Ninh Thư

Chương 902: Hoàn thành nhiệm vụ

Chuyển ngữ: Wanhoo

Bạch Y Xảo xin lỗi Ôn Ngọc một tràng rồi xách bọc đồ rời đi.

Ôn Ngọc nắm cánh tay Bạch Y Xảo, gằn giọng hỏi: “Em phải đi thật sao?”

Bạch Y Xảo gạt tay Ôn Ngọc: “Ôn Ngọc, tôi biết anh tốt với tôi nhưng cảm động không phải yêu. Anh sẽ gặp cô gái yêu anh thật lòng.”

Ôn Ngọc mím chặt môi: “Em nghĩ Phương Dũng sẽ cưới em một lần nữa?”

“Dù có thế nào em cũng yêu Phương Dũng.” Bạch Y Xảo khẳng định.

Ôn Ngọc không cam lòng nhưng rồi nói: “Chúc em hạnh phúc. Sau này có gặp tôi cũng giả vờ không quen, chúng ta chỉ là người xa lạ.”

“Tôi có lỗi với anh.” Bạch Y Xảo ôm eo Ôn Ngọc, nước mắt thấm ướt ngực hắn.

Trước khi đi, Bạch Y Xảo vẫn hành động mập mờ.

Bạch Y Xảo hỏi thăm được thời gian Trần Nhị Muội trở về Đại Đô.

Ninh Thư ở nhà hai ngày rồi dẫn theo ông bà Trần và một số người nhà của tướng sĩ đi.

Ninh Thư cũng bồi thường một số tướng sĩ đã hy sinh.

Hai ông bà rất muốn gặp Trần Lực, Ninh Thư nói đưa hai người đến Đại Đô, họ đồng ý ngay. Gϊếŧ hết gia súc gia cầm cho thị vệ đưa Ninh Thư về ăn. Còn sắp cỗ thiết đãi cả làng một ngày.

Ninh Thư đưa hai ông bà xuống thị trấn mua quần áo đẹp, mua cho bà Lý ít trang sức. Rảnh thì đắp mặt nạ dưỡng da cho bà Lý.

Trước hôm lên đường, hai ông bà thức trắng đêm nhưng hôm sau vẫn tươi tỉnh như uống Thập Toàn Đại Bổ.

Ba người ngồi chung một xe ngựa đi đến Đại Đô.

Hai ông bà chưa đi xa bao giờ, lúc đầu còn hồ hởi nhưng dần dà khó chịu, say xe.

Ninh Thư cho hai ông bà hai gói thuốc tỉnh táo, buồn nôn thì ngửi.

Đi được nửa đường, có thị vệ bẩm với Ninh Thư: “Bẩm tướng quân, có người bám theo chúng ta cả chặng đường.”

Ninh Thư nhíu mày: “Tra xem là ai.”

Lát sau thị về trở về báo cáo với Ninh Thư: “Là một người đàn bà họ Bạch, nói cũng đến Đại Đô tìm người.”

Ninh Thư suýt bật cười, Bạch Y Xảo đến Đại Đô tìm Phương Dũng nhỉ.

Bạch Y Xảo đến là có trò hay, Ninh Thư thầm cười trên sự đau khổ của người khác.

Thế mới nói Bạch Y Xảo là cái đồ thảo mai bám dai như đỉa. Phương Dũng bỏ đi mấy năm có đàn ông chiều chuồng, tìm thấy mục tiêu tốt là đạp Ôn Ngọc ngay.

Bạch Y Xảo tham lam, chỉ thấy Phương Dũng xứng với mình, hơi coi thường Ôn Ngọc. Ôn Ngọc chỉ là thơng nhân, sĩ nông công thương, thương nhân giàu nhưng không thể bắt người khác khom lưng uốn gối khi gặp cô ta.

Cô ta không cam lòng, thấy mình xứng đáng với người tốt hơn.

“Đi theo thì đi theo, không cần bận tâm.”

Đến Đại Đô, Ninh Thư sắp xếp hai ông bà sống trong nhà Yến hoàng ban thưởng. Hai ông bà chưa từng ở trong ngôi nhà to ngần này, đã thế còn có nha hoàn phục vụ, ngày nào cũng như đang mơ.

Trần Lực đi đánh chiếm không có nhà, Ninh Thư ở nhà với hai ông bà.

Bạch Y Xảo bám theo đội ngũ đến Đại Đô, hỏi thăm được nhà Phương Dũng. Phương Dũng bận chinh chiến nên chỉ có mình mẹ Phương Dũng sống trong ngôi nhà lớn.

