Chuyển ngữ: Wanhoo
Sớm hôm sau, đáng là lúc Minh Châu ra mắt trưởng bối, kính trà Ninh Thư, vậy nhưng An Hữu và Minh Châu ngủ một mạch đến tận sáng bảnh mắt, để cụ bà và Ninh Thư đợi trong chính đường rõ lâu.
Ninh Thư không đặt nặng vấn đề đó lắm, nhưng cụ bà nắm gậy khó chịu ra mặt, sau rồi an ủi Ninh Thư: “Cô ta không muốn kính trà thì thôi, chỉ khi nào con uống trà cô ta dâng mới coi như chấp nhận thân phận của cô ta. Bản thân cô ta không quan tâm thì mặc kệ cô ta.”
Ninh Thư vâng.
An Linh Vân đợi đến đói meo bụng từ thuở nào rồi, cô buộc phải hỏi Ninh Thư: “Hay là con qua gọi cha dậy nhé?”
Ninh Thư nhìn sang cụ bà, cụ bà bảo nha hoàn của mình đi gọi.
Một lúc sau An Hữu và Minh Châu mới đến. Mới bước vào phòng đã thấy mọi người nhìn mình làm Minh Châu đỏ bừng mặt, trông xinh đẹp vô cùng.
Ninh Thư nhìn thấy khuôn mặt vàng vọt của An Hữu thì mỉm cười đầy ẩn ý.
“Mẹ, con xin lỗi đã để mọi người đợi, vẫn chưa ăn cơm nhỉ, chúng ta đi ăn thôi.” An Hữu làm tân lang tối qua trông rạng rỡ hẳn. Mặc dù vậy nhưng Ninh Thư vẫn nhận thấy mặt ông ta vàng vọt.
“Cha à, cha biết không mọi người đợi cha lâu lắm rồi đấy.” An Linh Vân bĩu môi than với An Hữu.
An Hữu khá chiều cô con gái này, nghe vậy cũng không nói gì cả, nhưng Minh Châu bên cạnh lại quỳ phịch xuống trước An Linh Vân, bảo: “Linh Vân, đó là lỗi của tôi, sáng nay tôi hơi mệt nên ngủ thêm một lúc, xin lỗi cô.”
Sắc mặt An Linh Vân tệ đi, bảo: “Cô đứng lên đi, đừng có quỳ thế.”
“Lỗi tại tôi, tại tôi đã khiến mọi người đợi tôi, tôi xin lỗi mọi người, cô tha lỗi cho tôi được không?” Minh Châu nhìn An Linh Vân, như thể An Linh Vân không tha thứ thì cô ta không thể đứng dậy.
An Linh Vân: …
“Linh Vân, cô lương thiện như vậy, mong cô tha thứ cho tôi.” Minh Châu vẫn nói cố.
An Linh Vân tức lắm rồi, rõ ràng là cô ta dậy muộn, sao lại đổi thành cô không tha thứ là không lương thiện chứ?
Ninh Thư mỉm cười xấu xa trong lòng, có những thứ phải chính mình trải nghiệm mới được cảm thụ rõ ràng. Minh Châu trong cốt truyện cứ như thế đấy, đầu gối bằng sắt nên cứ động cái lại quỳ rồi rớt hai giọt nướ© đáı mèo. Tất cả mọi người bênh vực cô ta và chỉ trích nguyên chủ.
Hiện giờ chuyển thành An Linh Vân hứng chịu, An Linh Vân cảm thấy thế nào?
Chắc là không mấy vui vẻ đâu nhỉ?
Minh Châu đơn thuần đấy, nhưng vẫn cảm nhận được sự tẩy chay dành cho mình. An Linh Vân mở lời đầu tiên, Minh Châu cảm thấy An Linh Vân cũng không thích mình nên làm vậy theo bản năng.
Bản năng cô ta muốn sử dụng áp lực từ người xung quanh để giúp mình thoát khỏi khốn cảnh.
An Linh Vân bị nhằm vào rồi.
Ninh Thư đứng bên không nói gì cả, cứ chỉ nhìn thôi.
“Linh Vân, xin cô tha lỗi cho tôi.” Minh Châu nói với An Linh Vân đang nhăn nhó mặt mày.
An Hữu kéo Minh Châu đang quỳ dậy, nói với An Linh Vân: “Đây là ý của cha, con đừng trách Minh Châu. Minh Châu cũng là mẹ con, con tôn trọng Minh Châu chút.”
Mẹ? Mẹ tôi là Vệ Lệnh Nhàn, trời đất ơi từ bao giờ thϊếp cũng là mẹ vậy? An Linh Vân giận tím mặt, thấy cha mình bênh Minh Châu thì càng bực bội và đố kị hơn.
Minh Châu vội vàng xua tay: “Thϊếp và Linh Vân là bạn, không cần gọi mẹ đâu.”
An Linh Vân càng tức hơn, mẹ nó, bạn mình cướp cha mình đấy. Bây giờ An Linh Vân cứ tức anh ách, ghê hết cả cổ mà không nôn được.
