Ninh Thư

Chương 858: Bộ mặt thật

Chuyển ngữ: Wanhoo

Ninh Thư lắc đầu: “Chúng ta chưa từng ngủ chung giường.”

795 nói: “Đó không phải trọng điểm, trọng điểm ở đây là chúng ta cùng làm nhiệm vụ, chúng ta kiếm tí.”

Ninh Thư không biết 795 nói thật hay bỡn. Nhưng Ninh Thư không dám coi thường bất cứ ai. Hơn nữa 795 còn là Người thực thi nhiệm vụ Cao cấp.

Lên Cao cấp phải hoàn thành biết bao nhiêu nhiệm vụ.

Ninh Thư không tin anh ta không có tài cán gì.

Ninh Thư không trả lời, để xem xem có cơ hội không.

Nói chung là Ninh Thư không dám cướp đồ đã vào tay ông chú.

Làm vậy chính là chán sống.

Lúc này, Trương Gia Sâm quay sang nói với Ninh Thư và 795: “Chúng ta có cần hợp tác không?”

“Không cần.” Ninh Thư từ chối ngay.

Trương Gia Sâm nhìn Ninh Thư: “Cô vẫn giận à?”

“Hờ hờ, tại sao tôi không được giận.” Ninh Thư khinh thường.

Trương Gia Sâm trâm ngâm, nói: “Không nhận được tha thứ, sinh mệnh ấy sẽ luôn bị thù hận điều khiển, vô tình tổn thương cô.”

Ninh Thư: “Nói tiếng người.”

Trương Gia Sâm nói: “Mong cô tha thứ cho tôi.”

Ninh Thư: o(*≥▽≤) ツ ┏━┓ (Đập bàn cười sặc sụa!)

Ninh Thư bái phục Trương Gia Sâm, mặt dày cỡ nào mới nói được câu không biết xấu hổ như thế.

Đúng thật là, lại còn tha thứ?!!

Sao không ngồi lên đầu bà đi.

Bà gϊếŧ mày rồi đứng trước bia mộ nói không nhận được tha thứ, sinh mệnh ấy sẽ luôn bị thù hận điều khiển, thì liệu mày có tha thứ cho bà không?

Có mà tức đến mức hồn bay phách lạc.

Ninh Thư nhìn Trương Gia Sâm, không cảm xúc: “Tôi chịu thật đấy.”

Trương Gia Sâm không nói nữa, có thể chỉ tiện miệng nói mấy câu, không thật sự cần sự tha thứ của Ninh Thư.

Sáng hôm sau bà lão không thấy cháu gái đâu sợ tái mặt: “Tiểu Lan của tôi đâu, Tiểu Lan…”

Bà lão chống gậy tìm cháu khắp nơi, tìm thấy thi thể Tiểu Lan phủ đầy tuyết thì nhào đến gào khóc.

“Là cô cậu, cô cậu gϊếŧ Tiểu Lan của tôi.” Bà lão run tay chỉ mọi người: “Cô cậu trả tôi Tiểu Lan, Tiểu Lan ơi Tiểu Lan.”

Trương Gia Sâm lạnh giọng: “Cô ta là cháu của bà thật sao?”

Trương Gia Sâm nói: “Cô ta gϊếŧ Phàn Tuấn Dương.”

Ninh Thư: →_→

Bậy mồm, rõ ràng là mày gϊếŧ Phàn Tuấn Dương.

Hiếm người có bản lĩnh nói dối nghiêm túc.

Trương Gia Sâm đúng là cái thằng mặt dày không biết xấu hổ.

“Không thể nào, Tiểu Lan không nhìn thấy, con bé sẽ không gϊếŧ người. Bà cháu tôi ở với nhau mười mấy năm, Tiểu Lan là cháu gái tôi thì sao lại không phải.”

Bà lão ôm thi thể Tiểu Lan gào khóc thảm thiết. Nhìn thấy thi thể của Phàn Tuấn Dương nằm gần đó, bà ta đập gậy vào xác của cậu ta. Cái gậy gõ bùm bụp vào đầu Phàn Tuấn Dương, mặt của cậu ta bị đánh biến dạng, lòi cả óc.

Mọi người có mặt hơi buồn nôn, vội vàng không nhìn nữa.

Bà lão vô cùng đau đớn và sợ hãi: “Mày là ai mà dám làm vậy với cháu ta, đồ tồi.”

Ninh Thư nheo mắt lặng lẽ trở vào phòng khách, định vào phòng bà lão xem có cơ quan hay cái gì đại loại vậy không.