Bạch Y Xảo muốn vào chào mẹ Phương Dũng nhưng bị từ chối. Bà không ra khỏi cửa, Bạch Y Xảo không có cơ hội gặp.

Đáng lẽ cô cũng là chủ của ngôi nhà này.

Cô có đủ tiền mua nhà nhưng tự mua không phải nhà cô muốn.

Bạch Y Xảo đợi nửa tháng, Phương Dũng và Trần Lực mới khải hoàn trở về. Bạch Y Xảo đứng bên đường nhìn Phương Dũng oai phong trên lưng ngựa giống kiếp trước.

Quân đội vào thành, bách tính xếp hàng hai bên đường chào đón. Một số cô gái trẻ còn vứt hà bao vào chàng trai chưa lập gia đình như Phương Dũng và Trần Lực.

Bạch Y Xảo siết khăn tay, Phương Dũng oai phong có biết bao người nhòm ngó.

Trần Lực vừa về đến nhà, bà Lý đã ôm Trần Lực khóc nức nở. Ông Trần tranh thủ thời gian ăn cơm bảo Trần Lực lấy vợ.

Đang là lúc hai nước giao tranh kịch liệt nhất, Trần Lực làm gì có tâm tư lấy vợ.

Bị cha mẹ dồn ép, Trần Lực đành nhờ Ninh Thư giúp đỡ, Ninh Thư nói: “Cha mẹ, anh đã là Chinh Đông đại tướng quân, khối người muốn gả cho anh nhưng tìm vợ hiền nào có dễ. Cha mẹ cứ chọn đi, chọn xong anh sẽ nghe, đúng không anh?”

Trần Lực công nhận: “Đúng, cha mẹ cứ chọn trước đi.”

Xong chuyện của Trần Lực thì đến lượt hôn sự của Ninh Thư, nói phải gả Ninh Thư vào nhà người này người kia.

Ninh Thư im lặng, không phải chuyện của cô.

Phương Dũng về đến nhà được mẹ kể Bạch Y Xảo đến tìm. Nghe thấy cái tên Bạch Y Xảo, Phương Dũng chau mày, chỉ nói mẹ đừng bận tâm. Nhưng mà ngày nào Bạch Y Xảo cũng đến tìm Phương Dũng.

Gia đình Phương Dũng đơn giản, không có anh em, chỉ có một mẹ, là con rể vàng trong mắt các nhà.

Rất nhiều người tăm tia Phương Dũng, Bạch Y Xảo hơi hoảng sợ, chi ít tiền tung tin mình là vợ của Phương Dũng.

Phương Dũng vẫn không để ý, có gặp cũng mặc kệ. Một mình Bạch Y Xảo thêu dệt nên câu chuyện mình yêu Phương Dũng biết bao, mình vô tội biết bao, anh phải tha thứ cho em.

Luôn muốn động chạm Phương Dũng, mong Phương Dũng nhớ lại cuộc sống hạnh phúc của hai người, mong Phương Dũng mềm lòng.

Tuy nhiên Phương Dũng vẫn lạnh lùng, không đoái hoài. Phương Dũng là người rất kiên quyết, cứng như đá, đã quyết điều gì sẽ không dao động.

Không nhận được phản hồi từ đối phương, Bạch Y Xảo hơi lo lắng, thậm chí còn tung tin chỉ trích Phương Dũng giàu sang liền bỏ rơi người vợ đồng cam cộng khổ.

Bạch Y Xảo rất cố chấp, dùng mọi cách từ tỏ ra yếu ớt đến uy hϊếp, dọa chết, dọa treo cổ trước cổng nhà họ Phương. Nói chung là dùng đủ các thủ đoạn.

Đấy, khá vui nhộn, cho bách tính thêm câu chuyện cười trong bữa cơm. Ninh Thư cũng suýt kê ghế ngồi trước cổng Phương Dũng xem kịch hay.

Ninh Thư không tham gia chinh chiến mà cho đồ đệ của cô lên chiến trường. Các đồ đệ được hưởng quan to lộc hậu thì cô cũng có phần.

Đảm bảo rất nhiều sức mạnh tín ngưỡng.

“Ting, hoàn thành nhiệm vụ, có rời khỏi thế giới nhiệm vụ không?” Giọng của 2333 vang lên trong đầu cô.

Ngẫm lại Trần Nhị Muội cũng đã mười tám, cô đã sống ở đây rát lâu.

“Rời đi.” Cô chọn có.

Choáng váng một cái, cô đã về không gian hệ thống.

Ninh Thư rất mệt, cô nằm lên giường ngủ một giấc trước. Chiến tranh có thể phá hủy tất cả, đánh giặc gϊếŧ người là mệt nhất, cái mệt thấm vào tận linh hồn.