Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ

Chương 79

"Ta không mệt nữa, ngươi thả ta xuống đi!" Mạnh Hiểu Dư vươn tay lau mồ hôi trên trán Linh Ngọc Nhi, nói. Đây là lần thứ ba Mạnh Hiểu Dư nói như vậy với nàng.

Từ khi Linh Ngọc Nhi cõng nàng đến bây giờ đã qua hơn một giờ. Nhưng dù Mạnh Hiểu Dư nói thế nào, Linh Ngọc Nhi vẫn không thả nàng xuống. Khi vừa bắt đầu, Mạnh Hiểu Dư còn giãy giụa một chút, nhưng chỉ cần Mạnh Hiểu Dư quằn quại, Linh Ngọc Nhi sẽ vỗ mông nàng. Đến bây giờ, Mạnh Hiểu Dư không dám tiếp tục lộn xộn, nhưng nhìn thấy Linh Ngọc Nhi cõng mình đi trong mê cung, trán đầy mồ hôi, Mạnh Hiểu Dư không nhịn được nói.

"Không sao, ta không mệt, ngươi thành thật ở trên lưng ta để ta cõng ngươi!" Đôi tay nâng Mạnh Hiểu Dư không buông còn nắm chặt hơn. "Hơn nữa tình hình hiện tại, chúng ta sắp ra khỏi nơi quỷ quái này. Cho nên, ngươi thành thật trên lưng ta, để ta cõng ngươi ra khỏi đây."

"Nhưng chúng ta đã đi thật lâu trong mê cung này, chúng ta thật sự sẽ còn có thể đi ra ngoài sao?" Dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán của Linh Ngọc Nhi.

"Đương nhiên, đã nói sẽ mang ngươi ra ngoài thì nhất định sẽ mang ngươi ra ngoài. Ngươi phải tin tưởng ta, chỉ cần chúng ta đi hết con đường phía trước nhất định sẽ rời khỏi mê cung này." Linh Ngọc Nhi nói rồi cõng Mạnh Hiểu Dư đi đến con đường phía trước.

"Sao ngươi biết chúng ta đi qua con đường này nhất định có thể ra ngoài?" Tuy rằng không nghi ngờ lời của Linh Ngọc Nhi, Mạnh Hiểu Dư vẫn không nhịn được hỏi.

"Đó là vì mỗi một con đường chúng ta đi qua, ta đều để lại ký hiệu! Chúng ta đi lâu như vậy, mỗi lần ta đều đánh dấu, hiện tại chỉ có con đường chúng ta đang đi là không có ký hiệu. Nếu ta đoán không sai, đường này nhất định ra được! Tuy phương pháp này hơi vất vả nhưng lại rất đáng tin cậy!" Linh Ngọc Nhi vừa cõng Mạnh Hiểu Dư vừa cười nói.

"Đúng vậy! Phương pháp này thật có chút vất vả! Làm chúng ta đi nhiều chặng đường mất công như vậy!" Mạnh Hiểu Dư cười trêu nàng. Sau đó nhân lúc Linh Ngọc Nhi không nghe thấy, nói tiếp: "Tuy vất vả nhưng rất đáng tin cậy!" Nghĩ rồi, Mạnh Hiểu Dư đặt cằm lên vai Linh Ngọc Nhi, đôi môi phấn nộn khẽ cong.

"Đây cũng là vì không có biện pháp! Ta không nghĩ đến, tên cáo già Triệu Thiên Du kia lại phí nhiều tâm tư làm ra một mê cung thật lớn như vậy! Xem ra hắn vì muốn lấy Huyền Phong Lệnh mà phí không ít tâm cơ!" Nghe Mạnh Hiểu Dư trêu chọc, Linh Ngọc Nhi có chút bất đắc dĩ nói.

"Sao? Ngươi nói cái gì? Nơi này không phải Long Võ Quốc sao? Liên quan gì đến tên Triệu Thiên Du kia?" Nghe Linh Ngọc Nhi nói, Mạnh Hiểu Dư kỳ quái hỏi.

