Mạnh Hiểu Dư so sánh chuyện kích mở cơ quan vừa rồi như trò chơi cảm giác mạnh rơi tự do. Tình huống hiện tại mà các nàng gặp không đáng là gì, cùng lắm chỉ là lạc đường, thật sự không có gì đáng sợ. Mạnh Hiểu Dư được Linh Ngọc Nhi vừa nắm, vừa an ủi. Nhưng dù nàng an ủi mình thế nào Mạnh Hiểu Dư vẫn không khỏi phẫn nộ, mắng trong lòng: "Chủ nhà này rốt cuộc là ai! Cất tiền thôi cần gì phải dùng cơ quan rồi mê cung? Nhà ngươi rốt cuộc có bao nhiêu tiền lại tốn nhiều tâm tư như vậy?" Lúc này Mạnh Hiểu Dư bị nhốt trong mê cung, thật sự rất muốn ngửa mặt lên trời thở dài: "Nếu ông trời cho mình cơ hội lựa chọn lại, mình tình nguyện chọn đói bụng cùng ngủ ngoài đường, cũng không "hành hiệp trượng nghĩa" với Linh Ngọc Nhi."
Vì sao Mạnh Hiểu Dư lại như vậy? Đã hai giờ trôi qua từ lúc Linh Ngọc Nhi dắt tay nàng đi vào mật đạo này. Ban đầu hai người đều cho rằng chỉ cần đi thẳng có lẽ sẽ có cơ quan. Nhưng làm hai người không ngờ là không có bất kỳ cơ quan nào trên đường, đường từ một biến thành hai, hai biến thành bốn, bốn rồi tám, cứ thế tăng lên. Khi vừa nhìn thấy mật đạo phân nhánh, Linh Ngọc Nhi quyết đoán kéo nàng rẽ trái, sau đó không nghĩ đến gặp nhiều đường phân nhánh hơn, mà Linh Ngọc Nhi lại luôn kéo nàng rẽ trái! Hai người đi được một giờ, Mạnh Hiểu Dư thấy Linh Ngọc Nhi chuẩn bị kéo mình rẽ trái, không nhịn được hỏi: "Ngươi luôn chọn đi đường bên trái là vì biết đường sao?" Khi hỏi, Mạnh Hiểu Dư thầm kính nể: "Không hổ là siêu trộm, trước khi trộm đồ đều biết đường. Thật sự thông minh, lợi hại." Nhưng sau khi Mạnh Hiểu Dư bội phục sự lợi hại của Linh Ngọc Nhi xong, nhìn thấy Linh Ngọc Nhi vốn đang kéo mình đi thì dừng bước. Sau đó quay đầu, tươi cười xán lạn nói: "Ta không biết đường!"
"............." Nghe giọng vô tội của Linh Ngọc Nhi, Mạnh Hiểu Dư trực tiếp hóa đá, lắp bắp nói: "Vậy.....vậy lúc trước......ngươi.....ngươi vì sao không chút do dự.....rẽ trái?"
"À! Là vì thói quen! Mỗi lần không biết đường, gặp tình huống lựa chọn, ta luôn chọn rẽ trái!" Nói xong tiếp tục cười xán lạn với Mạnh Hiểu Dư.
"Ngươi vừa nói vì thói quen?" Mạnh Hiểu Dư như không chắc hỏi lại.
"Đúng vậy!"
"...........Thói quen muội ngươi!" Nghe Linh Ngọc Nhi xác định, Mạnh Hiểu Dư hóa đá lấy lại tinh thần, rống to với Linh Ngọc Nhi. Sau đó vô cùng tức giận chỉ vào nàng, không biết nên nói gì.
"Tức phụ nhi, ngươi làm sao vậy? Đừng làm ta sợ!" Linh Ngọc Nhi bị Mạnh Hiểu Dư vô cớ rống to, khẽ sửng sốt, sau đó nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư nhìn mình như có thù gϊếŧ cha, ngón tay run rẩy chỉ vào mình, nhưng lại không nói gì. Thấy vậy, Linh Ngọc Nhi có chút hoảng. Tức phụ nhi làm sao vậy? Lẽ nào lúc nãy từ trên cao rơi xuống bị dọa để lại di chứng gì đó sao?
