Cô đưa tay lên vẫy vẫy chào mọi người, rồi sau đó tự giới thiệu về mình:
“Chào mọi người, Hạ An, 23 tuổi, rất vui vì được gặp mọi người ngày hôm nay, có gì mong mọi người giúp đỡ.”
“Thanh Vy, 25 tuổi.”
“Tuệ Tâm, 24 tuổi.”
“Ngọc Tú, 26 tuổi.”
Ba người lần lượt giới thiệu từ trái sang phải.
Thật là tiết kiệm lời.
Dễ sợ.
Có cần phải bày ra cái bộ mặt không cảm xúc vậy không trời?
“Vậy thì em là em út rồi, hôm nay bị kẹt xe nên đến hơi muộn, mọi người thông cảm nha.”
Vừa nói vừa ôm balo đi đến chiếc giường còn trống còn lại.
Bên góc tường có một chiếc tủ gỗ, gồm bốn ngăn, có lẽ mỗi người một ngăn. Hạ An nhìn thấy chiếc tủ duy nhất còn móc chìa khóa, có lẽ đó là phòng của cô, ba ngăn tủ còn lại đã bị rút chìa khóa đi rồi.
Không còn ngần ngại, cô lấy hết đồ dùng cá nhân của mình sắp xếp gọn gàng trong tủ, rồi khóa tủ lại, giữ chìa khóa luôn.
“Này, sao cô mỏng manh như vậy mà cũng được vào đây vậy? Không phải là đi cửa sau đấy chứ?” Ngọc Tú nói.
Hạ An nghe thấy thế thì cũng lịch sự trả lời:
“Cửa sau nào? Em không biết.”
“Vậy cô nói xem, kết quả thi của cô đạt bao nhiêu điểm?”
Hả? Thi nào? Sao cô không biết gì hết vậy?
Chẳng lẽ đúng như cô ta nói, mình đi cửa sau sao?
Nhưng Quốc Trường và cô đâu có thân quen đến mức có thể cho mình đi cửa sau đâu chứ?
Chiều nay mọi người đều có mặt đúng giờ để báo danh, hoàn tất thủ tục, trên cơ bản chỉ cần gia cảnh sạch sẽ, có kiến thức về an ninh mạng đều có thể trúng tuyển. Tuy nhiên, vì số lượng hồ sơ nộp vào quá nhiều nên bắt buộc phải có một kỳ thi tuyển chọn, vượt qua bao nhiêu đối thủ mới tuyển chọn ra được hơn hai chục người ưu tú nhất có mặt ngày hôm nay.
“Em không có điểm nào.”
“Ha, không có điểm mà còn không phải đi cửa sau sao?”
Đoạn đối thoại này được tất cả mọi người cùng nghe, đối với nhân vật đi cửa sau thì họ nhìn với con mắt khác hẳn, dường như là khinh thường.
Và rồi, không ai thèm để ý đến cô nữa.
Vì Hạ An đến muộn, mấy thông tin được phổ cập trước đó cô không được nắm bắt kỹ, Quốc Trường chỉ nhắc nhở cô những khung giờ sinh hoạt cần chú ý.
Đúng giờ này thì mọi người ôm đồ đi tắm rửa, vệ sinh cá nhân, Hạ An thấy thế thì cũng ôm đồ đi theo. Vì chỉ có bốn nữ, nên phòng tắm vừa đủ cho bốn người cùng tắm một lúc, không phải mất công chờ đợi, tranh dành.
Đúng sáu rưỡi, mọi người có mặt tại căn tin của đơn vị để dùng cơm.
Vì bữa đầu tiên, mọi người chưa nhận đồng phục, nên tùy ý mặc đồ cá nhân, cũng chưa cần sắp xếp theo hàng giống chuẩn quân đội nên khá nhốn nháo. Mỗi người một phong cách, nhưng mà đúng chuẩn dân IT, ăn mặc có bao nhiêu bần thì bày ra hết, không chừa tí bần cho thiên hạ luôn.
Hầu hết tất cả ánh mắt của đám đàn ông đều đổ dồn lên người Hạ An, thứ nhất là lần đầu gặp mặt, thứ hai là vì cô quá đẹp, quá nổi bật, đúng kiểu thiên nga lạc giữa đám gà.
“Tuýt.”
Một tiếng còi vang lên.
“Tất cả mọi người vào nhận cơm.”
Một vị quản lý bước vào, dõng dạc ra lệnh.
Mọi người nghe thấy thế thì đồng loạt tập trung vào việc chính là nhận cơm. Nhận xong, mỗi người ngồi một chỗ để ăn tối, Hạ An vì bị mang mác đi cửa sau, nên ba cô nàng kia đã bỏ rơi cô, làm cô một mình ngồi một bàn.
Nhưng vậy thì sao chứ?
Cô vẫn ung dung ngồi ăn thôi.
Đang tập trung ăn uống thì một phần cơm được đặt đối diện chỗ ngồi của cô, ngước mắt lên nhìn thì thấy Trần Thanh Tú với một gương mặt đẹp trai không tỳ vết đang kéo ghế ra, ngồi đối diện rất tự nhiên, nhưng có vẻ hơi bất ngờ về sự có mặt của cô ở đây:
“Chị dâu, không ngờ lại gặp chị ở đây, sao hôm đó chị không nói cho em biết.”
Hạ An vừa nhai vừa nói:
“Nói cho cậu biết thì giải quyết được vấn đề gì không? Còn nữa, tôi đã nói rồi, tiếng “chị dâu” này rất chói tai, cậu vẫn không nên gọi thì hơn, từ nay, tôi với cậu là đồng đội, không cho phép cậu gọi tầm bậy tầm bạ như vậy nữa.”
“Được rồi, chỉ khi có hai người em mới gọi như vậy thôi, không ảnh hưởng gì hết. Nhưng mà sao lúc chiều không thấy chị?”
“Tôi bị kẹt xe, không đến đúng giờ.”
“Anh Phong không đưa chị đến sao?”
“Anh ấy bận rộn nhiều việc, tôi không muốn anh ấy phải lo lắng thêm, nên tự đi.”
Một lúc sau, cô nói tiếp:
“Cậu thì sao? Bố mẹ cậu biết cậu vào đây chưa?”
Trần Thanh Tú cụp mặt xuống, nói với giọng ủ rũ:
“Giờ này chắc biết rồi.”
“Ôi, Sài Gòn có lẽ hôm nay lại dậy sóng vì cậu mất thôi. Người anh em, dù sao tôi cũng rất khâm phục cậu đấy, không thể suốt ngày bám váy mẹ mình như vậy được.”
Nghe Hạ An nói thế, Trần Thanh Tú vui lên hẳn:
“Có phải chị cũng cho rằng em làm như vậy là rất đúng không?”
Hạ An không trả lời, chỉ giơ ngón cái lên, biểu đạt cô hài lòng.