Chuyển ngữ: Wanhoo
Phượng Xương đi không bao lâu thì có sai vặt và nha hoàn khuân đồ đến. Gồm có một số đồ dùng, bàn trang điểm mới tinh, cùng với mấy chiếc khay đựng một ít trang sức, trâm cài tóc.
Ma ma của Phượng phu nhân hành lễ với Anh Túc: "Đây là đồ phu nhân cho tiểu thư."
"Cảm ơn nhé." Anh Túc cảm ơn chẳng hề chân thành.
Ha ha, Phượng phu nhân chỉ làm cho Phượng Xương xem. Muốn dùng hôn nhân của cô ta để đổi lấy cuộc sống sang giàu cho nhà họ Phượng. Đúng là nắm quyền lực trong tay mới bảo vệ được người mình muốn bảo vệ, nhưng nếu phải hy sinh mới có thể duy trì vinh hoa phú quý vậy thì không cần.
Quyền lợi sinh ra để bảo vệ, không phải để hy sinh bất cứ ai.
Tính cho ít đồ để cô ta hy sinh à, ha ha…
Không cần biết người nhà họ Phượng làm gì, Anh Túc cũng rất khinh thường, không bao giờ nghĩ tốt được cho họ.
Ma ma tỏ vẻ rất khó chịu, sai người đặt đồ xuống. Anh Túc lạnh lùng nói: “Ta đã quen dùng đồ cũ nát bao nhiêu năm qua, đồ tốt thế này không quen dùng, các ngươi mang về đi.”
Ninh Thư: …
“Này, ngươi bị điên à. Luôn miệng nói phải tranh thủ vì mình, bây giờ tranh thủ được rồi lại khước từ.” Ninh Thư không nhịn được phải nói, thật sự là ngang ngược không chịu được.
Anh Túc lạnh mặt, cô ta nào có để vào mắt mấy món đồ này của nhà họ Phượng. Chẳng phải họ muốn dùng vài đồ đạc để bắt cô ta trông coi một thằng đàn ông lả lơi ong bướm sao?
Nhà họ Phượng khinh thường cô ta quá rồi đấy. Nữ hoàng sát thủ há lại là không có tiền, có châu báu nào cô ta chưa từng thấy ở hiện đại, Anh Túc chưa từng để tiền tài lọt vào mắt xanh.
Kể cả có trở về cổ đại thì cô ta cũng kiếm được ra tiền.
Ma ma nghe thấy một thứ nữ từ chối đồ đạc chủ mẫu đưa đến mà còn tỏ thái độ kênh kiệu thì giận tím mặt. Nhưng đối phương lại là chủ tử, bà ta không tiện nói gì, chỉ khựng mặt nói: “Tứ tiểu thư, đây là đồ mà tướng quân và phu nhân đưa cho người.”
“À, hai người đó đưa thì ta phải nhận à. Được thôi, ta nhận.” Anh Túc nói giọng lạnh lùng: “Đặt xuống rồi các ngươi có thể rời đi.”
Sai vặt và nha hoàn đặt đồ xuống trong tâm trạng khó chịu. Vất vả mang đồ đến vậy mà không có lấy nổi một xu thưởng.
Ma ma dẫn sai vặt và nha hoàn rời đi. Trông dáng vẻ của ma ma, xem chừng sẽ trở về nói bóng nói gió vào tai Phượng phu nhân rồi.
Ninh Thư rất cạn lời, đây là mặt lạnh lùng của nữ hoàng sát thủ chăng. Thế nên không cần quan tâm đối nhân xử thế, không cần cần cân nhắc những chuyện khác.
Không chịu cũng phải chịu, còn kì kèo nữa thì gϊếŧ…
Anh Túc bốc một nắm trang sức trong hộp: “Phái Lam, mang những món đồ này bán cho cửa hàng.”
Phái Lam hỏi: “Tiểu thư, đây là đồ phu nhân cho, bán rồi lỡ có chuyện gì thì sao?”
Anh Túc trả lời: “Chúng ta cần tiền để củng cố sức mạnh. Đã mang đồ đến thì chúng ta muốn xử lý thế nào là việc của chúng ta.”
“Vâng…” Phái Lam bắt tay vào đóng gói đồ trang sức.
Ninh Thư lên tiếng: “Ngươi dựa vào đâu tùy ý bán những món đồ này.” Cơ bản thì những món đồ này vẫn thuộc về nhà họ Phượng, có ghi trong sổ sách, mang cho chỉ có nghĩa là cho cô có quyền sử dụng thôi.
Anh Túc lạnh lùng nói: “Ha ha, họ đã đưa thì sao không được dùng.”
Ninh Thư: …
Sử dụng tiền của nhà họ Phượng để đối phó nhà họ Phượng, Ninh Thư đã bị ghê tởm bởi thái độ đương nhiên của Anh Túc.
Ninh Thư trầm ngâm nhìn linh hồn của Anh Túc, cần sớm nghĩ cách tiêu diệt oán khí và nghiệp chướng biết tấn công đeo bám trên linh hồn của cô ta.
