp, khuôn mặt tươi cười kia vẫn như vậy hết sức yêu mị, khiến người ta cảm thấy chán ghét.

Quý Duyệt Phong mặt không chút thay đổi nhìn nữ nhân tiến gần tới mình, khi khoảng cách giữa cả hai chỉ còn mấy bước, nữ nhân kia trên mặt vẫn như cũ tươi cười. Đem kính bỏ xuống, đôi mắt đen thâm thẩm, không mang một chút tiếu ý gì, có cũng chỉ là cái lạnh thấu xương.

"Phong, đã lâu không gặp." Nữ nhân mở miệng nói, giọng nói cũng giống nàng khiến người khác đều có chung một cảm giác, khắp nơi đều lộ ra vẻ mị hoặc.

"Cô tới làm gì?" Lúc này Quý Duyệt Phong thu hồi vẻ ngụy trang tươi cười hằng ngày, chỉ dùng cặp mắt đen không sợ hãi nhìn nữ nhân kia, làm cho người ta căn bản đoán không ra nàng đang nghĩ gì.

"Ha ha, xem cô kìa, tôi đến tất nhiên là gặp cô rồi. Nghe nói trong ngục giam cô sinh hoạt không được tốt lắm, cho nên tôi lo lắng cho cô, mới đến thăm cô a. Cô nói thử xem, Quý bá phụ rõ ràng có nhiều tiền như thế, vậy mà cũng không chịu bỏ ra một ít tiền hối lộ giám ngục trưởng chiếu cố một chút cho cô. Chỉ hai năm không gặp, cô gầy đi nhiều, tôi xem, thật là có điểm đau lòng."

"Nếu thấy rồi, vậy cô có thể đi." Đối với vẻ mặt quan tâm dối trá của nữ nhân kia, Quý Duyệt Phong căn bản không muốn tiếp, ánh mắt càng thêm chán ghét. "Phong, trong ngục giam hai năm qua, cô như thế nào lại trở nên không hiểu chuyện như thế. Rõ ràng trước kia, chúng ta rất tốt với nhau không phải sao?"

"Cô cũng nói là trước kia." Cũng chi là chuyện quá khứ, tất yếu phải nhắc lại đây?

"Hảo, chúng ta không nói chuyện trước kia nữa. Hôm nay tôi đến, muốn hỏi cô một vấn đề, phê hoá ở đâu?"

"Haha cô đang nói gì? Tôi hoàn toàn nghe không hiểu." Nghe thấy câu hỏi của nữ nhân kia, Quý Duyệt Phong bất đắc dĩ cười trả lời.

"Phong, tôi và cô đều là người hiểu chuyện, chúng ta không cần nói cũng hiểu được suy nghĩ của nhau. Cô hai năm trước giữ phê hoá, để ở đâu? Nếu cô đồng ý nói cho tôi biết, không quá một tháng, tôi có thể giúp cô ra khỏi nơi này. Cô liền quay trở lại như trước, một người có gia thế giàu có, làm lại tổng tài của tập đoàn Quý thị, không phải sao?"

"Nếu tôi nói không cần?" Ra khỏi ngục giam, đối với Quý Duyệt Phong mà nói, đó là một điều kiện hết sức dụ hoặc hấp dẫn. Nàng tất nhiên hiểu được bằng chính thực lực của nàng, căn bản không thể quang minh chính đại bước ra ngoài. Mà nữ nhân này, hay những người đó, tuỳ tiện lấy một lý do liền dễ dàng có thể thực hiện được.

Chỉ là nếu bắt nàng sử dụng tôn nghiêm cuối cùng của mình để đổi lấy tự do, có phải hay không thật không đáng một chút nào? Cứ coi như nàng có thể ra ngoài nhưng cũng phải quay về với loại sinh hoạt trước kia. Tần Nhuế có lẽ càng thêm chán ghét nàng, có lẽ nếu nàng rời đi chính nàng cũng bất hoà với bản thân.

Nếu như thế, Quý Duyệt Phong nàng, thà rằng không cần một phân tự do nào, vĩnh viễn chịu sống tại nơi này. Cho dù vẫn ở ngục giam nhưng mỗi ngày có thể hy vọng được Tần Nhuế liếc mắt nhìn nàng một cái, đối với nàng mà nói có lẽ như vậy cũng đủ rồi.

"Quý Duyệt Phong, cô nên biết tốt xấu. Đến bây giờ, có lẽ chỉ duy nhất tôi muốn giúp cô ra khỏi nơi này thôi. Chẳng lẽ cô thật sự muốn ở nơi đây cả đời? Đến lúc chết? Trong ấn tượng của tôi, cô không phải là người nhát gan đến thế."

