Edit: Diệp
Beta: Ly
Anna nhìn như không để ý đến chuyện vừa rồi mà nằm xuống, nhưng thật ra trong lòng cô lại rất hoảng loạn.
Dù lúc trước đây Ác Ma biểu hiện rằng hắn nhẫn nhịn rất tốt, nhưng ai biết chuyện lần này có phải cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà (*) hay không?
(*) là một câu ngụ ngôn của Ả Rập:
Một người chủ có một con lạc đà già, nó ngày ngày chăm chỉ làm việc, có một lần chủ nhân muốn nhìn một chút con lạc đà già đến cùng có thể mang bao nhiêu hàng hóa, thế nên không ngừng tăng, không ngừng tăng, thế nhưng lạc đà già vẫn không quỵ, cuối cùng chủ nhân muốn coi khả năng đã đến cực hạn chưa, liền nhẹ nhàng đặt một cọng rơm trên lưng nó, không ngờ một cọng rơm này làm lạc đà quỵ xuống cái ầm.
Ý nghĩa: sự việc đã đến giới hạn, chỉ cần tăng từ từ những nhân tố nhỏ xíu cũng dẫn đến sụp đổ.
Trong lòng cô thấp thỏm không yên, cô cố gắng điều chỉnh hô hấp chậm lại, làm bộ bây giờ mình rất thản nhiên, nhưng thật ra cô lại đang dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh phía trước, sợ tên Ác Ma kia đột nhiên bay tới trước mặt cô nói một câu: “Không chơi với mi nữa, đi tìm chết đi.”
May mắn thay trường hợp xấu nhất cô nghĩ đến đã không xảy ra.
Cô nghe thấy phía sau phát ra âm thanh đi lại, nhưng không phải tới gần cô, ngược lại còn cách cô xa thêm, sau đó hẳn là Ác Ma đã ngồi xuống nên không còn phát ra âm thanh nữa.
Anna cứng đờ nằm thêm một lát, chắc chắn bên kia đã không có động tĩnh, lúc này cô mới hoàn toàn yên tâm.
Lần này Anna phải tốc chiến tốc thắng, đuổi Ác Ma đi nhanh nhất có thể, bởi vậy cô không thể giống trước kia nói tinh linh kiểu anh là người tốt tôi không xứng với anh nữa, cái này sẽ chỉ cho Ác Ma ảo tưởng rằng có thể thành công dùng thân thể Dibian lừa cô.
Cô muốn nói một lần rõ ràng, để Ác Ma biết cô không thích Dibian, hoàn toàn chỉ lợi dụng anh ta, hắn bám vào Dibian cũng vô dụng. Vậy Ác Ma mới có thể từ bỏ rồi đổi cơ thể khác, vậy Dibian mới an toàn đi hội họp với thầy mình.
Trước kia Ác Ma muốn bám vào người khác, Anna đều không ngăn cản được, trở ngại lớn nhất lúc ấy chính là thân phận của cô khiến cô không thể làm ra những hành động quá khích.
Nhưng Dibian là bạn cô, cô thật sự không muốn nhìn Ác Ma lấy thân thể Dibian làm ra những chuyện kỳ quái, bởi vậy cô mới mạo hiểm thử một lần.
May là Dibian sẽ không nhớ những gì xảy ra đêm nay, mà cô cũng đã nói với Ác Ma cô sẽ coi như đêm nay chưa từng xảy ra chuyện gì, ngày mai lại đối xử với Dibian giống hệt lúc trước. Ác Ma và Dibian đều sẽ không hoài nghi, hoàn mỹ!
Về phần Ác Ma sẽ nghĩ bản chất của cô là như vậy… Dù sao hắn chỉ muốn linh hồn cô, bản chất cô thế nào chắc hắn không rảnh để ý đâu, nhiều lắm hắn chỉ kinh ngạc thôi chút. Cũng không phải theo đuổi idol, hắn còn có thể bị vỡ mộng rồi thoát fan chắc?
Hắn mà thật sự “Thoát fan”, có khi cô còn vỗ tay hoan hô đấy.
Anna sợ Ác Ma nghi ngờ nên không dám đi xem hắn đã rời khỏi thân thể Dibian chưa, cô nhắm hai mắt nằm một lát mà không ngủ được, cô đành phải tiến vào trạng thái minh tưởng để nhanh buồn ngủ.
Một giấc ngủ này kéo dài đến tận ngày hôm sau, Anna thỏa mãn ngáp dài rồi quay đầu nhìn Dibian.
