Chuyển ngữ: Wanhoo
Xuất phát từ tinh thần nhân đạo, Anh Túc muốn trả thù mẫu thân của cơ thể này.
Thế nên nữ hoàng sát thủ bắt đầu câu chuyện đi từ nữ phụ độc ác lên đến đỉnh cao nhân sinh. Tiện tay thu hoạch một người đàn ông đen tối, mạnh mẽ yêu thương cô ta vô cùng. Hai người tay trong tay nhìn ngắm giang sơn tươi đẹp.
Người ủy thác là chủ của cơ thể, sống chưa đến mười sáu tuổi đã phải hiến dâng cơ thể cho Anh Túc.
Phượng Thanh Thiển hiến dâng linh hồn giành lại cơ thể.
Sự tồn tại của người ủy thác Phượng Thanh Thiển chỉ làm bàn đạp cho Anh Túc tỏa sáng. Người ủy thác hèn nhát, Anh Túc lạnh lùng. Người ủy thác tự ti, Anh Túc tàn nhẫn. Người ủy thác bị vị hôn phu ghét, Anh Túc thu hút biết bao đàn ông.
Phượng Thanh Thiển chết rồi vẫn bị người ta so sánh. Ai gặp Anh Túc hào hoa phong nhã đều thắc mắc, ơ, tại sao cô ta khác với lời đồn. Thú vị thật, cô gái, ngươi đã khơi dậy hứng thú của bổn vương, bla bla…
Làm Phượng Thanh Thiển tích tụ căm hờn!
Phượng phủ không có ai là người tốt. Cha tồi đằng cha, chủ mẫu yêu quái hành hạ thứ nữ, chị em gái thảo mai luôn muốn cướp đàn ông của cô, đầy tớ chuyên bắt nạt kẻ yếu, coi chủ như chó. Tóm lại, cả nhà không có ai ra gì.
Sau khi dọn dẹp tương đối đống rác Phượng gia, mẫu thân là tiểu thϊếp đáng lý đã chết bỗng vùng dậy, biến ra thân phận công chúa một nước cao quý, thân phận của cha lại càng khủng.
Hóa ra cô không phải con cháu họ Phương, thảo nào họ Phượng ức hϊếp cô.
Cha mẹ đã trở lại, cưng chiều, yêu thương cô hết mực để bù đắp cho cô con gái sống khổ sở.
Nhưng con của họ đã chết, dưới bộ da kia là hàng giả muốn ăn mà không muốn làm.
Làm Phượng Thanh Thiển tích tụ căm ghét!
Phượng Thanh Thiển còn sống không thấy xuất hiện, chết rồi mới lên sàn.
Cho nên Phượng Thanh Thiển rất ghét cha mẹ ruột.
Mặc dù họ Phượng không tốt với cô là bao nhưng cũng cho cô miếng ăn miếng mặc, nuôi cô lớn bằng ngần này. Còn mẹ ruột giả chết năm cô biết suy nghĩ, cha mẹ ruột nào đã từng nuôi cô.
Ninh Thư xem hết cốt truyện: …
Ninh Thư ngoảnh sang nhìn Phượng Thanh Thiển, cô cũng không biết nói gì.
Ninh Thư hỏi: “Thế nên nguyện vọng của cô là giành lại cơ thể của mình?”
Phượng Thanh Thiển gật đầu, yêu nghiệt đó lợi dụng bộ da của cô để làm mình làm mẩy.
Phượng Thanh Thiển cắn môi, nói tiếp: “Nếu được, tôi mong cô bảo vệ Phượng gia. Không có Phượng gia, ta không biết phải đi đâu.”
“Chẳng phải người họ Phượng ức hϊếp cô sao?” Ninh Thư nhíu mày, họ Phượng trong mắt Anh Túc là một đống rác.
Phượng Thanh Thiển lắc đầu: “Ta không phải con cháu họ Phượng. Phụ thân là Phượng tướng quân cưu mang mẹ ta và ta. Sau này mẹ ta chết, Phượng tướng quân vẫn cho ta sống nhờ.”
“Ta biết ta hèn nhát, yếu đuối, vô dụng.” Phượng Thanh Thiển nói: “Nhưng Phượng gia là ngôi nhà ta nương thân mười lăm năm.”
Phượng Thanh Thiển bị bắt nạt ở nhà họ Phượng là chuyện của cô ấy, không đến lượt Anh Túc giương cờ đánh tan tác nhà họ Phượng.
Anh Túc là người ngông cuồng, tàn nhẫn, có thù tất báo. Cô ta đối phó người khác, lẽ dĩ nhiên người khác cũng đối phó cô ta. Đánh qua đánh lại thù sâu như biển, không gϊếŧ đối phương là quá bình thường.
Ghét nhau đều có nguyên nhân.