"Haha, vậy cô cho rằng, tôi là người như thế nào? Chẳng lẽ cô hiểu rõ về tôi sao? Tôi nói rồi, tuyệt đối không nói lại lần thứ hai, cũng không thay đổi. Phê hoá kia, tôi căn bản không biết ở đâu, cho nên, cô cũng chẳng cần dùng vũ lực ép tôi."

"Ha ha! Hảo, được lắm! Quý Duyệt Phong! Cô cho mình là gì? Cô sẽ không ngu ngốc đến nỗi nghĩ A Nhiễm sẽ giúp cô ra khỏi ngục? Tôi nói cho cô biết, cô chỉ là món đò chơi của nàng, chơi chán liền vứt vào rác. Nàng căn bản sẽ không quan tâm đến sự sống chết của cô, mục đích nàng tiếp cận cô, cũng chỉ là chơi đùa với cô mà thôi! Từ đầu đến cuối, cô chỉ là rác rưởi không hơn không kém!"

"Cô lặp lại lần nữa xem…" Nghe nữ nhân kia xúc phạm, Quý Duyệt Phong đầu cuối thấp liền tạo thành quyền thủ, mạnh bạo nổi lên gân xanh. "Haha, như thế nào? Sính khí sao? Đừng tưởng rằng mình còn là người quyền quý. Cô hiện tại, căn bản cái gì cũng…Ngô!!"

Nữ nhân nói đến nửa câu, liền bị động tác của Quý Duyệt Phong đánh gãy. Đợi nàng phục hồi tinh thần, cổ đã muốn hỏng mất, cả người cũng bị ấn vào tường. Biến cố thình lình xảy ra, làm cho tất cả mọi người chấn động. Ngay cả cảnh vệ không biết thân phận của nữ nhân này, chỉ thấy Kiểm Sát Trưởng của Viện Kiểm Sát và Cục Trưởng của Cục Tư Pháp đều nể mặt nàng một phần, có thể đoán được nữ nhân này lai lịch không hề nhỏ.

Nay nữ nhân lai lịch không hề nhỏ kia bị uy hϊếp, bọn họ tự nhiên là phải đến giúp đỡ, liều mạng cứu, tuyệt đối không thể để nàng chết trước mặt mình. Cảnh vệ bên cạnh liền vội vàng kéo Quý Duyệt Phong ra, nhưng nữ nhân gầy yếu kia như kẻ điên hoàn toàn không chịu buông cổ của đối phương.

"Buông tay! Mau buông tay ra!". Hơn mười cảnh vệ đồng loạt xông tới Quý Duyệt Phong, cuối cùng bất đắc dĩ, nổ súng bắn xuống cổ tay của nàng. "Phanh!" một tiếng, máu tươi của Quý Duyệt Phong chảy lên khuôn mặt của nữ nhân kia, có lẽ vì bị bắn trúng mà mất đi hết cảm giác đau bình thường, như trước vẫn gắt gao bóp mạnh cổ của nữ nhân nọ.

Có lẽ, chỉ khi đối diện với người khác, cặp mắt nàng mới mạnh mẽ bắn ra sát ý.

"Mau dừng tay! Không dừng chúng tôi sẽ nổ súng!". Hơn mười khẩu súng nhắm ngay đầu của Quý Duyệt Phong, chỉ cần một giây, đầu nàng liền biến thành một cái tổ ong. Chỉ là đối mặt với việc bị uy hϊếp đến tính mạng, nàng căn bản không hề quan tâm. Trên thế giới này, chỉ có người không sợ chết mới là kẻ đáng sợ nhất.

"Quý Duyệt Phong!" Đột nhiên, một âm thanh đem nàng bừng tỉnh lại, âm thanh từ tai truyền vào não bộ của Quý Duyệt Phong. Nàng buông tay ra, xoay người vội vàng chạy tới Tần Nhuế. Đối phương phát ra ngụ ý như thể nói cho nàng biết phải dừng tay, không được tiếp tục như thế. "Tần Nhuế…" Quý Duyệt Phong thì thào gọi tên Tần Nhuế, tinh thần bất động, một vật cứng hung hăn đánh vào, nhưng không khiến nàng ngất xỉu.

