Và Mai Lại Sáng

Chương 21 (H)

EDITOR: SƯỜN XÀO CHUA NGỌT

Cô cảm thấy chỉ ngón tay thôi chưa đủ, bèn vén đầm ngủ lên, để lộ đôi gò Bồng Đảo căng tròn, rồi dùng tay không ngừng mân mê chúng.

Nhũ hoa vừa bị xoa mấy lần đã cứng lại, cặp đào tơ bị cô nắn bóp cứ lắc lư mãi.

Đầu óc cô trống rỗng, bên dưới bị ngón tay của Phong Dịch chiếm cứ, đôi tay không ngừng vầy vò bầu ngực của mình, hình ảnh này quá sức kɧıêυ ҡɧí©ɧ khiến Phong Dịch nhìn mà không chịu nổi bèn đẩy tay cô ra rồi thay thế cô.

Bàn tay cậu to hơn tay Kiều Ly song vẫn không ôm trọn nổi bầu ngực cô, đầu nhũ cứng rắn chọc vào lòng bàn tay cậu khiến cậu thấy râm ran không thôi.

Cậu xoa nắn cô rất mạnh bạo, Kiều Ly lập tức đưa đẩy cơ thể theo nhịp điệu của cậu, còn bất mãn đòi hỏi: “Bên kia nữa.”

Phong Dịch xoa phía kia, cô ngâm nga ngay vì thỏa mãn.

Hai bên ngực đều được đôi tay Phong Dịch phục vụ tận tình, Kiều Ly bải hoải toàn thân, muốn hóa thành đầm nước.

Phong Dịch bèn đè lên người cô, điên cuồng mυ'ŧ mát đầu nhũ của cô tạo ra những tiếng lép nhép.

Kɧoáı ©ảʍ liên tục leo thang, Kiều Ly cảm thấy tim mình như lịm đi, tứ chi nóng cháy.

Cô mệt muốn chết, mà cũng sướиɠ muốn chết, chỉ huy Phong Dịch: “Mạnh nữa lên… Ưm…”

“Mạnh chỗ nào?” Phong Dịch ngậm lấy nhũ hoa, miệng ú ớ, vừa hỏi vừa đưa tay luồn vào trong cô.

Kiều Ly cảm thấy cơn khát du͙© vọиɠ không giải nổi, chỗ nào cũng muốn: “Ưm… Mọi nơi…”

Phong Dịch bèn thử tăng dần sức, mật đào của cô chảy ra quá nhiều, ba ngón tay cậu vừa tiến vào đã nghe tiếng ọp ẹp.

“A… Là ở đó…” Kiều Ly đột nhiên căng cứng người.

Phong Dịch dừng tay lại, ấn xuống một điểm mềm mại bên trong.

“A!” Kiều Ly nhắm mắt bật ra tiếng rên, tay túm chặt khăn trải giường, nét mặt đau khổ xen lẫn thích thú.

Phong Dịch lại ấn xuống, cả người cô bắt đầu phát run, hai chân đột nhiên kẹp lấy cánh tay cậu.

Phong Dịch không mυ'ŧ ngực cô nữa, cậu tách chân cô ra, ép mạnh xuống, rồi xoa nắn vùng nhạy cảm kia một cách dồn dập.

Cô cứ ngâm nga mãi theo tiết tấu của cậu, hai mắt toan nhắm lại vì không chịu nổi cơn kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Một chân của cô bị Phong Dịch đè chặt, hai chân giạng rộng ra, nụ đào hồng hào hiện rõ, càng tiện bề cho cậu giày vò.

Cả người cô bị điện giật tê dại, những luồng kɧoáı ©ảʍ nhẹ nhàng mà mãnh liệt len lỏi vào từng khớp xương, Kiều Ly vừa cảm thấy mình sắp không chịu nổi sự sung sướиɠ này, lại vừa cảm thấy không bao giờ đủ.

“Day hạt châu đi…” Cô lại bắt đầu xoa ngực.

Phong Dịch đẩy cánh hoa ướŧ áŧ ra, dùng tay mân mê xung quanh, vừa day vừa hỏi: “Nơi này à?”

“Không… A… Trên một chút… A… Chỗ đó…”

Nghe được lời xác nhận, cậu bắt đầu day miết hạt châu hồng hào.

“Ưm… Ưm… Ấn vào đi…” Kiều Ly dạy cậu.

Phong Dịch bèn thử day nhè nhẹ, theo dõi phản ứng của Kiều Ly, mới vài lần đã tìm được phương pháp chính xác khiến cô liên tục rêи ɾỉ.

Kiều Ly được phục vụ tới phấn khích, hạt châu nhanh chóng đạt cao trào, Phong Dịch đang day say sưa chợt thấy cô không rêи ɾỉ nữa, há miệng nhưng lại không phát ra tiếng, nhíu mày như thể thiếu dưỡng khí.

Cậu vẫn không ngừng tay, cô đột nhiên run lẩy bẩy mỗi lúc một nhiều, lùi mông về sau, oằn lưng lên.

“A…” Một luồng nhiệt bộc phát từ thân dưới, nhanh chóng lan rộng tới từng ngóc ngách trong thân thể, niềm vui sướиɠ lớn lao khiến cô thấy như mình đang sà xuống một đám mây, khó lòng khống chế nổi.

