Tổng Tài, Vợ Ngài Là Hacker Ngầm

Chương 89: Sống Sao Cho Hết Quãng Đời Còn Lại

Thấy có người ủng hộ mình như vậy, Trần Thanh Tú vui mừng khôn xiết, bất tri bất giác ăn hết đĩa cơm.

Tại sao đến người ngoài còn ủng hộ mình như vậy, mà người mẹ đứt ruột đẻ ra mình lại không chịu hiểu cho mình chứ?

Sau bữa cơm, mọi người được relax bữa cuối cùng trước khi tiến hành ba tháng huấn luyện ma quỷ của quân đội.

Không phụ lại sự kỳ vọng của mọi người, đúng năm giờ sáng một hồi chuông vang lên, đánh thức tất cả mọi người dậy. Ai nấy cũng đang tiến vào mộng đẹp thì bị tiếng chuông làm tỉnh giấc, dù không tình nguyện nhưng họ phải dậy ngay lập tức, vệ sinh cá nhân rồi chạy xuống sân lớn.

Hai mươi bốn người này không phải là sĩ quan chính thống, nên họ bắt buộc phải hoàn thành kỳ tập luyện ba tháng này, nếu không đạt yêu cầu thì cho dù kiến thức an ninh mạng có giỏi đến đâu cũng bị đào thải, bởi vì chỉ khi sức khỏe tốt mới làm được mọi thứ, và không chỉ ăn rồi ngồi bấm bàn phím, mà khi có bất cứ chỉ thị nào, thì họ đều phải thực hiện.

Sau khi thể dục buổi sáng, chạy năm km xong, mọi người ai nấy đều rã rời. Bọn họ bình thường chỉ là những anh hùng bàn phím và cơ bản đều là những quý tử xuất thân từ những gia đình tai tiếng, không có thói quen thể dục như vậy, cho nên thật sự bị choáng.

Mới ngày đầu tiên thôi mà đã bị ngợp như vậy rồi.

Sống sao cho hết quãng đời còn lại.

Sau khi ăn sáng xong, đoàn người ủ rũ đi lên hội trường, hôm nay sẽ phổ biến nội dung khóa huấn luyện, ai nấy đều mệt mỏi và thiếu sức sống sau bữa thể dục buổi sáng, nên không tình nguyện lắm.

Sau khi mọi người đã ổn định, một đoàn người mặt quân phục lần lượt đi vào.

Hạ An không ngờ trong số nhân vật cao cấp đó lại có cả Quốc Trường, anh còn trẻ vậy mà đã thành công như vậy rồi, đúng là khâm phục.

Quốc Trường biết cả Hạ An và Trần Thanh Tú, Trần Thanh Phong đã dọa anh rằng nếu để cho hai người này có mệnh hệ gì thì anh sống cũng sẽ không yên ổn đâu. Có bạn bè nào mà trọng sắc khinh bạn như anh ta chưa?

Trần Thanh Tú là tự lực cánh sinh, vượt qua kỳ thi để vào đây, còn Hạ An thì không, cô được miễn kỳ thi. Đây là quyết định của hội đồng, sau khi chứng kiến màn thể hiện nhanh như chớp của cô tại Phong Trần.

Một vị trung tá đứng lên phát biểu:

“Chào mừng mọi người gia nhập quân đội, như mọi người cũng biết, thời gian gần đây an ninh mạng đang có vấn đề lớn, chúng ta cần phải chuẩn bị đội ngũ để sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, trước mắt tất cả mọi người phải đạt được thể lực yêu cầu đã, rồi mới tiến hành tiếp cận an ninh mạng. Chúng ta không có nhiều thời gian nữa, vì vậy, trong vòng ba tháng này mong tất cả mọi người cố gắng hết sức. Nếu ai không đủ tiêu chuẩn, chúng tôi buộc phải loại bỏ, cho nên, từ ngày hôm nay, tất cả mọi người đều là đồng đội, cũng là đối thủ của nhau. Còn nữa, trong trường hợp hoạt động theo nhóm, chỉ cần một thành viên không đạt tiêu chuẩn thì cả nhóm sẽ không đạt tiêu chuẩn theo. Một lần nữa mong mọi người cùng cố gắng. Xin hết.”

Một tràng vỗ tay vang lên giòn giã, nhưng trong thâm tâm mọi người ai nấy đều lo lắng và có chút toan tính cho riêng mình, chỉ riêng Hạ An vẫn vô tư vô tội vạ như vậy.

Thực ra, cô cũng rất lo lắng, dù được đào tạo võ thuật cùng rèn luyện thể lực từ nhỏ, nhưng đợt truyền máu vừa rồi đã làm sức khỏe của cô tụt dốc không phanh.

Mới có một tháng, cơ thể không thể sản sinh ra lượng máu khổng lồ như vậy được, cho nên, ba tháng này chắc chắn sẽ không dễ dàng.

Sau tràng vỗ tay, vị trung tá hỏi:

“Có ai có ý kiến gì không?”

Một cánh tay dơ lên, vị trung tá lên tiếng:

“Mời đồng chí.”

Không ai khác chính là Ngọc Tú, Hạ An không hiểu sao cảm giác có một chút bất an trong lòng.

“Thưa lãnh đạo, chúng tôi hôm nay có thể ngồi được ở đây là phải trải qua một kỳ thi tuyển chọn khắc nghiệt, vậy sao lại có một số phần tử không có điểm nào cũng có thể vào được ạ? Không phải nói quân đội rất nghiêm minh và kỷ luật sao?”

Vị trung tá chưa hiểu chuyện gì, hỏi lại:

“Ý đồng chí nói là có người đi cửa sau vào sao? Có phải đồng chí nhầm lẫn gì không, quân đội không thể xảy ra những chuyện như vậy được. Nếu đồng chí biết trường hợp nào như vậy, hãy nói ra để mọi người cùng đối chất.”

Ngọc Tú chỉ tay vào Hạ An:

“Cô ấy không hề thi tuyển, mà vẫn được ngồi đây, vậy không phải đi cửa sau thì là gì ạ?”

Đúng là nằm không cũng trúng đạn mà.

Cô đã tạo nên cái nghiệp gì vậy trời?

Lúc này, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người cô, cô chính thức sáng nhất hôm nay rồi.

“Mời đồng chí kia đứng lên.” Trung tá nhìn cô và nói.