Anh Túc không kiêng kỵ thế này chẳng phải cô ta cậy có thể kiểm soát cơ thể trong thời gian dài sao?
Ninh Thư nghi ngờ phải chăng sức mạnh của chú siêu độ thấp quá nên không có tác dụng với Anh Túc?
Có vài thứ quấn chặt quanh cô ta, không sao tiêu diệt được. Ninh Thư có cảm giác mình giống Ngu Công dời núi.
Tranh quyền kiểm soát với Anh Túc chỉ khiến linh hồn mình bị ô nhiễm. Ninh Thư không cho phép linh hồn của cô dính dáng những thứ này, dính vào ảnh hưởng tâm lý, ảnh hưởng cả cảm xúc.
Nếu không khống chế được cảm xúc, vậy rất cản trở trong khi làm nhiệm vụ.
“Khụ…” Giọng của 2333 bỗng nhiên vang lên trong đầu Ninh Thư: “Tôi có cách, cô có muốn nghe không?”
“Nói đi.” Ninh Thư nhíu mày, lần đầu tiên thấy 2333 tích cực như thế. Chắc hẳn định dụ dỗ cô làm nhiệm vụ hệ thống nào đó để cậu ta có thể hoàn thiện số liệu.
“Nghiệp chướng có thể tiêu diệt bằng công đức.” 2333 nói: “Nhưng sát thủ này có rất nhiều nghiệp chướng, tôi đoán phải tốn nhiều công đức lắm cho xem.”
Ninh Thư xoắn xuýt. Công đức rất khó kiếm, việc tốt khó làm, mà làm việc tốt chưa chắc đã có công đức.
Lẽ nào phải dùng công đức trên người Anh Túc ư?
Cô cần phải tiêu diệt nghiệp chướng giúp Anh Túc ư?
Đã bị người ta chỉ thẳng mặt chửi là ngu, chửi là hèn, vậy mà phải sử dụng công đức vất vả lắm mới kiếm được để tiêu diệt nghiệp chướng cho Anh Túc?
Đậu má, bà không làm nhiệm vụ này nữa!
Trước tiên, Ninh Thư dùng một ít công đức tiêu diệt khí đen quẩn quanh linh hồn mình. Ánh sáng vàng kim xộc vào linh hồn, khí đen rụng rơi như tuyết tan, chỉ lát sau linh hồn đã được gột rửa sạch sẽ, sảng khoái tinh thần.
Đúng là đồ xịn.
Ninh Thư nhìn linh hồn Anh Túc, cô vô cùng xoắn bện, rất không muốn dùng công đức cho Anh Túc.
Ninh Thư hỏi 2333: “Linh hồn của tôi có công đức bảo vệ nên cô ta không tấn công được tôi chứ nhỉ?”
“Chắc là không. Có công đức trong người thì thần tiên hay ma quỷ đều không thể động vào cô. Nhưng chưa chắc có tác dụng với oán niệm không có ý thức.” 2333 nói: “Ngọc Linh Hồn bạo động kinh lắm, chắc nó muốn cắn nuốt linh hồn của Anh Túc.”
“Ngọc Linh Hồn?” Ninh Thư hơi hiếu kỳ: “Muốn cắn nuốt linh hồn của cô ta?”
“Ừ, nếu tôi không kìm hãm nó, nó đã lao ra rồi. Cả linh hồn của cô và Anh Túc sẽ bị ngọc Linh Hồn hấp thụ.” 2333 nói: “Ngọc Linh Hồn thích hút các loại linh hồn. Từ linh hồn có công đức vô biên đến mang nghiệp chướng, đẫm mình trong oán khí.”
“Đợi tôi chiếm được cơ thể rồi tính.” Ninh Thư bắt đầu giành quyền kiểm soát cơ thể.
“Phượng Thanh Thiển, cô lại bắt đầu giở trò.” Anh Túc ôm đầu, đầu cô ta đau như búa bổ: “Rốt cuộc cô còn nguyện vọng nào chưa thành, tôi thực hiện cho cô là được chứ gì, tại sao phải bám dai như đỉa vậy.”
“Tiểu thư làm sao thế?” Phái Lam thấy mắt Anh Túc đỏ au, mặt mày đau khổ, nghiến răng đến chảy cả máu.
Ninh Thư từ từ giành lại quyền kiểm soát. Linh hồn cô có công đức bảo vệ, nghiệp chướng trên người Anh Túc bớt cản trở cô rất nhiều.
“Tiểu thư…” Phái Lam gọi, Ninh Thư bỗng ngẩng lên nhìn Phái Lam. Phái Lam bị sợ hết hồn, lại hỏi: “Tiểu thư không sao chứ?”
“Không sao, tạm thời cất những món đồ này đi, không cần bán vội, một thời gian nữa lại tính.” Ninh Thư cầm khăn lụa lau mồ hôi túa ra trên trán.