Trước đó quầng sáng đỏ của Tần Cao đã rơi thẳng xuống đỏ pha xanh lục.
Kết hợp với hình tượng màu xanh lá trên quầng sáng của Tiểu Linh Tiên tăng lên, cho thấy suy đoán của hắn đã đúng.
Bởi vậy, có thể thấy được, dựa vào năng lực đặc biệt của mình kết thiện duyên tứ phương mới là thiên đạo.
Nghĩ tới đây, Thẩm Thiên không thể không giơ ngón cái tán thưởng trí thông minh của mình.
…
“Được rồi, đừng từ chối.”
Thấy Tiểu Linh Tiên nhìn mình chằm chằm, sắc mắt có vẻ mơ màng.
Thẩm Thiên cũng không biết nha đầu này đang mơ mộng cái gì, mà chỉ vào căn phòng đá nho nhỏ sâu trong thung lũng kia.
“Những dược liệu này chỉ là phế liệu mà thôi. Nếu ta đoán không sai, nơi đó mới là cơ duyên lớn nhất!”
Gian phòng đá sâu trong thung lũng kia có vẻ rất bình thường.
Về cơ bản nó được xây từ đá tảng màu xám, không có bất kỳ hoa văn, trang sức nào.
Nhưng càng cẩn thận quan sát sẽ càng cảm nhận được có một vận vị đặc biệt ẩn chứa trong đó.
Dường như nó dính liền với sơn cốc, là hạch tâm của cả tòa sơn cốc.
Cẩn thận cảm nhận một chút, sẽ phát hiện ra tất cả linh khí trong sơn cốc đều hội tụ trong căn phòng đá đó.
Rất hiển nhiên, nơi đó mới là nơi ở thực sự của chủ nhân tiên phủ này.
“Xem ra vị chủ nhân này là một tu sĩ khổ tu!”
Thẩm Thiên cười lắc đầu chậm rãi đi tới gần căn nhà nhỏ.
Chỉ linh dược trong sơn cốc thôi đã có giá trị trăm vạn linh thach, vậy truyền thừa thực sự trong căn nhà nhỏ đó thì sao?
Trong lòng Thẩm Thiên dâng lên nỗi mong chờ vô hạn.
Không biết cơ duyên vị tiền bối này để lại có thể tẩy trắng được cho hắn không.
Mọi người đi tới trước căn phòng đá nhỏ thì thấy trước cửa có một dấu tay.
Rất hiển nhiên, lại phải hiến máu.
…
Tiểu Linh Tiên bất đắc dĩ đưa tay phải ra, chậm rãi ấn vào.
Năm giọt máu đỏ thấm vào huyền thiết.
Cánh cửa đá chậm rãi mở ra để lộ ra một mật thất bế quan thanh u trước mặt mọi người.
Mật thất bế quan này được bày biện vô cùng đơn giản, một cái bàn, một chiếc ghế dựa, một chiếc giường, một bồ đoàn.
Trên bàn còn bày một bình trà xanh nhưng trải qua những năm tháng dài đằng đẵng, nước trà đã khô cạn từ lâu.
Đáng nhắc tới chính là, trên bồ đoàn ở giữa giường có một pho tượng đá.
Toàn thân bức tượng đá này vô cùng bóng loáng, thắt lưng tung bay nhẹ nhàng trong gió.
Gương mặt được điêu khắc cực kỳ tinh xảo, tỉ mỉ, tinh tế, sinh động như thật.
Sau khi mọi người đi vào mật thất, một hư ảnh nữ tử hiện ra trước mặt.
Dung mạo của nữ tử này tương tự bức tượng đá, trên người mặc bộ váy dài màu xanh ngọc bích, dung nhan tuyệt mỹ.
Dung mạo và dáng người của nàng ta đều không hề thua kém Tiểu Linh Tiên.
Thậm chí nàng ta còn toát ra một loại khí chất ung dung, đoan trang khiến người ta không khỏi sinh lòng kính sợ.
Hư ảnh lơ lửng giữa không trung, lạnh lùng liếc nhìn đám Thẩm Thiên.
Khi hư ảnh này nhìn đến Thẩm Thiên thì hình như có dừng lại thêm mười mấy giây.
Nàng ta chậm rãi mở miệng: “Kể sau này có thể vào được nơi đây, chắc hẳn bổn tọa đã tọa hóa (đạo phật chỉ hoà thượng ngồi chết).”
“Ta là Cửu trưởng lão của Dao Trì thánh địa, danh xưng là Thần Thủy Linh Tôn.”
“Kẻ dựa vào huyết mạch để mở được thạch ốc động phủ chắc chắn là hậu duệ của tộc ta.”
“Tiến lên dập đầu là có thể nhận được y bát của bổn tọa.”
…
Hư ảnh tự giới thiệu, lập tức khiến đám người này âm thầm líu lưỡi.
Cửu trưởng lão Dao Trì thánh địa?