Dibian cười chào hỏi với Anna: “Chào buổi sáng, Anna.”
Thấy trong thân thể Dibian đã không còn Ác Ma, Anna nhẹ nhàng thở phào một hơi, xem ra cô làm đúng rồi!
Vì biết nhất định Ác Ma còn đang nhìn, Anna cũng không làm ra phản ứng dị thường nào, cô lại ngáp một cái: “Chào.”
“Đúng rồi, đêm qua……” Dibian muốn hỏi đêm qua mình đổi ca với Anna khi nào, dường như anh ta không có ấn tượng, nhưng Anna lại cười nhẹ với anh ta.
“Đừng nhắc lại nữa.” Anna mạnh mẽ ngăn lời Dibian muốn nói lại, miễn cho anh hỏi gì đó khiến Ác Ma nghi ngờ.
Mặt Dibian đầy dấu chấm hỏi, sao không được nhắc tới? Đêm qua anh ta ngủ mơ hồ đến mức ngay cả bản thân nói gì cũng quên mất ư?
Anna không cho Dibian cơ hội tiếp tục tự hỏi, cô chỉ về phía trước rồi bảo: “Dibian, chúng ta tách ra ở phía trước đi.”
Trước mắt là một lối rẽ, một đường đi đến thôn trang Dibian và thầy anh ta đã hẹn, một đường khác đi đến Hắc Vân Thành.
Dibian hơi kinh ngạc, anh ta không để ý vấn đề vừa rồi nữa mà vội vàng nói: “Từ nơi này phải đi gần một ngày mới đến Hắc Vân Thành, một mình cô đi sẽ có nguy hiểm, để tôi đưa cô đến Hắc Vân Thành rồi đi.”
Nếu không có chuyện Ác Ma đêm qua thì Anna sẽ đồng ý để Dibian tiễn cô, cô cũng cảm thấy đi một mình rất nguy hiểm.
Nhưng có chuyện đêm qua, cô lại đồng ý với Dibian thì có vẻ quá kì lạ rồi, cô hy vọng Dibian có thể nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của Ác Ma.
“Không cần đâu.” Anna lắc đầu: “Khoảng cách từ nơi này đến đường Sinh Tử cũng xa lắm rồi, sẽ không có ma thú. Nếu gặp phải người bình thường, tôi có thể dùng pháp thuật hù dọa bọn họ.”
Chỉ cần trở thành pháp sư nhất tinh thì sẽ được coi là quý tộc, bình dân đều ôm một phần kính sợ với quý tộc, với cả thực lực của pháp sư cũng khác với người bình thường, chỉ cần Anna thi triển chút pháp thuật, người thường nào biết cô là pháp sư học đồ hay pháp sư nhất tinh đâu? Khi cô lộ ra một ngọn lửa nhỏ, có lẽ bọn họ đã bị dọa chạy mất dép rồi.
Tới lúc sắp chia tay, dù ban đầu chính Dibian đã nói không cho Anna đi theo anh và thầy anh, nhưng hiện tại người sinh ra cảm xúc không nỡ chia xa cũng là anh ta.
Vốn dĩ anh ta nghĩ, ít nhất anh có thể đi cùng cô thêm một đoạn đường nữa.
Xưa nay Dibian không phải người sẽ làm khó người khác, thấy Anna nói cũng có lý, anh ta miễn cưỡng cười đồng ý: “Vậy được rồi.”
Dibian hơi trầm mặc, sau đó nhớ tới sáu đồng vàng kia, anh ta nói giỡn: “Anna, cô phải làm pháp sư cho tốt nha, về sau tôi sẽ đòi nợ cô đấy.”
“Được, hoan nghênh anh tới đòi nợ, tôi cam đoan chuẩn bị tốt cả lời lẫn lãi!” Anna cười đáp lại trò đùa của Dibian.
Hai người cùng nhau đi đến giao lộ, Dibian đi về phía bên trái, mà Anna đi về phía bên phải.
Đi được một đoạn đường, Dibian không nhịn được quay đầu lại, bóng dáng Anna mặc trang phục nam sĩ lại không giống một người đàn ông chút nào, mái tóc dài màu nâu hồng của cô vì để thuận tiện cho hành động mà được buộc thành đuôi ngựa buông xuống phía sau lưng, theo bước chân cô lắc qua lắc lại, thân ảnh yểu điệu trong ánh nắng buổi sớm càng đi càng xa.
Một năm… Không, nhiều lắm là nửa năm, anh ta sẽ đến xem Anna, nhất định thế.
