Cách một bức tường.
Chiếc cửa mật mã chất lượng cao ngăn Lê Nhã Trí ở bên ngoài, cho dù cô ta kêu to thế nào, bên trong cũng không nghe thấy gì.
Lê Nhã Trí dùng sức đập cửa, ngang ngược la hét: "Lê Cảnh Trí! Em là em gái của chị. Sao chị có thể ném em ra ngoài thế được?"
"Sau khi về nhà, em sẽ nói với cha. Để cha dạy dỗ chị."
"Không chỉ nói với cha, em sẽ nói với mẹ, để mẹ biết đứa con gái lớn mà mẹ thương yêu ngược đãi em gái ruột của mình thế nào."
" Lê! Cảnh! Trí!"
Nhưng cho dù cô ta có kêu thế nào, bên trong cũng không phát ra âm thanh nào.
"Chị, em biết em sai rồi, chị để em vào đi."
Cô ta không muốn bị ném ra ngoài trong bộ đồ ngủ, từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai đối xử với cô ta như vậy.
"Chị, chị để em vào đi, em đảm bảo sẽ ngoan ngoãn có được không?"
"Ngày mai em sẽ rời đi, chị, chị cho em ở thêm một đêm thôi, một đêm thôi là được."
Cho dù cô ta gào to thế nào cũng không ai mở cửa, ngược lại còn có hai bảo vệ đi tới.
Bảo vệ trông thấy Lê Nhã Trí, trực tiếp kéo cô ta đi.
"Các người là ai? Thả tôi ra, tôi là em vợ của Lăng tổng, sao các người dám động tay động chân với tôi?"
"Chính Lăng tổng ra lệnh cho chúng tôi đuổi cô đi, sau này không cho phép cô xuất hiện nữa, người suốt ngày nghĩ cách bò lên giường người giàu có như cô chúng tôi gặp nhiều rồi. Đáng tiếc cô chọn sai đối tượng, Lăng tổng chưa từng mang người phụ nữ nào qua đêm ở đây, ngoại trừ Lăng phu nhân."
Lê Nhã Trí giãy dụa, nhưng không thể thoát khỏi hai người, chỉ có thể để bị kéo ra ngoài, dây áo ngủ tơ tằm rơi xuống khỏi vai, lộ ra nửa bộ ngực: "Lê Cảnh Trí, tôi hận chị, tôi hận chị."
Một bảo vệ khác vuốt cằm, ánh mắt lưu luyến nhìn thân thể trẻ tuổi: "Dâʍ đãиɠ thật đấy, áσ ɭóŧ cũng không mặc."
"Nhìn thì cứ nhìn, đừng sờ linh tinh người ở đây cho dù là phụ nữ bị vứt bỏ, chúng ta cũng không động nổi."
"Điều này cũng đúng." Hơn nữa, người này hình như là em vợ của Lăng tổng, không ai dám chạm vào cô ta.
Hai bảo vệ sợ Lê Nhã Trí gào to sẽ bị người khác chú ý, bước chân nhanh hơn, che miệng cô ta lại, ném ra ngoài.
Lê Nhã Trí mặc áo ngủ đứng bên đường, không còn cách nào khác, chỉ có thể vẫy xe về lại nhà họ Lê.
Nhưng đây là khu dân cư cao cấp, ra ngoài đều có xe riêng, không thể gọi xe được.
Lê Nhã Trí sắp chết vì lạnh, không còn cách nào khác, lao tới ngăn một chiếc xe.
Chủ xe tưởng con ma bệnh nào giả vờ bị đâm, xuống xe định chửi một trận, lại nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc hở hang, nói khẽ: "Đưa tôi về nhà."
Đưa cô ta về nhà?
Mới nhìn còn tưởng là cô ả nào đến gạ khách.
Thấy cô ta lớn lên cũng được, ăn mặc hở hang, người đó gật đầu, để cô ta lên xe.
Lê Nhã Trí ôm cánh tay, chui vào ghế sau, đọc địa chỉ.
Chủ xe cười cười, chẳng qua chỉ là một con đĩ mà dám coi hắn ta như tài xế.
Phía sau vẫn còn một người đàn ông vừa lùn vừa mập, thấy Lê Nhã Trí, hai mắt đều sáng lên. Người đàn ông lùn huýt sao: "Đi đường mà còn có thể nhặt được phụ nữ, không tồi."
Chủ xe cười khinh bỉ: "Phụ nữ trên đường thì làm gì có người tốt, đều là đĩ cả."
Người phụ nữ này đứng ở cửa Ngự Thủy Viên, chắc chắn biết đây là khu nhà giàu, biết đâu may mắn có thể câu được một thằng ngu.
Bọn họ ghét nhất là phụ nữ như vậy, nếu như bọn họ không có tiền thì sao? Không đẹp trai thì sao?
Những người phụ nữ này không phải đều dựa vào mở chân ra sao? Dựa vào đâu mà coi thường bọn họ.