Chuyển ngữ: Wanhoo
Trước ánh mắt thâm sâu của Nhị hoàng tử, Ninh Thư quyết định hạ thủ vi cường trước. Thời đại này quá hà khắc với phụ nữ, trong khi vô cùng khoan dung với đàn ông. Đàn ông làm gì cũng được tha thứ, ghé lầu xanh cũng được khen là phong lưu.
Được rồi, biến giùm cái.
Nhị hoàng tử không đạt được mục đích tỏ ra rất bực dọc.
Khốn khϊếp, hắn thà đối mặt với cô nàng giậm chân nói muốn bỏ hắn. Vậy thì có thể có lý do từ hôn đàng hoàng, cô ta cũng sẽ bị bẩn thanh danh.
Khi ấy hắn ở thế yếu, Phượng gia nằm ở thế đuối lý. Thay thế Phượng Thanh Thiển thành Phượng Phi Yên cũng chấp nhận được.
Hắn chỉ sợ còn một cái lý nào đó, nhất là khi một hoàng tử như hắn không đủ thế lực để nắn bóp Phượng gia tùy thích.
Nhị hoàng tử ngoảnh sang nhìn Ninh Thư, cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Phượng Thanh Thiển, bổn điện hạ đã có người con gái mình thương. Ta hy vọng được từ hôn để ở bên người ta yêu.”
Ninh Thư vẫn bình tĩnh hành lễ: “Thanh Thiển đã nhớ.”
Người con gái mình thương cái quái gì, có mà thấy thân phận con thứ trong nhà của cô không được việc. Con cả và con thứ khác biệt tôn ti, hắn ta chê con thứ không có tiếng nói trong nhà, khi cần dùng đến không thể hướng nhà họ Phượng đứng về phía hắn.
Lại bảo không phải mơ ước cái ghế chí cao vô thượng kia?
Thấy Ninh Thư không có biểu cảm nào khác, Nhị hoàng tử không dằn được phất tay áo rời đi.
“Nhị điện hạ, vi thần dẫn đường cho người.” Phượng Xương nhìn Ninh Thư một cái rồi đưa Nhị hoàng tử rời khỏi hậu viện.
Hai người vừa đi, Ninh Thư cũng hết chịu nổi, ngồi sụp xuống ghế đổ đầy mồ hôi. Thả lỏng tinh thần một cái là bị Anh Túc cướp lại cơ thể.
Ninh Thư không tranh giành với cô ta.
Nhìn linh hồn của mình bị dính làn khói đen, làn khói đen lượn quanh linh hồn cô có thể dấy lên tâm trạng tiêu cực, chúng làm cô rất bực bội.
Ninh Thư khá là buồn bực.
Cô mặc niệm chú siêu độ trừ khử làn khói đen xung quanh.
“Phượng Thanh Thiển, cô thật là…” Anh Túc tức giận gạt bay ấm chén trên bàn: “Cô đúng là hèn hết thuốc chữa. Loại đàn ông này mà cô vẫn không bỏ được, cô định dựa vào cái tính lành hiền, ngây ngô để khiến cho trai hư hồi tâm chuyển ý sao?”
Anh Túc rất ghét Ninh Thư: “Bị như vậy mà vẫn cố hết sức tồn tại. Kẻ yếu đuối muôn đời bị ức hϊếp.”
Ninh Thư lạnh lùng nói: “Ngươi mới hèn, mười tám đời nhà ngươi hèn. Ta yếu đuối thì phải giao ra cơ thể của mình à? Ta yếu đuối thì ta phải đi chết à? Ta không làm xằng làm bậy vô pháp vô thiên như ngươi nên phải chết sao? Theo như ta thấy, ngươi mới là kẻ đại nghịch bất đạo. Lòng dạ độc ác, có thù tất báo, bụng dạ hẹp hòi, kẻ như ngươi sao không đi chết đi. Loại người như ngươi sống trên đời này chỉ hại người hại mình, ngươi nên chết.”
Định mệnh, dựa vào đâu cô em được sống mà người ta phải đi chết, ha ha ha…
“Phượng Thanh Thiển, giờ đã dám lên mặt với ta rồi à. Có giỏi thì hét vào mặt tên Nhị hoàng tử gì đó kia như thế này đi. Trước mặt Nhị hoàng tử thì khép nép, người ta đến từ hôn mà cô vẫn đội đàn ông lên đầu, buồn nôn chết đi được.” Anh Túc lạnh lùng châm biếm.
“Ta không dám hét vào mặt Nhị hoàng tử bởi vì cha của hắn có thể chém đầu cả Phượng gia.” Ninh Thư hừ một tiếng, làm như cô em vênh váo ngang ngược đòi bỏ hoàng tử thì không sao ấy. Không có hào quang của nữ chính thì chết lâu rồi.
Ở cái thời dại thanh danh quan trọng hơn tính mạng này, có rất nhiều thiếu nữ bị gϊếŧ chết để tránh gieo họa cho phận nữ khác trong gia tộc.
“Có gì khác đâu, tất cả đều là con người, cuộc đời của ta thuộc về ta, không phải của ông trời.”