Dibian hạ quyết tâm, lúc này bước chân anh mới nhẹ nhàng đi.
Dibian và Anna đã tách ra, tất nhiên Rotgar không hề liếc mắt nhìn Dibian thêm lần nào nữa, hắn nhìn bóng lưng Anna, nhớ tới chuyện đêm qua, tâm tình hắn liền có chút phức tạp.
Sau khi nghe cô nói vậy, hắn biết, hắn ở lại trong thân thể Dibian cũng vô dụng nên đã dứt khoát rời đi.
Người phụ nữ này rốt cuộc có mấy gương mặt đây?
Hắn tự xưng là kiến thức rộng rãi, nhưng đêm qua cũng bị Anna làm kinh hãi, lúc ấy cô như biến thành một người khác vậy.
Nhưng hiện tại hồi tưởng lại, Rotgar lại có chút vui mừng khi Anna từ chối người khác.
Cô liên tiếp từ chối Parish, Ulysses và Victor, nếu thật sự đồng ý với Dibian, vậy ánh mắt của cô kém thế nào chứ? Khi hắn là ba người trước, hắn chưa từng nghĩ sẽ che giấu tính cách như thế nào, nhưng khi trở thành Dibian lại không giống vậy, nếu cô đồng ý với Dibian, vậy chính tỏ cô đang nói hắn kém hơn Dibian.
“Ấy, Roth?”
Một âm thanh quen thuộc mấy ngàn năm với Rotgar vang lên, Rotgar quay đầu lại nhìn Ba Lan đang kinh ngạc phi xuống từ giữa không trung, sau đó dừng lại trên một cái cây, Ba Lan hiếu kỳ nói: “Sao cậu lại ở đây? Một trăm người phụ nữ nhân loại, cậu cầu hôn thành công mấy người rồi hả?”
Rotgar chỉ lạnh lùng liếc Ba Lan: “Tôi cũng muốn hỏi sao cậu lại ở đây.”
Ba Lan thấy Rotgar tránh mà không đáp vấn đề của mình, cười ha hả: “Cậu đừng nói là cậu chưa thành công một lần nào nhá? Ha ha ha, dù tôi đã sớm đoán được có thể sẽ là như vậy, nhưng cậu thật sự làm được đến mức đấy luôn á, buồn cười chết tôi rồi!”
Rotgar cười lạnh một tiếng: “Cậu không biết người phụ nữ kia phức tạp thế nào đâu, là cậu cũng không bắt được cô ta.”
Ba Lan nghe vậy lại không tin: “Roth, tôi không giống cậu. Tôi được hoan nghênh thế nào cậu không biết sao? Chỉ do hiện tại tôi có Catharine rồi thôi, bằng không chỉ một ngày tôi có thể khiến trăm người con gái khăng khăng một mực với mình.”
Rotgar không thèm quan tâm Ba Lan đang tự biên tự diễn, hắn nâng nâng cằm: “Cậu thử xem, nếu cậu có thể thành công, đánh cuộc coi như tôi thua.”
Trong lòng Anna chắc chỉ có mỗi pháp thuật, Ba Lan không thể nào thành công.
Nói đến đánh cược, Ba Lan cũng thấy hứng thú, nhìn Rotgar rất chắc chắn hắn ta sẽ không bắt được cô gái kia, hắn ta cũng có thêm vài phần tò mò về cô.
“Người đâu?” Ba Lan hỏi.
Rotgar chỉ chỉ Anna đi càng lúc càng xa.
Ba Lan cong môi cười: “Xem đây này!”
Hắn ta vỗ cánh bay lên, nhưng không phải bay về Anna mà là đi đến đường Sinh Tử.
Rotgar không thèm quản cụ thể Ba Lan muốn làm như thế nào, hắn nhìn bóng lưng Anna càng đi càng xa, trong lòng nghĩ, nếu cô dám đồng ý với Ba Lan, hắn sẽ gϊếŧ cô.
Chỉ chốc lát sau, Ba Lan đã trở về, nhưng trở về sớm hơn hắn ta một bước là một con ma ưng ba đầu. Nếu không phải Ba Lan hô lên một tiếng, Rotgar đã trực tiếp xử lý nó luôn rồi.
Ma ưng ba đầu có IQ tương đương với đứa trẻ năm tuổi, là một loại ma thú hi hữu ở Nhân giới có thể nghe hiểu được tiếng người, Ba Lan bắt lấy nó uy hϊếp một hồi, nó liền ngoan ngoãn nghe lời.