"Cô cư nhiên muốn gϊếŧ tôi!? Quý Duyệt Phong, cô nghĩ cô là ai! Tôi chỉ cần nói một câu! Lập tức có thể phá huỷ cô!" Nữ nhân thở hổn hển, lấy côn trên người cảnh vệ hung hăng đánh Quý Duyệt Phong mặc kệ là đầu, cổ, phía sau lưng ngay cả cánh tay cũng đánh tới. Quý Duyệt Phong vẫn ngây ngốc đứng một chỗ, ngơ ngác nhìn Tần Nhuế, mặc nữ nhân kia tuỳ ý đánh mình.

"Dừng tay! Mau dừng lại!". Tần Nhuế gào thét lớn tiếng muốn chạy đến Quý Duyệt Phong, liền bị Hoắc Vũ kéo tay lại, không thể động đậy. Vốn hai người bọn họ chuẩn bị ra ngoài ăn trưa, chỉ là Tần Nhuế lo lắng cho Quý Duyệt Phong, muốn đến nhìn nàng một cái. Ai ngờ lên đến tầng ngục thứ tám, phát hiện đối phương không ở bên trong.

Phải biết rằng, tầng tám là nơi giam tù nhân mang trọng tội, trừ bỏ mệnh lệnh của cô, căn bản không ai được phép một mình mang tù nhân đi nơi khác. Cơ hồ một linh cảm xấu tự nhiên phát sinh, Tần Nhuế sốt ruột tìm kiếm thân ảnh của Quý Duyệt Phong, chỉ vì diện tích của Đệ nhất nữ tử ngục giam quá lớn, muốn tìm kiếm mỗi ngõ ngách ở đây quả thật rất khó khăn.

Đang lúc Tần Nhuế hoang mang nơi nơi tìm kiếm Quý Duyệt Phong, bỗng nhiên tiếng súng vang lên, khiến cô vốn căng thẳng đột nhiên liền nhảy dựng lên, cơ hồ muốn thoát ra ngoài. Ở Đệ nhất nữ tử ngục giam, như thế nào lại có người tùy tiện nổ súng? Làm thế nào tiếng súng sớm không vang, muộn không vang, lại cố tình vang lên ngay thời điểm cô không tìm thấy Quý Duyệt Phong?

Trong lòng lo sợ lại vì tiếng vang càng thêm kinh hãi, Tần Nhuế theo âm thanh hướng hoa viên chạy tới, liền thấy Quý Duyệt Phong hung hăng tóm lấy cổ của nữ nhân váy đỏ.

"Khụ…Khụ khụ…" Chỉ sau một hồi chịu đựng, Quý Duyệt Phong trên người đầy thương tích do dấu côn của nữ nhân kia gây ra. Nàng quỳ trên mặt đất ho khan, máu tươi từ mái tóc đen dài chạy xuống cỏ, hồng xanh màu sắc hỗn hợp chung một chỗ, hình thành một sắc màu đen tối.

Nữ nhân vươn chân đạp lên người Quý Duyệt Phong, lấy súng của cảnh vệ hướng thẳng vào ngực nàng.

"Tôi hỏi cô một lần nữa, phê hoá ở đâu?"

"Ha ha…"

Quý Duyệt Phong há miệng cười, vẫn không trả lời câu hỏi của nữ nhân kia, chỉ quay đầu một bên nhìn về phía Hoắc Vũ đang gắt gao túm trụ lấy Tần Nhuế, nhìn thấy bọn họ mười ngón tay nắm vào nhau.

Không nghĩ tới, chỉ như vậy mà thôi, tâm lại đau đến thế.

Nhìn thấy nàng lộ ra vẻ tươi cười, nữ nhân kia bắt đầu đe doạ.

"Không cần !"

Tác giả có lời muốn nói: Khụ khụ, đại gia chắc chờ mong nhân vật mới xuất hiện, cứ như vậy mà mong đợi. Đại gia đoán xem, nữ nhân váy đỏ này là ai? Cư nhiên có thể khiến cục trưởng lẫn kiểm sát trưởng nể mặt, còn có thể như vậy mà ngược đãi tiểu Phong Phong, aih… Thân là mẹ của tiểu Phong Phong. Thời điểm viết chương này, tôi thật khổ sở a. (kì thật là rất hưng phấn) Không những bị ngược thân, còn vì Nhuế Nhuế và Hoắc Vũ làm cho ngược tâm. Tóm lại thân mụ này sẽ không để tiểu Phong Phong chịu thiệt, phần thưởng tốt nhất dành cho nàng (tiểu Phong) vẫn là Tần Ngục trưởng a. ……(editor: làm biếng edit lời nhắn của Bạo tỷ quá, mọi người thông cảm đọc bấy nhiêu thôi ^^)