Và Mai Lại Sáng

Chương 20 (H)

EDITOR: SƯỜN XÀO CHUA NGỌT

Phong Dịch dùng ngón tay vạch mép qυầи ɭóŧ ra, Kiều Ly vẫn ngủ say như trước.

Cậu vô cùng từ tốn kéo nó xuống dưới một chút, Kiều Ly đang nằm sấp nên mới kéo một chút thì qυầи ɭóŧ đã bị kẹt lại không chịu xuống nữa.

Phong Dịch vô cùng kiên nhẫn, lại dời tay xuống phần đùi cô, lần này cậu giúp cô xoa bóp phần bắp chân, rồi dời từ bắp chân lên đùi. Đến phần đùi, cậu khẽ đẩy phần sườn đùi, tiện tay kéo qυầи ɭóŧ xuống, rồi lặp lại động tác ấy với bên còn lại.

Chỉ mỗi chuyện cởϊ qυầи lót mà đã khiến đầu cậu nhễ nhại mồ hôi, đến khi kéo chiếc qυầи ɭóŧ xuống tới bắp đùi thì thâm tâm cậu âm thầm reo hò vui sướиɠ.

Hành động này thật bỉ ổi, Phong Dịch thầm mắng bản thân.

Trong phòng ngủ chỉ mở mỗi đèn bàn, trong ánh sáng lờ mờ, cặp mông của Kiều Ly trông đẹp đẽ như đào tơ.

Phong Dịch lại mò tay lên, lòng bàn tay nóng bỏng khiến Kiều Ly bất giác né mông đi.

Phong Dịch sợ tới mức bất động, đợi một lát thấy cô không phản ứng gì mới tiếp tục.

Cậu xoa nhè nhẹ, cặp mông mềm mại biến thành đủ thứ hình dạng trong tay cậu, xúc cảm mềm mại mịn màng khiến não cậu trống rỗng, chỉ muốn bóp mạnh hơn để thỏa mãn khát vọng sâu trong lòng.

Kiều Ly cảm thấy mông mình nóng cháy như đang chườm khăn ấm, thoải mái đến mức nhũn hết người.

Cô cứ ngỡ việc mông mình đang bị ai đó nắn bóp chỉ là một giấc mơ kỳ lạ nên cứ thỏa thuê hưởng thụ, nhưng động tác kia ngày một mạnh bạo khiến trái tim cô ngứa ngáy, du͙© vọиɠ ngấm ngầm tích tụ trong lòng gấp gáp muốn phá kén chui ra.

Bờ mông càng lúc càng bị vầy vò mạnh hơn, cô cảm thấy mình sắp bị bóp nát, “Ưm…” Cô rên một tiếng.

Phong Dịch vội dừng ngay lại.

Ngọn lửa trên mông biến mất, cõi lòng Kiều Ly chợt thấy hoang hoải, cô ậm ừ, thoáng lắc lư mông.

Phong Dịch thấy cô lắc mông cầu yêu như thế thì hàng họ bên dưới lại căng phồng, quần bị đùn lên thành cái lều.

Cậu nuốt nước miếng một cách khó khăn, đưa tay nắm lấy mông cô, to gan tách chúng ra hai bên.

“A…” Kẽ mông bị gió lạnh len vào, Kiều Ly hừ một tiếng.

Phong Dịch khép chúng lại rồi mở ra, cứ lặp lại như thế vài lần, Kiều Ly bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ ngứa ngáy không thôi, mật ngọt trong lạch đào chảy lênh láng.

Ngọn lửa trên mông cô thiêu cháy khắp cơ thể, nhưng lại không lan đến lạch đào lạnh căm chứa đầy mật tình. Cậu xoa thêm vài lần, nước mật lại càng chảy dữ dội, cô bèn nhổm mông lên, áp nó vào lửa nóng.

Phong Dịch ngày càng thở hổn hển, quyết đoán vạch mông của cô ra.

Cô vểnh cao mông, vùng riêng tư cứ thế lộ ra.

Phong Dịch nhìn bằng mắt thường cũng thấy mật ngọt đang chảy ra. Mắt cậu vằn đỏ, vươn ngón tay quẹt một chút dịch.

“Ưm…” Kiều Ly khẽ ngâm nga.

Cậu chạm phải một đám dịch nhầy, lòng bàn tay tiếp xúc với vùng ướŧ áŧ nóng bỏng khiến cậu thấy miệng đắng lưỡi khô.

Kiều Ly cảm thấy lạch đào nhộn nhạo cuối cùng đã bị lửa nóng đốt tới, song mới một chút mà ngọn lửa ấy đã lụi tàn.

Cô bất mãn vặn vẹo người, lại nhấc mông lên như đang cầu hoan.

Đầu óc Phong Dịch nổ tung, cậu không rảnh nghĩ ngợi gì, lý trí đã bị du͙© vọиɠ ăn mòn, thò ba ngón tay vào lạch đào ướŧ áŧ của cô.