Theo mưu kế của Ba Lan, ma ưng ba đầu lao về phía trước.
“Anh hùng cứu mỹ nhân?” Rotgar nhìn ra ý đồ của Ba Lan.
Ba Lan mỉm cười nói: “Cậu đừng chê phương pháp này cũ, có cũ cũng được chứng minh là hữu dụng nhất. Không nói nữa, tôi đi cứu ‘vị hôn thê’ của cậu đây!”
Ba Lan cười lớn, mở rộng cánh theo sát ma ưng ba đầu
Anna vừa tách khỏi Dibian, trong lòng cô rất luyến tiếc, nhưng chỉ trong chốc lát, sự chờ mong với tương lai đã chiến thắng loại cảm xúc này.
Sau khi tới Hắc Vân Thành, cô muốn tìm một chỗ dàn xếp lại trước, đổi một bộ quần áo thích hợp, nếu mặc bộ quần áo như đi xin cơm này đến hiệp hội pháp sư thì ấn tượng đầu tiên sẽ không tốt. Không biết khi tới hiệp hội pháp sư kiểm tra sẽ có kết quả như thế nào nhỉ? Bản thân cô ngược lại cũng không đặc biệt thích nguyên tố nào, chỉ nghĩ không phải cơ thể thuần ám bị giáo đình đuổi gϊếŧ là được.
Chờ cô vào hiệp hội pháp sư, thiên phú của cô có thể làm người trong hiệp hội tuệ nhãn thức châu (*) không nhỉ? Không biết cô có thể tìm được một người thầy tốt không? Kiểm tra xong chắc cô sẽ không còn tiền để tiếp tục học nữa, thật hy vọng có thể tìm được một ông thầy có tiền lại hào phóng.
(*) Tuệ nhãn thức châu: Đôi mắt tinh tường có thể nhận ra ngọc trai. Phép ẩn dụ có thị lực đặc biệt để nhận biết người hoặc vật. Ở đây đại khái là nhận ra người tài.
Anna nghĩ đến xuất thần, đột nhiên cô nghe thấy phía sau vang lên tiếng rít gào, Anna lập tức quay đầu lại. Mẹ ơi! Một con quái vật hình chim với ba cái đầu dài đang vọt tới phía cô.
Cô kinh ngạc, muốn né tránh nhưng đã không kịp, tốc độ của quái vật kia cực nhanh, nó bay vυ't tới, duỗi ra móng vuốt dài, nháy mắt nó đã cố định chặt chẽ bả vai cô, mang cô bay lên trời.
Anna ngốc rồi.
Mẹ kiếp, khoảng cách từ nơi này đến đường Sinh Tử không phải đã rất xa sao? Con ma thú này từ đâu chui ra thế hả?!
Vừa rồi Anna nói với Dibian sẽ không có ma thú, thật đúng là liền lập một cái Flag (*) rồi? Lại nói tiếp, dòng họ Flegg của Dibian thật đúng là có cùng âm với Flag đấy.
(*) Là một từ thông dụng trên Internet, có nghĩa là nói một lời phấn khích hoặc đặt mục tiêu cần đạt được. Nói một cách đơn giản, một người đã bị tát vào mặt bởi những gì anh ta nói.
Tốc độ của ma ưng ba đầu quá nhanh, lúc Anna lấy lại tinh thần, cô đã ở độ cao hơn mười mét, cô lập tức từ bỏ ý niệm dùng lửa đốt móng vuốt đối phương để nó ném cô xuống.
Trước đó ngoại trừ một con ma dương “Dịu ngoan”, Anna và Dibian đi cạnh đường Sinh Tử chưa từng gặp phải con ma thú nào chủ động công kích, Anna cũng không có kinh nghiệm chiến đấu với ma thú, nhưng cô biết giờ phút này mạng nhỏ của mình đã ở trên tay nó, cô nhất định phải bình tĩnh.
Con ma thú này không gϊếŧ cô tại chỗ, vậy nó muốn mang cô về sào huyệt ư? Có lẽ nó coi cô thành con sâu để đút cho con của nó.
Cô phải đợi nó hạ độ cao xuống thấp rồi một kích gϊếŧ luôn.
Anna còn đang suy tư, đột nhiên cô cảm thấy bả vai được buông lỏng, cô giật mình định điều chỉnh thân thể, ngưng tụ nguyên tố hỏa ở lòng bàn tay, dự định phun lửa lên mặt đất để làm chậm tốc độ lại, nhưng cô lại phát hiện một bóng dáng nhanh chóng phi tới gần cô, bỗng dưng ôm lấy cô.