Thân phận này cực kỳ khó lường!
Dao Trì thánh địa, đây là một tồn tại xếp hàng đầu trong các Thánh địa.
Là trưởng lão của Dao Trì thánh địa, địa vị gần như chỉ dưới Thánh chủ Thánh địa.
Có thể nói, đây là một trong những nhân vật đứng đầu Đông Hoang này.
Nghĩ tới đây, Thẩm Thiên không khỏi nhìn sang Tiểu Linh Tiên thêm lần nữa.
Không ngờ nha đầu này lại có quan hệ máu mủ với Thần Thủy Linh Tôn.
Chẳng trách chỉ có nàng mới có thể mở được cửa của động phủ này.
“Thẩm ca ca, bà ấy bảo ta dập đầu.”
Tiểu Linh Tiên nhìn qua hư ảnh, hỏi: “Ta đập sao?”
Thẩm Thiên cười cười: “Nếu muội là đồng tộc của trưởng bối thì hành lễ với bà ấy cũng chẳng sao cả.”
Tiểu Linh Tiên gật đầu, ngoan ngoãn quỳ gối trước tượng đá.
Nàng nghiêm túc dập đầu ba cái với tượng đá Thần Thủy Linh Tôn.
Hư ảnh kia khẽ gật đầu: “Khá lắm, khá lắm, bản tôn rất vui mừng.”
“Con ngoan, mau tới đây.”
Tiểu Linh Tiên ngoan ngoãn đến gần hư ảnh này.
Sau đó hư ảnh đưa mắt nhìn Thẩm Thiên, ngón trỏ điểm lên mi tâm của Tiểu Linh Tiên.
Lập tức hư ảnh hóa thành vô số điểm sáng tản ra, mãnh liệt lao vào cơ thể Tiểu Linh Tiên.
Giọng Thần Thủy Linh Tôn quanh quẩn trong mật thất.
“Hậu bối ghi nhớ, bản tôn và Xích Vũ Nguyên Tôn của Thần Tiêu thánh địa có lời hẹn quyết đấu năm trăm năm trước.”
“Bây giờ bản tôn bỏ mình tọa hóa, nhưng lời hẹn này thì không thể phá hủy.”
“Người kế thừa y bát của ta cần bái sư ở Dao Trì thánh địa, đến ngày hẹn ước thì đi quyết đấu với truyền nhân của Xích Vũ Nguyên Tôn.”
“Trận chiến này, tuyệt đối không được phép bại!”
...
Giọng nói này vừa dứt, tất cả những chấm sáng đều biến mất không thấy đâu.
Tiểu Linh Tiên từ từ mở mắt, trong ánh mắt là sự chấn động.
Cùng lúc đó, màu vòng sáng trên đầu nàng cũng sáng chói chưa từng thấy.
Vòng sáng đỏ chót kia giống như mặt trời hừng hực.
Ở vùng rìa của vòng sáng hoàn toàn bao phủ bằng màu vàng khiến nó còn chói lọi hơn cả vòng sáng của Tần Cao.
Toàn thân Thẩm Thiên cũng cảm thấy nhẹ nhõm như sắp thành tiên.
Rõ ràng, đây là một truyền thừa cực kỳ ghê gớm!
Tiểu Linh Tiên thấy Thẩm Thiên cứ nhìn mình chằm chằm, gương mặt liền ửng đỏ.
Nàng vội vàng nói: “Sư tôn truyền cho ta hai truyền thừa, một môn là “Khuy Thiên Linh quyết”, bí thuật tầm linh, một môn là công pháp trước Hóa Thần kỳ “Dao Trì Đế Kinh”.”
“Nhưng mà xin lỗi Thẩm ca ca, lúc sư tôn truyền thụ công pháp có nói với ta.”
“Khuy Thiên Linh quyết” là cơ duyên sư phụ nhận được, bà cho phép ta truyền lại một phần cho huynh.”
“Chỉ cần tu vi của ta đột phá được Trúc Cơ kỳ thì có thể giao công pháp này cho huynh cùng tu luyện.”
“Nhưng, “Dao Trì Đế Kinh” là thuật bí truyền, nhất định phải bái nhập Thánh Địa mới tu luyện được.”
“Trừ phi huynh trở thành người của Dao Trì thánh địa, nếu không ta không thể truyền thụ cho huynh được.”
...
Trở thành người của Dao Trì thánh địa?
Nhưng không phải Dao Trì thánh địa chỉ nhận nữ đệ tử sao?
Nghe thấy Tiểu Linh Tiên nói vậy, Thẩm Thiên dở khóc dở cười, nói: “Không sao.”
Hư ảnh ban nãy hẳn là thần niệm Thần Thủy Linh Tôn lưu lại.
Tiểu Linh Tiên là hậu duệ đồng tộc của nàng ta, cho nên tàn niệm tàn đi sẽ thành toàn cho Tiểu Linh Tiên.