Nơi ấy rất nhiều mật, cậu vừa chạm vào thì tay đã ướt.

Kiều Ly thoải mái rêи ɾỉ, cọ cọ vùng cấm địa vào tay cậu như một con mèo cái đang kỳ hứng tình.

Phong Dịch dùng một tay đè mông cô xuống, tay kia lại mân mê và thăm dò nơi riêng tư của cô, cuối cùng cũng tìm thấy khe suối tiên không ngừng rỉ nước, bèn lớn mật luồn ngón tay vào trong.

“Ưm…” Dù chỉ có một ngón tay, lạch đào của Kiều Ly cũng nhạy cảm siết lấy nó.

Bị vật lạ xâm nhập, cuối cùng cô cũng tỉnh táo lại. Lúc ngón tay kia khe khẽ ngọ nguậy bên trong cô, cô run lên, đột nhiên nhận ra đây không phải giấc mộng hoang đàng.

Cô mở mắt ra, chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra thì ngón tay lách trong người cô đã mon men dời sâu vào trong, những nếp gấp bên trong lạch bị ép xuống, cô sung sướиɠ ngâm thành tiếng: “Ưm…”

Ngón tay Phong Dịch bị siết chặt, cơ thể cô không ngừng hút lấy ngón tay cậu, lạch đào ướŧ áŧ ấm áp khiến du͙© vọиɠ nơi người dưới của cậu cứng rắn muốn nổ tung.

Cậu bèn luồn ba ngón tay vào, cơn kɧoáı ©ảʍ bất tận ập tới, Kiều Ly rêи ɾỉ “Ưm a…”, cô túm lấy khăn trải giường, đột nhiên rướn phần thân trên lên.

Cô tỉnh.

Phong Dịch nhận ra chuyện này, trong tích tắc, cậu vừa sợ vừa lo, nhưng ngón tay lại bị lạch đào siết lấy không động đậy được, cậu còn cảm thấy mật ngọt vẫn tuôn trào không ngừng, trực giác nói cho cậu rằng Kiều Ly sẽ không trách cậu.

Quả nhiên, Kiều Ly chỉ túm khăn trải giường thở hồng hộc, bất giác vểnh mông lên vặn vẹo, cộng với ngón tay đang luồn vào trong cô, chỉnh thể trông chẳng khác gì động tác nam hoan nữ ái.

Cô hổn hển nói: “Rút ra…”

Phong Dịch không nỡ, cảm giác nơi ngón tay quá tuyệt vời, cậu không muốn dừng lại.

Ba ngón tay của cậu mần mò, tình cờ đè lên khu vực nhạy cảm bên trong, toàn thân Kiều Ly run lẩy bẩy, cô bật ra lời van vỉ: “Ưm… Đừng… Đừng ấn…”

Cô quỳ bò, hai chân nhũn ra, bò về trước tránh né, cuối cùng cũng loại bỏ được mấy ngón tay của cậu đang ở trong cô.

“A…a…” Cô trở mình, nằm ngửa ra giường thở dốc.

Phong Dịch cứ ngỡ cô sẽ giận, nhưng cô chỉ nhìn ngón tay cậu đến ngẩn ngơ.

Phong Dịch vẫn giơ tay lên, ba ngón tay ánh lên loang loáng, cậu tách ba ngón tay ra khiến mấy sợi chất lỏng màu bạc bị kéo giãn.

Kiều Ly chợt thấy bên trong cô trống trải lạ lùng.

“Luồn vào đi…”

Cô hổn hển bằng giọng yếu ớt.

Phong Dịch kinh ngạc, ngước mắt nhìn cô, khuôn mặt cô đỏ bừng, đôi mắt phủ sương, rõ là đang rất muốn được yêu.

Nhìn cô từ phía chính diện, sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại càng lớn.

Phong Dịch tách chân cô ra, lại một lần nữa dùng tay chiếm đóng lạch đào ướŧ áŧ kia.

“Ưm…” Kiều Ly thỏa mãn rên lên.

Phong Dịch thử di chuyển, cô lập tức ngửa đầu ra sau, lại thoải mái rêи ɾỉ.

Bên trong cô đã đầm đìa mật ngọt, chúng còn ào ạt chảy ra ngoài, một chút nhỏ xuống đùi cô, còn phần lớn đều chảy vào tay Phong Dịch.

“A… Mau chút… Mạnh chút…” Cô túm lấy khăn trải giường, đưa đẩy mông, nuốt trọn ba ngón tay của cậu.

Phong Dịch thấy đầu ngón tay mình lênh láng thứ dịch tình ái của cô: “Chị ra nhiều nước thật.”

Kiều Ly hơi thẹn, nhưng sự chếnh choáng trong cơn say tình vẫn chiếm phần đa: “Vì… Ưm… Sướиɠ quá… Ưm a… Ngón tay cậu làm tôi thấy thật thoải mái…”

HẾT CHƯ