"Haha, nơi này thật sự là Long Võ Quốc, nhưng nơi này cũng là trang viện của trang chủ Linh Vũ Sơn Trang, là trang viện của một trong các đệ đệ của Triệu Thiên Du. Mà Huyền Phong Lệnh bị mất kia, tám chín phần là bị giấu ở mật thất này." Linh Ngọc Nhi giải thích.

"Cái gì? Ngươi nói là Huyền Phong Lệnh không phải bị ngươi đánh cắp mà là bị Triệu Thiên Du tư tàng?" Mạnh Hiểu Dư kinh ngạc hỏi.

"Ta căn bản không có hứng thú với Huyền Phong Lệnh, vì sao ta phải đi lấy nó?" Linh Ngọc Nhi nghe nàng kinh ngạc nói, hỏi ngược lại.

"Chẳng lẽ ngươi không vì võ công tuyệt thế trong Huyền Phong Lệnh mà đánh cắp nó sao?" Mạnh Hiểu Dư có chút ấp úng hỏi.

"Hừ! Võ công tuyệt thế gì đó! Chỉ là truyền thuyết thôi! Sao ta lại vì một truyền thuyết nhàm chán mà đi trộm Huyền Phong Lệnh để đối địch với toàn bộ võ lâm?" Linh Ngọc Nhi khinh thường nói.

Nghe nàng nói, Mạnh Hiểu Dư rất muốn đáp: "Ngươi cứ như mình không phải người nhàm chán, vì ngươi mà ta bị bắt vào chuyện này, ngươi còn không phải người nhàm chán sao?" Nhưng chỉ nghĩ, Mạnh Hiểu Dư không nói ra, nàng chỉ hỏi: "Nếu ngươi không làm chuyện nhàm chán, vậy vì sao lại mang ta đến nơi này? Đừng nói với ta rằng ngươi đến trộm tiền, ta sẽ không tin đâu."

"Haha, tức phụ nhi của ta thật thông minh. Ngươi nói không sai, ta xác thật không phải vì tiền mà đến. Ta sỡ dĩ đến đây là vì Huyền Phong Lệnh." Nói rồi Linh Ngọc Nhi dừng lại, sau đó tiếp tục nói: "Tuy rằng ta không có hứng thú với Huyền Phong Lệnh, nhưng nếu tên cáo già Triệu Thiên Du đã ấn tội danh cho ta, ta cũng không thể gánh tội thay được, phải không?" Nói rồi, Linh Ngọc Nhi cười hắc hắc.

"........Vậy ngươi muốn trộm Huyền Phong Lệnh thì trộm đi! Sao còn kéo ta vào chuyện này?" Mạnh Hiểu Dư có chút tức giận, những người này thích đấu nhau đâu liên quan đến nàng, sao lại còn kéo nàng vào?

"Haha, tức phụ nhi, ngươi đừng nóng giận! Thật ra, ta vốn không tính kéo ngươi vào, lúc ấy bắt ngươi đi, cũng không nằm trong kế hoạch của ta, nhưng khi đó ta cũng không biết sao mình lại bắt ngươi đi. Chờ ta hồi thần, ta đã bắt ngươi đến Long Võ Quốc." Linh Ngọc Nhi hơi chột dạ nói.

"À! Nói cách khác, ngày đó ngươi bắt ta đến Long Võ Quốc chỉ là do tâm huyết dâng trào?" Mạnh Hiểu Dư nghiến răng nghiến lợi nói.

"Haha có thể nói là vậy!" Nghe thấy giọng Mạnh Hiểu Dư tức giận, Linh Ngọc Nhi cười gượng nói.

"Vậy sau đó, vì sao ngươi lại không chịu thả ta?"

"Ta cũng không biết vì sao không chịu thả ngươi rời đi, chỉ là trong lòng không muốn ngươi rời đi." Nói rồi Linh Ngọc Nhi cười khổ, nàng thật sự không biết lúc ấy vì sao không chịu để Mạnh Hiểu Dư rời đi.

"..........." Mạnh Hiểu Dư nghe xong không biết nên nói gì. Nhưng nếu không nói gì, Mạnh Hiểu Dư lại tức không chịu được. Vì thế im lặng lúc lâu, Mạnh Hiểu Dư mở miệng nhỏ hung hăng cắn vào cần cổ tuyết trắng của Linh Ngọc Nhi.

