Hào Môn: Trốn Gả 101 Lần

Chương 87: Không Có Lúc Nào Là Khi Dễ Cô (1)

“Cô có ý kiến gì với hiệp định này sao?”

M* nó, lão nương toàn bộ đều có ý kiến!

Đương nhiên Mộc Tiểu Đồng lại không phải kẻ ngốc, thời điểm đối mặt với kẻ địch mạnh như này, cô đương nhiên sẽ không dũng cảm liều chết rồi.

Cô do dự trong chốc lát, “Tôi cảm thấy điều thứ năm, không cho phép tự mình lấy tài sản của Lăng gia tiêu bừa bãi, còn có mỗi tháng tiền lương đều phải nộp lên. Anh là đồ quỷ hẹp hòi, không phải nói, đồ vật những người đó tặng cho tôi đều là thuộc về tôi sao? Còn có, tôi cực khổ khổ đến Lăng thị làm công kiếm tiền tới phát mệt, dựa vào cái gì phải giao cho anh.”

Mộc Tiểu Đồng đối với chuyện này cực kỳ không phục, anh có nhiều tiền như vậy, thế mà còn muốn ăn chặn của cô. Thật quá đáng.

“Cô hiện tại ăn của tôi, dùng đồ của tôi, ở nhà tôi tôi, còn ngủ cùng tôi, lẽ nào cô không phải trả tiền?”

Mộc Tiểu Đồng thấy bộ dáng gian thương của anh, liền biết chính mình sẽ thua trong vụ đàm phán này.

“Vậy còn tiền tiêu vặt của tôi đâu?” Cô bất mãn, lẩm bẩm.

Hiện tại xã hội đã như vậy, cô cũng muốn vì chính mình tính toán. Dù sao hiện tại là không có cách nào mới ở lại Lăng gia, nếu như Lăng Việt anh khôi phục thân phận bình thường, đoạt lại quyền lực của Lăng thị, cô khẳng định là muốn đi khỏi.

Đến lúc đó, không có một ít tiền ở bên người thì thật sự không có cảm giác an toàn.

“Muốn tiêu vặt tiền chỉ cần hỏi tôi, viết rõ ràng yêu cầu cần sử dụng, sau đó xin tôi.”

Mộc Tiểu Đồng thề nếu không phải bởi vì cô biết rõ thân thủ người đàn ông này, cô khẳng định sẽ không màng tất cả mà xông lên trước tẩn anh một trận. Đáng tiếc đánh không lại, cũng cãi không được.

“Lăng Việt.” cô nghiêm trang nhìn anh, “Anh muốn tôi vào Lăng thị, kế hoạch này ước chừng phải tốn bao nhiêu thời gian? Tôi đối với chuyện anh giả ngu không có hứng thú, anh cũng đừng nói cho tôi quá nhiều, tôi chỉ là cần một thời gian cụ thể. Tôi cũng không thể tốn cả đời ở đây được.” Cô không thể cả đời làm không công cho anh được!

Vốn muốn tranh thủ nhiều quyền lợi một chút, chỉ là Mộc Tiểu Đồng tinh tường nhìn thấy sắc mặt người đàn ông trước mặt giống như có chút không tốt, liền thức thời mà ngậm chặt miệng lại.

“Mộc Tiểu Đồng.” Ánh mắt của anh khiến người ta rùng mình, nhìn cô hỏi lại, “Có phải thời khắc nào cô cũng nghĩ đến chuyện trốn ra khỏi đây? Lần trước trốn gả còn chơi chưa đủ?”

Bị anh nhìn chằm chằm trong lòng có chút phát lạnh, thay đổi vẻ mặt khổ sở, bộ dáng xin tha, “Tôi không dám.”

Cô cũng là xong việc lơ đãng nghe được anh cùng những anh em của anh nói chuyện phiếm mới biết được. Thì ra ngày đó, ở đường cái chủ nhân chiếc xe BMW cứu cô, đúng là Lăng Việt.

Đối với việc này cô cảm thấy hơi khó tiếp thu, nhưng nó lại là sự thật.