Nghĩ đến đây, nàng đưa tay vỗ má Mạnh Hiểu Dư, vừa vỗ vừa nói: "Tức phụ nhi, ngươi sẽ không vì lúc nãy rơi xuống mà bị dọa ngốc chứ?"
Mạnh Hiểu Dư nghe được lời nàng, vỗ thật mạnh vào bàn tay trên mặt mình: "Ngươi mới ngốc! Cả nhà ngươi mới ngốc!" Tức giận rống Linh Ngọc Nhi xong, Mạnh Hiểu Dư xoay người đi về phía thông đạo bên phải, hoàn toàn không để ý Linh Ngọc Nhi bị mình rống sửng sốt.
Khi Linh Ngọc Nhi nhìn Mạnh Hiểu Dư sắp đi mất, mới hồi thần. Nhìn Mạnh Hiểu Dư càng đi càng xa, nàng vận kinh công, bay đến cạnh Mạnh Hiểu Dư, cợt nhả hỏi: "Tức phụ nhi, vì sao ngươi vô duyên vô cớ tức giận?"
Sau khi Mạnh Hiểu Dư nghe Linh Ngọc Nhi hỏi, đột nhiên dừng bước, xoay người chỉ vào Linh Ngọc Nhi, chất vấn: "Vì sao ta tức giận? Ngươi nói xem ta vì sao tức giận? Nếu không phải ngươi một hai muốn mang ta đến nơi này trộm đồ, sao ta có thể vì không cẩn thận chạm vào cơ quan rồi "hưởng thụ" cảm giác rơi tự do? Này còn chưa tính, ngươi cư nhiên không biết đường lại mang ta đi. Ngươi có biết hiện tại chúng ta đã lạc đường không? Ngươi có biết chúng ta rất có thể bây giờ đang sống nhưng vì bị nhốt mà dần chết ở đây hay không? Ngươi có biết hay không....." Nói rồi, Mạnh Hiểu Dư òa khóc. Nàng cũng không biết vì sao trước nay mình rất ít khóc, mà gần đây lại luôn thích khóc. Nhưng nghĩ đến mình rất có thể bị nhốt chết trong đây, vĩnh viễn không thể gặp lại tỷ muội Hàn Như Băng, nàng không thể khống chế được nước mắt của mình.
"Đừng khóc, chúng ta sẽ không bị nhốt chết ở đây. Ta nhất định sẽ dẫn ngươi ra ngoài, nhất định." Duỗi tay lau đi nước mắt trên mặt nhân nhi, kéo nàng vào lòng, kiên định nói.
"Thật sao? Chúng ta thật sự sẽ không bị nhốt chết ở đây? Ta thật sự còn có thể nhìn thấy Như Băng tỷ tỷ và Như Sương tỷ tỷ sao?" Nghe thấy lời Linh Ngọc Nhi, Mạnh Hiểu Dư nâng gương mặt bị che bởi nước mắt lên, có chút không xác định hỏi.
"Đương nhiên là thật, ta nhất định sẽ dẫn ngươi ra ngoài. Ngươi đừng quên, tướng công nhà ngươi là đạo tặc có tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ! Chỉ một cái mê cung thôi làm sao có thể làm khó được ta?" Nhìn gương mặt nhân nhi trong lòng tràn đầy mong đợi, Linh Ngọc Nhi cúi đầu mổ nhẹ đôi môi phấn nộn kia.
Nghe Linh Ngọc Nhi nói xong, Mạnh Hiểu Dư ngừng khóc, tươi cười thật lớn. Linh Ngọc Nhi nhìn thấy gương mặt tươi cười vươn nước mắt của nàng, sủng nịch nói: "Nhìn ngươi xem, vừa khóc vừa cười." Nói rồi duỗi tay ôn nhu lau nước mắt cho Mạnh Hiểu Dư. Sau đó nắm tay nàng hỏi: "Hiện tại chúng ta nên đi thế nào?"