Là ôm kiểu công chúa.
Anna kinh ngạc ngẩng đầu lên, con ma thú kia đã chật vật chạy trốn, mà người ôm lấy cô… Khi nhìn thấy hai cái sừng trên đỉnh đầu đối phương, thiếu chút nữa cô cho rằng tên Ác Ma kia muốn lật bàn, nhưng rất nhanh cô đã thấy rõ ác ma này không phải cái tên nhìn chằm chằm cô không bỏ.
Gương mặt của ác ma anh tuấn trước mắt mang theo mỉm cười ưu nhã, đôi tay ôm chặt Anna, không để cô cảm nhận được sự kinh hoảng khi bị mất trọng lượng, hắn ta mang theo cô vòng một vòng rồi chậm rãi đáp xuống đất.
Hắn ta có một đôi cánh vô cùng rộng, lúc trước Anna chưa từng nhìn thấy Ác Ma bày ra đôi cánh này. Đôi cánh giống như cánh dơi lại phát ra ánh sáng, là cái loại vàng xanh đỏ trắng đen trong truyền thuyết kia. (cánh gì lắm màu thế?)
Cho nên, linh hồn cô nổi tiếng quá à, đủ làm hai con Ác Ma đến đoạt rồi sao?
Anna ngây người ở trong mắt Ba Lan lại thành rung động vì dáng vẻ anh hùng của hắn ta, nụ cười trên khoé miệng hắn ta càng lớn hơn, âm thanh tràn ngập từ tính, giọng điệu nói chuyện đầy nhịp điệu, vô cùng có mỹ cảm: “Nữ sĩ xinh đẹp, em có khỏe không?”
“Tôi ổn.” Anna hoàn hồn, cẩn thận từng li từng tí trả lời.
Đồng dạng là ác ma, chắc hẳn sẽ tuân thủ pháp tắc giống nhau đi? Vậy cô chỉ cần không đồng ý bất cứ thỉnh cầu ký kết khế ước gì đó với hắn ta là được nhỉ?
Anna đã là người từng chịu sóng to gió lớn, đối mặt với một ác ma khác, cô chỉ chấn kinh vào lúc đầu, rất nhanh tâm như nước lặng.
Bị một con ác ma hay hai con ác ma để mắt tới có gì khác biệt sao? Có lẽ hai con ác ma vì cướp đoạt linh hồn cô rồi tranh đấu rồi còn có thể đồng quy vu tận để cô ngư ông đắc lợi đấy chứ.
Vì không thể biểu hiện mình đã quen thuộc với ác ma, giờ phút này Anna chỉ có thể lộ ra vẻ mặt kinh hoảng, thỉnh thoảng nhìn về phía đôi sừng trên đầu đối phương.
Ba Lan ôm Anna đáp xuống đất, thu cánh, nhưng lại không lập tức buông cô ra, hắn ta mỉm cười nói: “Em đang nghi ngờ tôi không phải nhân loại à?”
Anna lập tức kinh ngạc đáp lời: “Anh thật sự không phải con người hả?”
Ba Lan không nghe ra trong lời Anna chứa đầy ác ý, vẫn cười mê người như cũ: “Tôi là Ác Ma.”
…… Nói thẳng ra sao?
Xem ra ác ma khác nhau cũng có cá tính khác biệt, cô phải đối phó cẩn thận.
Anna trừng lớn hai mắt, cô cảm thấy mình biểu diễn còn khoa trương hơn tối hôm qua: “Anh là cái loại… Ác ma bị đuổi vào Ma giới trong truyền thuyết kia?”
“Mặc dù quả thật tôi sống ở Ma giới, nhưng mà nói tôi bị đuổi tới cũng không chính xác đâu.” Ba Lan mỉm cười, cực kiên nhẫn trả lời câu hỏi mạo phạm kia của Anna.
Trên thực tế Anna không hề cảm thấy hứng thú với lịch sử của ác ma, cô muốn biết chỉ là nhược điểm của ác ma mà thôi. Thấy đối phương không muốn tiếp tục đề tài này, cô cũng không hề truy vấn. Anna giả bộ như là đột nhiên chú ý tới tình trạng của mình, lộ vẻ kinh hoảng và ngượng ngùng thỉnh cầu: “Xin hãy thả tôi xuống!”