Ninh Thư trầm giọng nói: “Đúng, đều là con người, ngươi dựa vào đâu mà bắt ta nhường cơ thể, bắt ta chết.”
Có lợi cho mình luôn luôn đúng, đừng có tiêu chuẩn kép quá.
Phượng Thanh Thiển thà rằng chết để lại cái xác thối rữa cũng không muốn bị Anh Túc chiếm dụng cơ thể.
Anh Túc phiền não: “Cô chết rồi tại sao vẫn muốn trở lại. Yên nghỉ không được sao?” Cứ có một người đòi xuất hiện cắt ngang việc cô ta muốn làm.
“Ngươi cũng là cô hồn dã quỷ còn gì? Cớ sao không yên nghỉ?” Ninh Thư hỏi ngược lại.
Ninh Thư không cãi nhau với Anh Túc nữa, cô tập trung niệm chú siêu độ trừ khử làn khói đen quấn quanh linh hồn mình. Đồng thời cô còn phải tích trữ sức mạnh giành lại cơ thể để trừng trị Nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử kia đang ủ mưu xấu xa. Cách hữu hiệu nhất để đối phó với phụ nữ ở thời đại này chẳng phải là hủy hoại danh tiếng của người đó sao.
Không cần đàn ông đích thân ra tay, gia tộc sẽ không tha cho cô gái nào ô uế thanh danh.
Đậu má cái thằng đê tiện!
Phượng Xương tiễn Nhị hoàng tử ra về đã quay trở lại, ông ta nói với Anh Túc: “Đến tiền thính đi, cha có việc muốn nói với con.”
“Không đi.” Anh Túc đung đưa chân, thản nhiên uống trà.
Phượng Xương: …
Phượng Xương thật lòng không hiểu nổi, tại sao đi một vòng trở về lại trở thành người khác. Phượng Xương đanh mặt nói: “Con ăn phải gan hùm đúng không mà dám bỏ Nhị hoàng tử. Thánh thượng mà trách xuống, Phượng gia không gánh nổi.”
“Ha ha…” Anh Túc lạnh lùng nói: “Có liên quan gì đến ta đâu.”
“Lễ nghi con học được đi đâu hết rồi?” Phượng Xương nhíu chặt lông mày. Kể cả có là người cục cằn không quan tâm nhiều đến lễ nghi cũng phải gai mắt dáng vẻ hiện giờ của Anh Túc: “Con nói chuyện với cha như vậy sao?”
Anh Túc châm chọc: “Nuôi nhưng không dạy. Ta ăn còn chẳng đủ no nói gì đến việc học lễ nghi?”
“Là Tứ tiểu thư của Phượng gia lại ở cái sân như thế này, chẳng có nha hoàn nào đi theo hầu hạ, mà còn muốn ta bán mạng cho hoàng gia mưu cầu vinh hoa phú quý cho Phượng gia? Chí ít cũng phải cho ta ăn no chứ. Muốn phi nước đại mà không cho ăn cỏ, nào có chuyện tốt như thế.” Anh Túc lạnh lùng nói.
Anh Túc cũng nói thầm trong lòng với Ninh Thư: “Cái đồ ngu xuẩn không biết tranh thủ, bị bán mà vẫn ra sức kiếm tiền cho con buôn.”
Ninh Thư mặc kệ cô ta, cô chuyên tâm đẩy nhanh quá trình thanh lọc linh hồn của mình. Làn khói đen này là quả bom hẹn giờ, nhưng mà hiệu quả thanh lọc thấp quá.
Ninh Thư nhận ra chú siêu độ tác động rất nhỏ lên oán niệm kiểu này.
Gần như không có tác dụng lớn.
Phượng Xương lại bị Anh Túc nói cho nghẹn lời, trợn tròn mắt nói: “Con học đâu những câu từ thô thiển này?”
“Hừ, chẳng lẽ ta không sống trong khoảnh sân rách nát, chẳng lẽ Phượng gia có quan tâm ta?” Anh Túc hỏi ngược lại: “Giờ lại muốn gả ta cho một kẻ lả lơi ong bướm. Vì vinh hoa phú quý của Phượng gia, đúng là chuyện gì cũng có thể làm được.”
“Con nói bậy bạ gì đó. Vinh hoa phú quý của Phượng gia đến từ rong ruổi trên lưng ngựa. Còn hôn sự của con và Nhị hoàng tử là do mẹ con và Đỗ quý phi quyết định.” Phượng Xương nổi gồ gân xanh trên trán.
“Hờ, mẹ ta chết rồi mà vẫn đổ thừa cho bà. Người đã chết làm sao sống lại đối chất, ông nói thế nào mà chẳng được.” Anh Túc như có thù với cả thế giới.
Phượng Xương: …
“Ở yên trong nhà suy nghĩ cho cha.” Phượng Xương xoay người rời đi.
Anh Túc chẳng hề nghe vào tai. Cô ta sẽ không để yên cho Phượng gia sử dụng mình vào hôn nhân chính trị. Cuộc đời cô ta do cô ta tự quyết định, cô ta không phải Phượng Thanh Thiển yếu đuối dễ bắt nạt.