Ninh Thư bảo với An Linh Vân: “Muộn rồi Linh Vân, con cho dọn cơm lên đi, mọi người đều đói rồi.”
An Linh Vân bĩu môi, gọi người dọn thức ăn lên.
Đây là bữa cơm đầu tiên Minh Châu làm thϊếp ở phủ tướng quân, theo lý thì nên hầu mọi người ăn. Nói đúng ra thϊếp tức là nô tỳ.
Vậy nhưng Minh Châu lại ngồi bên cạnh An Hữu, gắp thức ăn cho An Hữu ngọt ngào lắm.
Minh Châu không ý thức được sự khác biệt của thân phận mình, cô đã không còn là Minh Châu Quận chúa, mà là tiểu thϊếp rồi. Thậm chí chính thất còn có quyền bán cô ta ấy. Cô ta sống trong thế giới của mình, chẳng biết gì cả, chẳng nghĩ gì cả.
Cụ bà xị mặt nãy giờ, đặt đũa xuống gây ra tiếng động lớn. An Hữu chú ý đến mẹ, thấy mẹ không vui lắm thì hỏi: “Những món này không hợp khẩu vị ạ?”
Cụ bà: “Hờ hờ…”
Ăn sáng xong, An Hữu với Minh Châu đi mất thì cụ bà đập đũa xuống bàn, tức mà không làm gì được, giọng nói cũng hậm hực: “Cái thể loại gia giáo gì thế này, chưa thấy ai không ra thể thống thế bao giờ.”
Ninh Thư chỉ khuyên cụ bà đừng giận, An Hữu đang mặn nồng với Minh Châu lắm.
Yêu thì dễ, để mà yêu nhau mãi mới là yêu thật lòng.
Ninh Thư đưa An Linh Vân tham dự các bữa tiệc của các phu nhân, cho An Linh Vân tiếp xúc với mọi mặt xã hội và cũng để chấm nhà chồng cho An Linh Vân.
Rất nhiêu phu nhân nhìn Ninh Thư bằng cặp mắt thương hại. An Hữu ngày trước không có bất cứ tiểu thϊếp nào, thế mà giờ lại xuất hiện một Minh Châu Quận chúa không biết xấu hổ. Ai nấy cũng thi nhau nhắc Ninh Thư phải rắn lên, hiện giờ Minh Châu là dân thường, có gì mà phải sợ.
Ninh Thư chỉ cười bảo đã biết rồi, các phu nhân càng thương hại Ninh Thư hơn. Chồng mình bị ả đàn bà khác cướp mất, thế mà vẫn phải gượng cười thế này. Tất cả đều mách các cách xử tiểu thiếu không an phận, gần như ai cũng vừa kể vừa đay nghiến.
Chỉ cần là chính thất thì đều ghét cay ghét đắng tiểu tiếp chia sẻ chồng mình.
An Linh Vân đứng bên nghe mà cảm thấy đã bước chân vào một thế giới mới. Gì mà bán quách đi, gì mà cho tiểu thϊếp vô sinh, rồi là bắt tiểu thϊếp rót nước bưng trà, bào mòn tiểu thϊếp.
Trên đường về, An Linh Vân hỏi Ninh Thư: “Ai cũng ghét tiểu thϊếp ạ?”
Cuộc sống của An Linh Vân ngập tràn hạnh phúc, tất nhiên đâu biết cuộc sống của gia đình thê thϊếp như nêm, chính thất còn phải giả vờ rộng lượng để chồng cưới vợ bé, và hẳn là càng không biết những tổn thương mà tiểu thϊếp đem đến cho chính thất.
Ninh Thư nói lảng sang chuyện khác: “Theo con thì trong các phu nhân đó, phu nhân nào dễ tính nhất? Mẹ cảm thấy Lý phu nhân khá dễ tính, nghe bảo con trai của Lý phu nhân cũng trạc tuổi ca ca con đấy.”
An Linh Vân giật mình, đỏ mặt ngại bảo: “Mẹ này…”
“Đừng ngại, trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng thôi mà.” Ninh Thư bảo.
Ninh Thư nói: “Qua lại với họ nhiều mới lợi, nghe nhiều cũng hay. Con cũng chuẩn bị tâm lý cho sau này con thành thân, có khi trượng phu tương lai của con cũng không có mỗi mình con đâu.”
An Linh Vân có ám ảnh trong lòng: “Chẳng lẽ không thể chỉ có một vợ như cha ạ? Sao những người đàn ông đó lại bội bạc thế…”
An Linh Vân không nói tiếp được nữa, bởi vì hiện giờ cha cô cũng có tiểu thϊếp rồi, mà còn là già mà vẫn trăng hoa cơ.
Tuổi này mà An Hữu còn đổ đốn, những tổn thương mà Vệ Lệnh Nhàn phải gánh chịu còn nặng nề hơn những người đàn ông thê thϊếp đầy đàn kia nhiều.
Nếu đã không làm được, vậy tại sao phải để Vệ Lệnh Nhàn mơ ước viển vông chứ.