Nụ cười trên mặt Ba Lan tăng vài phần, hắn ta hơi thấp đầu, tới gần Anna hơn một chút mới nói: “Không biết vì sao tôi lại có chút không nỡ thả em xuống rồi. Hỡi người con gái tôi thương yêu, nếu tôi thả em xuống, lỡ em biến mất như giọt sương sớm thì phải làm sao?”
“…Sẽ không.” Anna không biết mình có thể bày ra vẻ mặt gì, tên ác ma này hình như quá khác biệt với cái tên lúc trước rồi.
Dường như tính tình tên này tốt hơn tên kia rất nhiều. Nhưng, cho dù tính tình tốt đến mấy cũng không thay đổi được sự thật bọn họ muốn linh hồn của cô.
Sau khi nghe Anna trả lời, Ba Lan cười cười rồi buông cô xuống, hắn ta lấy loại ánh mắt không khiến người ta khó chịu đánh giá Anna, quan tâm dò hỏi: “Cô gái thân ái, em có bị thương không?”
Anna lắc đầu: “Không.”
Lúc con ma thú kia bắt lấy bả vai cô, móng vuốt của nó cũng không đâm thủng da, bằng không cô còn phải lo lắng bị lây nhiễm bệnh khuẩn.
Ba Lan vui mừng nói: “Vậy thật tốt quá. Tôi tên Ba Lan, không biết tôi có vinh hạnh được biết tên của em không?”
“Tôi tên Anna.” Anna cẩn thận trả lời, nghĩ lại, nếu tên ác ma này quang minh chính đại đi đến trước mặt cô như thế, vì sao cô không chủ động chút, thu được càng nhiều tin tình báo chứ?
Nhưng mà, cô cảm thấy tên Ác Ma khác nói không chừng còn đang ở chỗ tối quan sát nữa, lúc cô hỏi khéo tình báo phải cẩn thận chút, không thể bại lộ cô đã sớm nhìn thấu Ác Ma kia.
Ánh mắt cô dừng trên sừng Ba Lan, tò mò hỏi: “Xin hỏi, tôi có thể sờ sờ sừng của anh không?”
Rotgar tránh ở chỗ tối nghe thấy Anna đưa ra thỉnh cầu này, hắn thiếu chút nữa bóp nát nhánh cây lớn bằng miệng bát.
Hắn cười lạnh nghĩ, người phụ nữ này trước mặt với Ba Lan đúng là chủ động ha!
Ba Lan hơi sửng sốt, khóe môi mỉm cười nhiều hơn vài phần thâm ý, hắn ta lắc đầu nói: “Không thể nha.”
Hắn ta đột nhiên khom lưng, môi cơ hồ dán bên tai Anna, hắn nhẹ giọng cười nói: “Đối với ác ma chúng tôi, sừng tương đương với bộ ngực của phái nữ, không thể chạm bừa đâu.”
Anna: “……” Cô đã vô tình quấy rối tìиɧ ɖu͙© một tên ác ma sao???
Mặt cô đỏ lên, lui về phía sau non nửa bước, Anna vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi không biết.”
Ba Lan rộng lượng cười nói: “Không sao mà…” Nói rồi hắn ta chớp chớp mắt, “Nhưng mà, nếu cô trở thành người yêu của ác ma, cô có thể sờ soạng tùy thích.”
Tới rồi!
Anna nghe được lời nói mập mờ này, trong nháy mắt cảnh giác, ngay sau đó hắn sẽ cầu hôn đi?
Em muốn gả cho tôi không? Vậy em có thể tùy ý sờ sừng của tôi rồi.
Nhưng phản ứng của Ba Lan cũng không như Anna đoán trước.
Sau khi hắn ta nói xong liền lui ra, hắn giống như không chú ý tới Anna đang xấu hổ, khôi phục bộ dáng đứng đắn cười hỏi: “Anna, sao một mình em lại ở chỗ này? Một cô gái xinh đẹp yếu đuối như em, một mình ở nơi này quá nguy hiểm rồi, em muốn đi đâu? Tôi đưa em đi.”
Nguy hiểm sao?
Vốn dĩ Anna không cảm thấy đoạn đường này nguy hiểm, nhưng vừa rồi quả thật cô gặp phải nguy hiểm, mà tên ác ma tên Ba Lan này lại “Kịp thời" cứu được cô.
Không phải quá rõ ràng rồi sao? Con ma thú vừa rồi chính là hắn ta sắp xếp!