Mộc Tiểu Đồng bị anh nhìn đến có chút chột dạ, nghiêm túc mà nói, Lăng Việt chính là ân nhân cứu mạng của cô. Nhưng nếu không phải bởi vì anh, thì cô cũng đâu cần phải trốn chứ? Nghĩ một chút dù sao cũng thấy khó xử.

Quên đi, thành thật làm thủ hạ cho anh, coi như là trả ơn đi, bằng không loại cảm giác được Lăng Việt dùng tính mạng mình để cứu thật sự rất kỳ quái.

Lăng Việt thấy cô một bộ dáng phát ngốc, không phản bác lại, vừa lòng nhìn cô một cái, không quên bổ sung, “Cô nhớ rõ đến Lăng thị đi làm khi không thì đừng cùng những người không chính đáng tiếp xúc.”

Mộc Tiểu Đồng ngẩng đầu lên trừng anh, chuẩn bị mắng anh, vậy nhưng cuối cùng gục đầu xuống không hề hé răng.

Một tuần sau, Mộc Tiểu Đồng chính thức đến Lăng thị nhậm chức.

Bởi vì Lăng thị là tập đoàn lớn, bên trong cực kỳ phức tạp, các cấp bậc đều rất đa dạng.

Lăng Chí Hùng sắp xếp một vị trí cho cô, nhưng không cho phép công khai thân phận. Mộc Tiểu Đồng đối với sắp xếp của họ không có ý kiến, chỉ là sau khi Lăng Việt biết, sắc mặt giống như không hài lòng.

“Anh làm gì sắc mặt như đi đại tiện, người đi làm là tôi, cũng không phải anh.” Mộc Tiểu Đồng sửa sang lại quần áo của mình chuẩn bị đi làm.

Lăng Việt nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, “Mộc Tiểu Đồng, tôi nói cho cô một bí mật.”

Nghe âm thanh lạnh nhạt của anh, khẳng định không phải chuyện tốt, cô lập tức lắc đầu cự tuyệt, “Đừng nói cho tôi, tôi không muốn biết.”

“Lăng tam Thiếu phu nhân,” Anh đột nhiên đi đến trước mặt cô, duỗi tay xoa xoa mái tóc dài của cô, đặt trên cổ cô, âm trầm mà nói, “Kỳ thật tôi ở Lăng thị có rất nhiều tai mắt.”

Trong khoảng thời gian này, cô đã quen thói anh đột nhiên sẽ áp sát vào mình, cô cũng không thấy có vấn đề gì, chỉ là ngước mắt nhìn về phía anh, “Ý của anh là những người đó sẽ trợ giúp cho tôi đúng không?” Mộc Tiểu Đồng có chút hưng phấn.

Lăng Việt liếc mắt nhìn cô, lắc đầu, “Những người đó sẽ giúp tôi coi trừng cô.”

Mộc Tiểu Đồng nghi hoặc.

“Tôi nói cho cô biết, cô đừng tưởng rằng chính mình ở công ty, không công khai thân phận thì có thể câu dẫn đàn ông. Nếu bị tôi phát hiện, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô, có nghe thấy không?”

Mộc Tiểu Đồng: “…”

Nghe kiểu gì cũng thấy giống người đàn ông sợ vợ mình ở bên ngoài kiếm người mới.

Nhìn nhìn thời gian, cô vẫy vẫy tay, “Tôi đã biết, anh đừng nhắc mãi chuyện đó nữa, anh không thấy phiền à. Lăng Việt anh biết không? Anh hiện tại tựa như một quản gia vậy.” Nói xong, cô lại nghĩ tới cái gì, “Buổi tối nhớ rõ phải phần cơm cho tôi! Tôi không có tiền ở bên ngoài ăn.”

Quản gia?

Lăng Việt nhìn cửa phòng đã bị đóng lại, trong lòng thật buồn bực, anh nhắc mãi khi nào. Nhìn nhìn phòng ngủ trống rỗng, có chút không quen khi không có người để anh trêu trọc.