Chuyện đã khá rõ ràng, có mấy hung thủ và có cả đồng loã. Chắc chắn Phàn Tuấn Dương và Tiểu Lan có quen biết.

“Tôi đi cùng cô.” 795 thấy Ninh Thư lén la lén lút liền nói với Ninh Thư.

Ninh Thư gật đầu đi vào phòng hai bà cháu cạnh phòng khách. Căn phòng không kéo rèm cửa sổ tối om, hơi ẩm ướt nên có mùi mốc.

Ninh Thư kéo rèm, ánh sáng chiếu vào phòng.

“Mau tìm xem có cơ quan không đi.” Ninh Thư nói với 795 còn mình lục lọi tủ đầu giường và các bức tranh cũ treo trên tường.

795 nói: “Họ đi đến sân rồi, chúng ta ra ngoài mau.”

Ninh Thư cũng nghe thấy tiếng bước chân, ra khỏi phòng đóng cửa lại.

Đôi mắt đυ.c ngầu của bà lão chảy nước mắt, hét lên: “Cô cậu gϊếŧ Tiểu Lan, cô cậu cút ra khỏi nhà tôi. Tiểu Lan chỉ là đứa bé bị mù, tại sao cô cậu lại đối xử với nó như thế. Cút đi, biến khỏi nhà tôi…”

Trương Gia Sâm cười khẩy: “Đi không nổi, chúng tôi sẽ không rời đi.”

“Cô cậu thật trơ tráo.” Bà lão tức run người: “Tính chiếm chỗ à? Đây là nhà tôi.”

Trương Gia Sâm tiến đến vạch cổ áo bà lão, thấy vòng cổ màu đen liền giật phăng viên đá.

Ninh Thư ngạc nhiên, bà lão cũng có viên đá đó.

“Cậu là cái gì mà lấy đồ của tôi, trả cho tôi.” Bà lão định cướp lại viên đá, ngặt nỗi già rồi không trẻ khoẻ như Trương Gia Sâm.

Trương Gia Sâm đạp ngực bà lão, bà lão ngã nhào ra đất, ôm ngực tái nhợt mặt mãi không thể đứng dậy.

“Bớ làng nước ơi gϊếŧ người, bớ làng nước ơi…” Bà lão ôm ngực hét.

“Vương Kiệt cậu…”

Mọi người nhìn chằm chằm Trương Gia Sâm, người ta chỉ là bà già, không ngờ Trương Gia Sâm độc ác thế.

Trương Gia Sâm cất linh thạch vào túi, không quên liếc khẽ qua ông chú. Ông chú lạnh mặt không nhìn ra tâm trạng.

Trương Gia Sâm nói: “Bà cháu nhà này là hung thủ.”

“Không phải chứ…”

“Tại sao phải gϊếŧ chúng tôi…”

“Một bà già một cô gái mù, muốn gϊếŧ chúng ta đâu có dễ…”

“Cô gái mù chết rồi mà?”

Trương Gia Sâm không giải thích nhiều, anh ta đút tay vào túi áo cầm chặt viên đó.

Thấy Trương Gia Sâm để ý viên đá, Ninh Thư bắt đầu ngứa lòng. Rốt cuộc viên đá đó có tác dụng gì mà lại khiến Trương Gia Sâm phải có bằng mọi giá.

Ninh Thư đấm ngực 795, nói: “Hay là chúng ta đánh lén tên kia đi.”

795 nói: “Cô xác định? Chúng ta đang làm nhiệm vụ, lỡ bị xoá sổ thì sao?”

“Thế thì thôi.” Ninh Thư nhìn chằm chằm túi của Trương Gia Sâm. Không cam tâm nhìn viên đá lọt vào tay anh ta.

Bà lão chống gậy vật lộn đứng dậy, khom cái lưng gù quét mắt ngoan độc khắp mọi người: “Chúng bay sẽ không có cái kết tốt đẹp.”

Sau đó về phòng đóng cửa.

Chuyện gì sẽ diễn ra trong ngôi nhà đó.

Rõ ràng là vụ án gϊếŧ người mà lại trở thành cướp báu vật?

Gió rét đập phần phật, mọi người vào trong phòng khách.

“Thầy ơi chúng ta nên làm gì bây giờ?” Lư San San hỏi ông chú: “Vẫn chưa hoàn thành ư?”

Lư San San muốn hỏi phải làm sao mới tính là hoàn thành nhiệm vụ.

Ninh Thư khoá mắt vào Trương Gia Sâm, Trương Gia Sâm né rất xa ông chú vì sợ ông chú cướp viên đá.

Ninh Thư nghĩ bụng, cầm xẻng ở sân bắt đầu đào đất.