Mạnh Hiểu Dư mê mang lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư lắc đầu, Linh Ngọc Nhi nói: "Tiếp tục nghe ta, được không?" Khi nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của Mạnh Hiểu Dư gật đầu, Linh Ngọc Nhi nắm tay nàng tiếp tục đi về phía trước.
Qua hai giờ sau, Mạnh Hiểu Dư lại hỏi: "Chúng ta cứ đi như vậy thật sự có thể ra ngoài sao?" Nàng đã rất mệt, từ khi sinh ra đến bây giờ, nàng chưa từng đi đường lâu như vậy. Dù khi vừa xuyên qua đi đường đến Phú Vân Thành cùng tỷ muội Hàn Như Băng cũng không đi liền mấy tiếng như bây giờ.
"Sao vậy? Mệt sao?" Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư mệt mỏi, Linh Ngọc Nhi có chút đau lòng hỏi. Hiện tại nàng hơi hối hận rằng mình không nên đưa Mạnh Hiểu Dư đến đây. Nếu không phải nhất thời xúc động bắt Mạnh Hiểu Dư đi, có lẽ dưới sự bảo hộ của tỷ muội Hàn Như Băng, nàng sẽ sống rất tốt! Nhưng suy nghĩ hối hận ấy chỉ chợt lóe rồi tắt, vì Linh Ngọc Nhi biết, trên đời này không có thuốc hối hận. Nếu có, vậy sẽ không còn là hối hận.
"Này, ngươi làm sao vậy?" Nhìn thấy Linh Ngọc Nhi hỏi mình có mệt không rồi ngẩn người, Mạnh Hiểu Dư nhẹ lắc tay người bên cạnh.
"Sao? Không có gì, ngươi mệt sao?" Linh Ngọc Nhi lấy lại tinh thần, nhìn thấy gương mặt quan tâm của Mạnh Hiểu Dư, cười nhẹ nói.
"Đi lâu vậy rồi, chân ta đau." Nghe nàng hỏi, Mạnh Hiểu Dư thành thật đáp, trong giọng chứa sự làm nũng cả bản thân không biết mà vốn chỉ làm trước mặt tỷ muội Hàn Như Băng.
"Như vậy sao!" Nhìn biểu cảm có chút ủy khuất của Mạnh Hiểu Dư, nghe giọng làm nũng của nàng, Linh Ngọc Nhi vui vẻ cười. Sau đó thừa dịp Mạnh Hiểu Dư không chú ý, hơi khom lưng, dùng lực cõng Mạnh Hiểu Dư trên lưng. Sau đó cười nói: "Nếu tức phụ nhi mệt mỏi, vậy để tướng công cõng ngươi!" Nói rồi không màng Mạnh Hiểu Dư giãy giụa, cõng nàng tiếp tục bước đi.
Mà Mạnh Hiểu Dư sau khi biết mình được cõng thì giãy giụa. Nàng không muốn để Linh Ngọc Nhi cõng mình, không vì điều gì khác, vì Linh Ngọc Nhi cũng như nàng đã đi đường thật lâu, khẳng định cũng rất mệt. Nhưng sau khi Linh Ngọc Nhi bị vỗ mông, Mạnh Hiểu Dư đỏ mặt ngừng giãy giụa, ngoan ngoãn ghé vào tấm lưng không dày rộng nhưng yên tâm của Linh Ngọc Nhi.
Mà Linh Ngọc Nhi cảm giác Mạnh Hiểu Dư không giãy giụa, vui vẻ cười nói: "Thật đúng là không ngoan mà! Thế nào cũng phải để tướng công đánh mông ngươi thì mới ngoan ngoãn thành thật."
Mà Mạnh Hiểu Dư nghe thấy lời Linh Ngọc Nhi, trên mặt ửng hồng, nhỏ giọng phản bác: "Ngươi mới không phải tướng công của ta!"