Tình Yêu Và Hôn Nhân: Cô Vợ Nhỏ Của Lăng Thiếu

Chương 344: Ăn Nói

Lăng Ý nhìn mẹ, mỉm cười, ôm bả vai Lê Cảnh Trí, ý tứ bảo vệ quá rõ ràng: "Đương nhiên có thể, trước đó Cảnh Trí cứ đòi về thăm hai người, là con không cho đi."

Ánh mắt lạnh lùng của Hách Ánh quét qua hai người: "Thật sao? Vậy sao con lại không cho, chẳng lẽ sợ bị vạch trần những chuyện xấu trước kia trước mặt người lớn sao?"

Hách Ánh vẫn luôn chú ý tới cuộc sống của Lăng Ý và Lê Cảnh Trí, nghe nói hai người lại cãi nhau, ban đầu bà còn tưởng chỉ là trò trẻ con.

Nhưng con trai lại vì Lê Cảnh Trí mà cả tuần không đến công ty, đây là chuyện chưa từng xảy ra.

Nếu như là Lê Cảnh Trí của trước đây thì cũng thôi, nhưng hiện giờ người không biết liêm sỉ như cô không xứng với con trai bà.

Mới đầu, Lăng Ý xin bà, nói hắn yêu Lê Cảnh Trí, xin bà đừng nhúng tay vào.

Đó là lần đầu tiên trong gần ba mươi năm, hắn cúi đầu xin người làm mẹ như bà, Hách Ánh định mặc kệ hắn, con cháu tự có phúc của con cháu.

Nhưng sau khi bà lui một bước, mọi chuyện không những không tốt lên mà thậm chí còn tệ đi.

Bà có thể nhẫn nhịn không tính toán chuyện video. Nhưng mới chớp mắt, nhà họ Lê đã gây chuyện, hiện giờ Lăng Ý còn bỏ cả công ty, chỉ để ở bên Lê Cảnh Trí.

Bà biết con trai mà không phải là người như vậy.

Những năm qua, có không ít phụ nữ xung quanh hắn, nhưng chưa bao giờ vượt quá giới hạn.

Dấu hôn trên người Lê Cảnh Trí là chứng cứ tốt nhất, những ngày qua hắn đều ở nhà lăn giường với cô.

Nghe người ta nói, chỉ vì một nhân viên nhỏ xảy ra mâu thuẫn với Lê Cảnh Trí mà Lăng Ý trực tiếp đuổi việc cả một nhóm người.

Đây là đứa con lý trí của bà sao?

Tác phong của hắn hiện giờ chẳng khác nào một hôn quân.

Hách Ánh không nuốt trôi nổi cơn tức này.

Bà nhất định phải lại đây, cũng phải làm gì đó, không thể để con trai bà sống hoang đường như thế được.

"Mẹ!" Lăng Ý nhíu mày, nhưng vẫn nở nụ cười: "Chúng ta không cần nhìn vào quá khứ nữa, chỉ nhìn tương lai có được không?"

Hách Ánh cười lạnh, không trả lời, ngược lại còn để Dương Tiểu Kỳ mang vali vào phòng khách.

Giọng Lăng Ý trầm xuống: "Mẹ, mẹ muốn ở chỗ này sao?"

Hách Ánh nói: "Không phải mẹ, sau này Tiểu Kỳ sẽ ở đây."

Lăng Ý lập tức từ chối: "Chúng con không cần ở chung với người ngoài."

Hách Ánh nhìn Lê Cảnh Trí, trên cổ vẫn còn dấu hôn chưa tan: "Mẹ Trần bị con đuổi đi rồi, con trai mẹ phải có người chăm sóc chứ không phải ngày nào cũng đi phục vụ người khác."

"Đây là cách sinh hoạt của con, không phải phục vụ."

"Vậy con cứ sống theo cách của con đi, mẹ sắp xếp người phục vụ con."

Hai chữ "phục vụ" còn có ý khác.

Trước đây mẹ Trần cùng lắm chỉ đến hai, ba lần một tuần để quét dọn, sẽ không ở lại đây.

Nghiêm túc mà nói thì cho dù có muốn phục vụ cũng không thể được.

Còn người tên Dương Tiểu Kỳ này mới tầm hai mươi tuổi, vẻ ngoài cũng rất dễ thương.

Để một cô gái như vậy đến "phục vụ" Lăng Ý là có ý gì, không cần nghĩ cũng biết.

"Mẹ, trước đó mẹ đã đồng ý với con sẽ không nhúng tay vào việc của chúng con nữa." Lăng Ý sợ giọng điệu nói chuyện với mẹ quá nặng, vội nở nụ cười: "Cảnh Trí là người vợ mẹ chọn cho con, hiện giờ mẹ không thể chơi xấu thế được."

Thường ngày, Hách Ánh chỉ cần nhìn đứa con này sẽ lùi bước.

Nhưng lần này bà rất cố chấp, không chịu thua: "Lần trước, mẹ chỉ đồng ý không nhúng tay vào chuyện video. Sau đó con còn vì Lê Cảnh Trí mà đuổi việc cả một nhóm người, thêm cả bê bối hai chị em nhà họ Lê chung một chồng, hiện giờ con còn bỏ bê công ty, con nói xem con định lấy cái gì để ăn nói với mẹ những chuyện này đây?"