Ninh Thư

Chương 895: Trận chiến đầu tiên

Chuyển ngữ: Wanhoo

Ninh Thư đâm giáo gỗ vào cổ bù nhìn, nói: “Đừng ra chiêu bừa, cứ đâm vào cổ và mắt. Chỗ nào hiểm thì đâm vào đó.”

“Đừng đâm vào ngực, ngực có xương bảo vệ, đâm vào chỉ mắc giáo.” Ninh Thư nói to rồi đưa cây giáo cho Trần Lực.

Trần Lực cầm giáo, nghiến răng đâm mạnh bù nhìn.

Mọi người tập luyện, Ninh Thư vào nhà chế thuốc.

Lên chiến trường ắt sẽ bị thương.

Luyện cả buổi chiều, buổi tối có người đưa cơm nhưng chỉ là một chiếc bánh cao lương trộn lá ố.

Bữa cơm là bánh cao lương uống cùng nước lạnh.

Ninh Thư ăn cái bánh cứng còng suýt gãy răng. Nuốt thì tắc cổ, mắc nghẹn nóng bừng họng.

Cô uống vội hớp nước nuốt bánh mắc.

Những ngày tới sẽ sống như thế này thật sao?

Sao thay đổi đời người khó thế?

Hai ngày ăn bánh khô cứng, bắt đầu có một số người bất mãn, than với Trần Lực: “Sao chúng ta ăn đồ kém chất lượng nhất? Tôi nghe nói có người được ăn bánh bao mà còn là bánh bao nhân hẳn hoi.”

Trần Lực không biết trả lời thế nào, hắn nhìn Ninh Thư, Ninh Thư lạnh lùng nói: “Vì người ta từng lên chiến trường gϊếŧ địch, có công trạng. Chúng ta được cho ăn đã tốt lắm rồi.”

Ninh Thư nói: “Nếu mọi người lên chiến trường còn sống trở về sẽ được ăn như thế.”

Mọi người bất bình nhưng không cãi nổi.

Đáng lẽ năm ngày nữa mới tấn công, đột nhiên ngày thứ ba tập hợp, thông báo chuẩn bị ra trận.

Hóa ra bữa sáng được cho thêm một cái bánh cao lương để cho người ta ăn no.

Trần Lực nhăn mặt: “Nói là năm ngày mà?”

Ninh Thư bặm môi, Lưu tướng quân không tin tưởng đội cô, bảo điều chỉnh thời gian là điều chỉnh ngay.

Trần Lực dắt hai con ngựa, đưa Ninh Thư một con còn mình leo lên lưng con khác. Hông hắn gắt thanh đao lấy của quan binh lần trước, tay cầm giáo gỗ vót nhọn.

Trần Lực thẳng lưng, tỏ vẻ không sợ chết. Ninh Thư nhận ra Trần Lực rất căng thẳng, gân tay hằn rõ trên mu bàn tay cầm giáo.

Chuẩn bị xuất phát, Ninh Thư nhắc nhở đội ngũ chỉnh lại quần áo, buộc chặt thắt lưng, buộc gọn tóc rồi mới đi ra cổng làng.

Trận này Ninh Thư và Trần Lực bàn nhau chỉ dẫn một trăm người. Để lại người già, trẻ nhỏ và phụ nữ.

Ninh Thư hô một tiếng đi ra cổng làng.

Rất nhiều người tập trung ngoài cổng. Ninh Thư vừa ra đến đã suýt bị sặc nước miếng.

Cầm cuốc, cầm cào, cầm dụng cụ cày cấy, đội quân này chuẩn bị tấn công thành trì?

Trần Lực đang lo lắng thấy cảnh này cũng cạn lời, không lo quá nữa. Cứ tưởng đội mình kém nhất, hóa ra vẫn tạm chấp nhận được.

Tay cầm cuốc, không mặc áo giáp, nhưng đội hình vẫn rất chỉnh tề.

Ninh Thư thúc ngựa đi đến chắp tay chào Lưu tướng quân.

Hôm nay Lưu tướng quân làm người ta lóa mắt. Hắn mặc giáp bạc, chùm tua đỏ trên đỉnh nón sắt như ngọn lửa dưới ánh nắng.

Hắn cạo sạch râu, con nhà võ rửa sạch mặt mũi trông cũng gọi là có tướng tá oai phong.

Bước lên bục cao, xung quanh gió thổi cờ bay phấp phới tôn lên phong thái uy nghiêm.