Nhưng đâu chỉ có thế, Phong Dịch vẫn cứ tiếp tục, cô run rẩy liên hồi, kẹp chặt hai chân, lật trái lật phải, yếu ớt nói: “Đủ rồi… Ưm a… Đủ rồi…”

Sau khi lêи đỉиɦ, hạt châu không chịu nổi sự đυ.ng chạm mạnh bạo, Kiều Ly thấy mình sắp sướиɠ đến phát điên.

Lúc Phong Dịch dừng tay, Kiều Ly đã nằm vật ra giường, mồ hôi nhễ nhại khắp người, thoải mái tới cực điểm, mãn nguyện thỏa thuê.

Súng ống của Phong Dịch đã nạp đủ đạn từ lâu, nhìn dáng vẻ ngơ ngẩn với cặp mắt không có tiêu cự của cô, cậu lôi nó ra tự xử.

Qua khóe mắt, Kiều Ly thấy cảnh ấy thì lạch đào lại bắt đầu ngứa ngáy.

Cô nhìn chằm chằm vật kia của cậu với ánh mắt mê mẩn thèm khát, trong chớp mắt, Phong Dịch cảm thấy hàng họ của mình căng tức như muốn nổ tung, máu xông lên đầu, cậu mở ngăn kéo ra lấy một áo mưa rồi vội vã xé bao, hăng hái giạng chân cô ra.

Qυầи ɭóŧ của cô vẫn vướng giữa hai chân, vì Phong Dịch nhấc chân cô lên có tuột về phía ngực, lạch đào tràn trề nước nôi hướng về phía cậu, muốn dâʍ đãиɠ bao nhiêu có bấy nhiêu.

Mắt Phong Dịch đỏ lên, cậu cọ hàng họ của mình vào cánh hoa non nớt của cô hai cái, mới đó vật kia của cậu đã bị nó làm ướt.

Nhờ mật ngọt ướŧ áŧ, cậu luồn sau tới tận cùng.

“A…”

“Ưm…”

Hai người rên lên cùng lúc vì thỏa mãn, Phong Dịch bị lạch đào nhạy cảm của cô siết đến tê dại.

“Chặt quá… Ôi…” Mới động cựa một chút mà cậu suýt nữa bị siết tới xuất ra.

Cậu ôm lấy hai chân cô, đặt lên vai mình khiến nhụy hoa của cô lộ rõ hơn.

Cậu dùng một tay đè lên chân cô, tay kia chống xuống giường, bắt đầu đưa đẩy.

Tư thế này rất thách thức lực eo và cánh tay, Phong Dịch lại dường như không hề cố sức, dần dần tăng tốc, mỗi lần đi vào đều chạm tới điểm sâu nhất bên trong.

Hai viên bi trông càng thẫm đỏ khi áp lại gần nụ hoa trắng nõn của cô, mỗi lần cậu dấn tới đều chạm phải mông cô vang lên những tiếng bạch bạch.

Tư thế này có thể vào rất sâu, cộng với sức nặng của cơ thể cậu khiến lực ép lớn tới mức muốn nhét luôn hai viên bi vào trong cô.

“A… Sâu quá…” Lần đầu tiên Kiều Ly cảm thấy bên trong mình bị giày vò dữ dội như thế, hai chân cô duỗi thẳng ra run lẩy bẩy, bị Phong Dịch dùng một tay khóa lại.

Vừa ngủ chay một tháng nên sức bền của Phong Dịch rất kinh khủng, hàng họ thô to của cậu khiến lạch đào trong cô căng phồng, lông mao cứng cáp cọ vào hạt châu của khiến cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mật nước đầm đìa.

Phong Dịch vẫn còn sức mà nói: “Ôi… Sướиɠ quá… A, chặt quá, vừa ướt vừa trơn, quá thoải mái… Ha… Em sướиɠ muốn chết…”

Kiều Ly lại giống như con búp bê vải mặc cậu chơi đùa, trừ chút sức lực để rêи ɾỉ thì cô chẳng bật ra bất cứ lời dư thừa nào.

Phong Dịch bị cô lạch đào của cô liên tục cắи ʍút̼ tới chất ngất, cậu hận không thể yêu cô thế này cả đời rồi cứ thế chết gục trên người cô.

Cậu không ngừng luồn vào lách ra, lúc nhanh lúc khoan.

Đến khi hai viên bi sắp dán vào mông cô, miệng cậu không ngừng rêи ɾỉ, quả thật không chịu nổi cơn kɧoáı ©ảʍ đang dâng trào bèn làm chậm lại, đưa đẩy lúc cạn lúc sâu, tiếng rêи ɾỉ biến thành tiếng thở hổn hển.

Cứ ra ra vào vào nhiều lần như thế, rốt cuộc cậu không thấy thỏa mãn nữa, đột ngột tăng tốc, nắc như mô-tơ khiến tiếng bạch bạch vang lên không dứt.

Cậu khẽ rên một tiếng, bất chợt phía dưới run run: “Ưm… Ưm a…”

Tiếng ngâm nga ngắt quãng hòa với tiếng xuất tinh, cậu lúc run lúc xuất, qua vài lần thì cao trào mới qua đi.

Cậu rút vật kia ra khỏi cô, tháo áo mưa rồi thắt nút lại, có vẻ nó chứa nhiều dịch hơn hẳn lúc trước, lần này thật sự làm rất đã.

Cậu thỏa mãn thở dài một tiếng, bám dính lấy người Kiều Ly mà hôn khắp nơi, bị Kiều Ly vỗ một cái mới ngoan ngoãn bế cô đi tắm.