Ninh Thư thấy bản chất Phượng Thanh Thiển hiền lành, hoặc có thể hiểu là biết điều.
Con gái cổ đại không có gia tộc chống lưng sẽ bị bán làm nô ɭệ hoặc bán vào lầu xanh mua vui cho đàn ông.
Phượng Thanh Thiển hỏi Ninh Thư: “Cô giúp tôi được không?”
Ninh Thư gật đầu: “Được, nhưng phải trả linh hồn để thay đổi cuộc đời. Cô chắc chưa?”
“Ta chắc chắn.” Phượng Thanh Thiển gật đầu, hình bóng biến mất.
Sau khi Phượng Thanh Thiển đi, Ninh Thư mở cửa hàng giao dịch mua tích cốc đan, nước, thuốc men cơ bản, rồi nói với 2333: “Vào nhiệm vụ.”
Trong khoảnh sân nhỏ ở hậu viện Phượng gia có một ngôi nhà hơi tồi tàn. Một cô gái người ngợm ướt nhẹp, quần áo mắc rêu xanh.
Đầu tóc rối bời, mặt mũi tái nhợt.
Nằm bơ vơ một mình trên giường, quần áo ướt cũng không có ai thay cho.
Lúc này, ngón tay cô gái cử động nhẹ, run run lông mi, đảo tròng mắt và mở bừng mắt.
Đôi mắt sáng như ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm.
Anh Túc nhăn mặt, nhăn mặt cũng trông rất lạnh lùng, tỏa ra hơi lạnh vô hình.
Cô chết rồi mà. Người đàn ông đó dùng trăm phương nghìn kế tiếp cận cô, sau đó lại lên kế hoạch gϊếŧ cô. Quả nhiên, đàn ông đều là kẻ dối trá.
Lần đầu tiên cô tin tưởng đàn ông, không ngờ có cái kết như thế.
Đầu rất đau, trí nhớ của cơ thể xâm chiếm não cô. Anh Túc tiếp nhận hết trí nhớ liền day trán.
Chủ nhân của cơ thể này thật sự là…
Để yên cho người ta hại chết.
Mắt Anh Túc lóe ánh sáng sáng quắc, nếu đã có cơ hội chuyển sinh thì cuộc đời này phải sống cho ra đời.
Đầu tiên phải xử lý nha hoàn ăn cây táo rào cây sung.
Anh Túc nghe có tiếng bước chân ngoài cửa, cô ngồi dậy. Sống lưng thẳng tắp, đôi mắt sắc bén làm người ta không dám nhìn thẳng. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy sẽ ớn lạnh sống lưng.
Nha hoàn Chi Đào vào phòng thấy tiểu thư vốn đã tắc thở lại ngồi dậy, sợ hãi hét toáng lên.
“Im miệng.” Anh Túc nói giọng lạnh lùng, đôi mắt nhìn Chi Đào lạnh như băng.
Chi Đào dừng hét, lắp bắp hỏi: “Tiểu tiểu tiểu thư… Người người người…” Sao người còn sống?
Cô mới thông báo với phu nhân rằng tiểu thư đã tắc thở, thế mà tiểu thư lại sống dậy.
Anh Túc hỏi lạnh lùng: “Chi Đào, ai mới là chủ tử của ngươi?”
Chi Đào khó hiểu, sao tiểu thư hỏi lạ thế.
Chi Đào không hiểu ý, trả lời: “Tất nhiên tiểu thư là chủ tử của nô tỳ. Tiểu thư, phu…”
“Hỗn xược, đây là thái độ của ngươi với chủ tử?” Anh Túc nhướng lông mày làm khuôn mặt trông đáng sợ.
Anh Túc ghét nhất cái loại bất trung bất nghĩa.
Đừng tưởng cô không biết Chi Đào muốn trèo cao, hơi chút lại chạy sang chủ viện để nịnh đích nữ.
“Tiểu thư, phu nhân và Nhị tiểu thư đang đến.” Chi Đào nói: “Nô tỳ thay đồ cho tiểu thư.”
Nói rồi Chi Đào định cởi bộ váy ướt sũng của Anh Túc.
Chi Đào muốn chỉnh trang cho tiểu thư trước khi phu nhân đến. Để phu nhân nhìn thấy bộ dạng này của tiểu thư, nô tỳ cô sẽ bị phạt.
Chi Đào muốn chuyển viện khác, hầu chủ khác. Mình mà không hầu hạ chu đáo thì làm sao phu nhân cất nhắc.
Anh Túc từng là sát thủ, ghét nhất có người sán lại gần. Thấy Chi Đào ngang nhiên chạm vào mình, cô cầm tay Chi Đào, ra sức bóp mạnh.
Rắc một tiếng, đó là tiếng gãy xương.