"A..........."

Tức khắc trong mê cung vang vọng tiếng nữ cao trong trẻo.

Linh Ngọc Nhi không ngờ Mạnh Hiểu Dư lại đột ngột ra tay tàn nhẫn với cổ mình, đau nhe răng xin tha: "Tức phụ nhi, ngươi nhẹ thôi! Đau quá a! Tức phụ nhi tức phụ nhi, ngươi mau buông ra! Thật sự đau quá a!"

Nhìn thấy Linh Ngọc Nhi đau đến nhe răng, lại nghe nàng đáng thương xin tha, Mạnh Hiểu Dư vừa lòng tha nàng. Sau đó cúi đầu nhìn thoáng chỗ mình cắn, vừa thấy Mạnh Hiểu Dư lập tức hối hận. Chỉ thấy cần cổ trắng tuyết của Linh Ngọc Nhi có một dấu răng đang chảy máu, màu đỏ tươi đang chảy chậm dọc cổ: "Xin....xin lỗi, ta dùng quá sức." Nhìn thấy dấu răng dính máu kia, nước mắt Mạnh Hiểu Dư rơi xuống. Tuy nàng không rõ vì sao mình rơi lệ nhưng khi nhìn dấu răng trên cổ Linh Ngọc Nhi, nàng không khống chế được.

"Tức phụ nhi làm sao vậy? Sao lại khóc vậy? Không phải rất đau, ngươi đừng khóc!" Nghe thấy tiếng khóc thút thít cùng giọng đầy hối hận của nàng, Linh Ngọc Nhi vội an ủi. Trong lòng nghĩ: "Có phải mình giả quá mức không? Tuy Hiểu Dư cắn mình rất đau nhưng cũng không đủ để mình la thảm , mình làm vậy là vì muốn đùa nàng thôi." Nhưng hiện tại cảm giác được nước mắt của nhân nhi trên lưng, Linh Ngọc Nhi bỗng có chút hối hận vì mình vừa dọa nhân nhi trên lưng, âm thầm dùng nội lực đẩy máu ra khỏi miệng vết thương bé nhỏ trên cổ.

"Sao lại không sao? Chảy nhiều máu như vậy mà!" Mạnh Hiểu Dư khóc lấy khăn nhẹ nhàng che lại miệng vết thương của Linh Ngọc Nhi.

"Ta thật sự không sao, ta la thảm như vậy là vì đùa ngươi thôi. Còn trên cổ chảy nhiều máu là vì ta thầm nội lực đẩy máu ra. Thật ra ngươi cắn không mạnh, tuy rằng rát da nhưng không sao!" Cảm giác được Mạnh Hiểu Dư còn khóc. Linh Ngọc Nhi sốt ruột nói.

"...........Ngươi vừa nói, ngươi chảy nhiều máu như vậy là vì thầm dùng nội lực đẩy ra sao? Là vì muốn đùa ta một chút sao?" Mạnh Hiểu Dư thút thít hỏi.

"Ừ, không sai, ta chỉ đùa ngươi thôi...." Nơi vừa bị Mạnh Hiểu Dư cắn lại bị tập kích lần nữa.

"Hừ! Cho ngươi tùy tiện đùa như vậy." Mạnh Hiểu Dư cắn rồi oán giận nói. Sau đó cúi đầu liếʍ nhẹ nơi đã cắn hỏi: "Đau không?"

Linh Ngọc Nhi vốn muốn quay đầu lên án Mạnh HIểu Dư nhưng chỗ bị cắn bỗng có cảm giác tê ngứa, hai má đỏ ửng nói: "Không.....không đau."

"Thật sự? Nhưng chảy máu nhiều vậy, sao lại không đau?" Nói rồi mạnh Hiểu Dư lại tiếp tục liếʍ nhẹ miệng vết thương. Nàng nhớ đã xem ở đâu đó nói liếʍ miệng vết thương có thể cầm máu. Nghĩ vậy nàng tiếng tục liếʍ cổ Linh Ngọc Nhi.

"Ân......."