Ác ma không hổ là ác ma, ý tưởng cũng không khác nhau lắm, lúc trước tên Ác Ma kia cũng bức ép cô lâm vào tuyệt cảnh để cô chỉ có thể cầu xin hắn, mà cái tên ác ma này cũng khiến cô lâm vào tuyệt cảnh, lấy tư thái anh hùng hiện thân cứu cô, muốn kéo cao độ hảo cảm của cô.
Bọn họ đúng là si tâm vọng tưởng!
“A, quên nói, cảm ơn vừa rồi anh đã cứu tôi!” Anna nói cảm ơn trước, sau đó nhìn nhìn bốn phía, không biết con ma thú kia mang cô đi theo phương hướng nào rồi, lệch khỏi đường chính, hiện tại cô đã lạc đường, “Vốn là tôi muốn đi Hắc Vân Thành, nhưng là……”
“Nữ sĩ xinh đẹp đã mở lời, sao tôi có thể chối từ được.” Ba Lan cười cười, tay phải nhẹ nhàng giơ lên: “Đúng lúc tôi cũng phải đi Hắc Vân Thành, chúng ta cùng nhau đi đi.”
Anna không biết Ba Lan thật sự muốn mang cô đi Hắc Vân Thành không, dù sao cô không thể phán đoán, cũng không đánh lại Ba Lan được, bởi vậy cô chỉ đành làm bộ hoàn toàn tin tưởng Ba Lan, đi cùng hắn ta.
Ba Lan thân cao 1 mét 8 trở lên, người cao chân dài, đi một bước tương đương Anna đi hai bước, nhưng hắn ta cố tình bước chậm lại, đi sóng vai với Anna.
“Anna, nhà em ở Hắc Vân Thành sao?” Ba Lan hỏi.
“Không phải, xưa nay tôi chưa từng tới Hắc Vân Thành bao giờ, tôi tới đó vì muốn gia nhập hiệp hội pháp sư để trở thành pháp sư.” Anna không giấu giếm, dù sao một tên ác ma khác đã biết cô tới Hắc Vân Thành để làm gì, để tin tức của bọn họ ngang nhau thì đâu có sai đâu?
Ba Lan hơi kinh ngạc, hắn ta mỉm cười nói: “Làm pháp sư tốn nhiều tiền lắm đấy.”
Hắn ta nói rồi móc ra một cái túi nhỏ đưa cho Anna, nhưng khiến hắn ta không ngờ là, Anna lại đột nhiên lui về phía sau một bước, cái túi kia ngay cả chạm cô cũng chưa chạm tới.
Rotgar trốn trong chỗ tối sắp sung sướиɠ mà bật cười thành tiếng.
Lúc này mới đúng, trước kia cô né tránh đồng vàng hắn ném cho cô, hiện tại cũng nên cho Ba Lan đãi ngộ như vậy.
Ba Lan kinh ngạc nhìn phản ứng của Anna, giải thích nói: “Anna, tôi cũng góp nhặt được một ít, hẳn là có thể giúp em hoàn thành việc học, trở thành pháp sư thuận lợi hơn.”
Hắn ta mở túi ra, bên trong là đá quý lộng lẫy sáng lấp lánh, Anna cảm nhận được dường như bên trong còn ẩn chưa số lượng tinh thạch nguyên tố tự nhiên khó có thể xem nhẹ.
… Nhất định rất đáng giá!
Anna đầy bi phẫn lắc đầu.
“Anh đã cứu tôi, tôi cũng không biết nên cảm ơn anh thế nào, sao tôi có thể nhận nhiều đá quý như vậy nữa chứ? Mời thu hồi lại đi.” Sau khi Anna kiên định từ chối, lại không liếc mắt nhìn những viên đá quý kia nhiều hơn một cái, cho dù thật ra cô vô cùng muốn có.
Cô không dám nhận đồng vàng của tên Ác Ma kia, sao có thể dám nhận đá quý của tên Ba Lan này chứ?
Lúc này Ba Lan đã hơi hiểu được, vì sao Rotgar nói cô gái này vô cùng phức tạp, vì sao bạn tốt không thể bắt được cô gái này.
Tuy nói cái này với việc Rotgar không có chút kinh nghiệm nào ở phương diện lấy lòng con gái không thoát khỏi liên quan, nhưng cô gái này quả thật có vài phần không bình thường.
Dù là Catharine của hắn ta, nhìn thấy nhiều đá quý như vậy cũng sẽ lộ ra vẻ mặt vụi mừng khiến trái tim hắn ta ngứa ngáy khó nhịn, nhưng người con gái này, chẳng những không lộ ra bất kỳ vui mừng nào, ngược lại có chút né tránh?