Trần Lực sùng bài Lưu tướng quân. Rất nhiều người cũng nín thở.

Xây dựng hình tượng cao xa vời vợi có hiệu quả hơn đồng hành cùng dân chúng, vả lại không cần giả vờ mệt mỏi.

Dân chúng dễ dính chiêu này.

Ninh Thư thấy các thủ lĩnh đội đều cưỡi ngựa. Phương Dũng cũng cưỡi ngựa với một đội binh lính đứng phía sau.

Phương Dũng ngoảnh sang nhìn lướt qua Ninh Thư và Trần Lực. Hắn gặp khá nhiều người quen trong đội của Ninh Thư.

Phương Dũng không ngờ anh em nhà này kéo cả thôn đến đây, vừa đến đã có cả đội ngũ trong tay. Không giống hắn, đến đây một mình phải bước từng bước.

Một tay Phương Dũng siết cương ngựa, một tay cầm cung tên to, hắn bỗng hỏi: “Con gái cũng được ra trận?”

Trần Lực nhăn mặt, bất ngờ vì người cùng làng lại là người chất vấn đầu tiên, hắn nói: “Sao con gái không được ra trận? Võ nghệ của em tôi không thua gì nam nhi.”

“Trần Lực, ý của tôi là đao kiếm trên chiến trước không có mắt, thân con gái ra trận không an toàn, ở lại lo việc quân doanh vẫn hơn.” Phương Dũng nói: “Tôi không muốn đội ngũ có con gái để rồi trở thành cái cớ cho kẻ địch nhạo báng chúng ta.”

Phương Dũng có lời, nhiều người chau mày. Xưa nay quyền lực, sa trường là chiến trường của cánh đàn ông, không có chỗ cho đàn bà con gái.

Phương Dũng chỉ nói ra suy nghĩ của đại đa số mọi người.

Trần Lực cần em gái ở bên hỗ trợ. Em gái nhạy bén hơn hắn, lại thêm lần đầu ra trận nên thú thực là Trần Lực hơi sợ.

Trần Lực đang định nói, Ninh Thư đã nói trước: “Nhấc giáo phi ngựa, bảo vệ đất nước vốn là việc của đấng nam nhi. Nhưng thời thế loạn lạc, cả anh và tôi đều lưu lạc nơi xứ người, khác gì nhau đâu.”

“Có khi anh sắp không thấy mặt trời ngày mai, làm gì rảnh rang xoắn xuýt vấn đề này.” Ninh Thư chỉ muốn trợn trắng mắt.

Phương Dũng nheo mắt không nói gì, Lưu tướng quân trên bục cao lên tiếng: “Xuất phát.”

Đội quân tiến về cửa thành gần đây. Đội Ninh Thư đi cuối.

Chạy chậm đến cửa thành, cửa thành đóng kín. Có binh lính đánh trống thùng thùng, dàn sẵn thế trận đón địch trên tường thành.

Đây là cửa thành chính của Đạt Châu. Phá được cửa thành này đồng nghĩa cả đội quân có nơi dừng chân. Tiếp tế lương thực cho toàn đội, nâng cao chất lượng mọi mặt.

Ninh Thư chau mày, tấn công khó hơn bảo vệ thành trì. Chưa kể bọn cô nghèo đến mức không có nổi một cái thang dây.

Cho đến giờ Ninh Thư vẫn không hiểu tại sao đội quân này lại thành công, chẳng lẽ thành công nhờ giẫm lên mạng người?

Ninh Thư nheo mắt nhìn thấy trên tường thành có cung tên, có một máy ném đá, cô đang nghĩ xem phải làm thế nào.

Lưu tướng quân đứng trên chiến xa cũ nát. Chu hộ vệ ở bên bảo vệ, Lưu tướng quân vung cờ.

Lập tức có bốn đội khênh búa gỗ to xô cửa thành.

Ninh Thư giật mí mắt, thật sự là giẫm lên mạng người để giành chiến thắng.

Bốn đội chưa chạy đến cửa thành đã bị cơn mưa tên bắn trúng. Người này ngã có người khác bổ sung, bảo vệ những người khác xô cửa thành.

Tiếng kêu rên vang vọng.

Lưu tướng quân hạ lệnh cho Ninh Thư và Trần Lực dẫn đội thế chỗ những người khiêng búa gỗ đã ngã xuống.

Đội khiêng búa gỗ là mục tiêu đầu tiên, gần như không có đường sống. Lần đầu ra trận Lưu tướng quân đã bắt đội cô khiêng búa gỗ.