Những viên đá quý này làm sao vậy? Hay vấn đề là do hắn ta?
Ba Lan thấy Anna cũng không muốn, tất nhiên sẽ không miễn cưỡng, khiến con gái dễ chịu là nguyên tắc của hắn, bất kể trên giường hay dưới giường.
“Là tôi sai rồi, tôi không nên dùng những tục vật như vậy làm bẩn quan hệ giữa chúng ta.” Ba Lan mỉm cười thu hồi túi: “Tôi thật sự quá lo lắng em sẽ gặp vấn đề tiền bạc nên muốn thay em giải quyết bụi gai trên con đường phía trước mà mất lễ nghi, thật sự xin lỗi.”
“Không sao.” Anna lắc đầu, cưỡng ép mình không nghĩ xem túi đá quý kia trị giá bao nhiêu tiền, cô đỡ phải phấn đấu bao nhiêu năm mới có được…
Đó chính là đồ của ác ma, không phải cho là lấy được!
Anna cưỡng ép kéo suy nghĩ của mình về đến tình huống bây giờ.
Sau khi Dibian rời đi, tên Ác Ma kia không có lý do gì tiếp tục đi theo cô nữa, nhưng hiện tại một tên ác ma khác lại xuất hiện, tên Ác Ma kia lại không xuất hiện ngăn cản… Vì sao chứ?
Hắn đi rồi sao? Nhưng rõ ràng lúc trước hắn cố chấp như vậy, thay đổi vài thân thể đều không thành công nhưng vẫn muốn tiếp tục, cho dù hắn thật sự muốn từ bỏ, chẳng lẽ không nên xử lý cô cho bớt giận trước sao? Nếu cô đổi vị trí với Ác Ma kia, chắc chắn cô sẽ muốn làm như vậy.
Nếu hắn không đi… Vì sao không hiện thân chứ? Hắn lại không biết cô đã biết những người trước kia theo đuổi cô đều là hắn, cho dù hắn hiện chân thân ra cũng không bại lộ cái gì cả mà!
Chẳng lẽ là vì Ba Lan mạnh hơn hắn nên hắn không dám hiện thân?
Trong đầu Anna nhanh chóng hiện lên đủ loại ý tưởng, nhưng trước sau lại không thể xác định.
Điều duy nhất cô có thể xác định được là, tên Ác Ma kia nhất định còn ở đây, chỉ không biết vì nguyên nhân gì lại không xuất hiện.
Nghĩ đến tính tình nỏng nảy tên Ác Ma kia lộ ra khi bám vào người khác, bất chấp mọi hoàn cảnh hắn vẫn luôn kiêu ngạo, luôn cho mình là nhất, Anna hạ quyết tâm.
Kẻ có thể đánh bại Ác Ma chỉ có Ác Ma!
Cho nên, trọng điểm kế tiếp là, cô phải cho hai tên Ác Ma này đánh nhau!
Anna nhìn con đường phía trước có một con sâu lông đang nhúc nhích, vốn dĩ loại sâu nhỏ này đối với cô mà nói chỉ cần không dán lên da cô thì cô sẽ không hoảng loạn, nhưng cô lại đột nhiên hét lên một tiếng rồi nhào vào trong ngực Ba Lan.
Một cái ôm ấp yêu thương đúng nghĩa.
Ba Lan theo bản năng ôm lấy Anna, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy?”
Anna chỉ vào con sâu ven đường nói: “Có sâu, tôi sợ loại sâu này nhất! Thật đáng sợ!” (Không hề giả trân)
Ba Lan nhìn con sâu lông không có tính uy hϊếp gì, vỗ lưng trấn an cô: “Không phải sợ, có tôi ở đây, nó không tổn thương em được.”
“Ừm!” Anna núp ở trong ngực Ba Lan, rầu rĩ gật đầu, không có ý lui ra, giống như cực kỳ ỷ lại hắn ta.
“……”
Rotgar nhìn một màn này, tức giận đến bẻ gãy nhánh cây trong tay.
Lúc nào thì Anna sợ sâu lông vậy? Hiển nhiên là cô đang cố ý!
Cô đang làm gì! Khi hắn bám vào người người khác cũng chưa thấy cô như vậy, duy nhất một lần vẫn là cô lừa hắn khi bám vào người Thánh Tử thay cô làm việc. Chẳng lẽ cô cho rằng Ba Lan tốt hơn hắn nên định trèo lên Ba Lan?
Tốt nhất cô không nên nghĩ như vậy! Hừ.