Nhóm nội thị bưng cẩm bàn nối đuôi nhau tiến vào, bên trong đặt món ăn trân quý Ngự Thiện Phòng sớm đã làm tốt, ngửi mùi hương cũng có thể làm người chảy nước dãi dài ba thước.
Vân Ngạo Tuyết từ sớm đã đói đến bụng kêu gào, nhìn thấy ăn ngon nơi nào còn nhịn được, gần như là vừa đặt một mâm nhỏ xuống liền ăn một mâm nhỏ, Tuệ Nhi quỳ gối một bên vội đến hỏng rồi.
Nàng liều mạng hướng về phía Vân Ngạo Tuyết đưa mắt ra hiệu, Vân Ngạo Tuyết thấy làm gì còn lo lắng đến chuyện khác, hương vị đồ ăn trong cung làm ra đích xác không tồi, đương nhiên nàng cũng không có chỉ lo ăn một mình, cũng gắp cho Tuệ Nhi một đĩa nhỏ.
Nhưng Tuệ Nhi không có cái lá gan đấy, ngày thường chủ tớ hai người ăn cơm chung một cái bàn, đó là bởi vì không có người ngoài, cho dù Vân Ngạo Tuyết cho nàng, nàng cũng không dám ăn ở trước mắt bao người.
“Tiểu thư, ngài ăn đi, nô tỳ chờ lát nữa ăn cùng các nàng.” Tuệ Nhi chỉ chỉ bọn thị nữ đang ở trong điện phụng dưỡng giải thích cho Vân Ngạo Tuyết .
Vân Ngạo Tuyết cũng biết rằng ở trong cung đương nhiên sẽ không có người bạc đãi các nàng, nên cũng không nói cái gì nữa, nàng đang sốt ruột ăn, mặc dù cũng không coi như là ngấu nghiến, chỉ là ở trong mắt Vân Ẩn Nguyệt đó chính là tội ác tày trời.
Đối với cái tướng ăn không hề có hình tượng của nàng, tuy rằng Vân Ẩn Nguyệt đã sớm đã thấy nhiều không trách, nhưng vẫn nhịn không được nghĩ ra mấy câu châm chọc nàng.
Chẳng qua lúc này thời cơ không đúng lắm, không đợi nàng ta nói ra câu trào phúng, một tiếng sao du dương từ xa tới gần vang lên, nháy mắt liền hấp dẫn tầm mắt của mọi người, đương nhiên là trong đó cũng không bao gồm người đã được nhắc đến trước đó đang đầu váng mắt hoa, bức thiết cần lấp đầy bụng trước Vân Ngạo Tuyết.
Tục ngữ nói không sai, no ấm sinh dâʍ ɖu͙©, nàng hiện tại đang đói bụng, ca múa trong yến tiệc sinh nhật của bệ hạ quá bình thường, nếu như đổi thành một soái ca múa một bài nàng còn miễn cưỡng buông mỹ thực trong tay ra nhìn một cái, nhưng tới đều là nữ nhân, cho dù có là quốc sắc thiên hương cũng không có quan hệ gì với nàng.
Chẳng qua Vân Ngạo Tuyết lúc này đang chuyên tâm ăn không nghĩ tới chính là, nàng không có hứng thú đối với người khác, người khác lại cảm thấy có hứng thú với nàng, tiếng đàn sáo thản nhiên, vũ khúc đã qua quá nửa, vũ nương che mặt hiến vũ ngay từ đầu, vặn vẹo dáng múa câu nhân, nhiều nam nhân như vậy không đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ đùa giỡn, thế nhưng khinh khinh phiêu phiêu thẳng tắp bắn về phía nàng.
Lúc này Vân Ngạo Tuyết đang ăn trái cây tráng miệng sau bữa cơm.
Một quả nho nho nhỏ vừa mới lột vỏ, còn chưa có kịp bỏ vào trong miệng, chỉ thấy vũ nương kia một phen nắm cổ tay của nàng, thân mình mềm mại không xương giống như một con rắn nhỏ linh hoạt, hàm răng khẽ cắn, lập tức đem quả nho tươi mới kia ăn vào trong miệng.
Vũ nương là tiêu điểm của mọi người, nhất cử nhất động đều tác động vào tầm mắt của vô số người.
Nàng ta trắng trợn táo bạo như thế, trong lòng Vân Ngạo Tuyết biết rõ ràng.
Mặc dù không ăn qua thịt heo, cũng gặp qua heo chạy, dù sao hôm nay là yến hội, chủ yếu là để cho bệ hạ vui vẻ, cho nên cho dù là có chút động tác hơi quá mức cũng sẽ không có người trách tội, chỉ là một hồi vui vẻ a.
Vừa rồi vũ nương trắng trợn kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy, nếu như nữ tử bình thường khẳng định vừa xấu hổ lại vừa tức giận, nhất định sẽ bạo tẩu ngay tại chỗ.
Đáng tiếc Vân Ngạo Tuyết không phải người bình thường.
Một quả nho mà thôi, nàng ta muốn ăn, vậy cho nàng ta là được .
Cho nên vũ nương ăn váy sam lụa bạc mỏng lộ liễu sau khi chiếm được tiện nghi tiếp tục õng ẹo tạo dáng bên người nàng, Vân Ngạo Tuyết vẫn như cũ bất động như núi, tùy ý để nàng ta dao động qua lại quanh thân nàng, Dần dần, tầm mắt của mọi người đều bị vũ nương này hấp dẫn.
Vân Ngạo Tuyết ăn cũng đã thấy đủ, bấm đốt ngón tay tính canh giờ một chút, cũng cảm thấy thời gian vũ nương này ngọ nguậy ở bên cạnh nàng cũng hơi dài, nàng nghĩ nghĩ, cảm thấy có chút không thích hợp.
Tuy rằng dáng người vũ nương này nhỏ nhắn mềm mại, múa cũng coi như tạm được.
Khiêu vũ đều là trợ hứng mà thôi, nhưng nàng ta hình như là có bị mà đến, vẫn luôn ở lượn lờ ở bên cạnh mình không đi, có vẻ như quen biết mình.
Còn có nàng ta nhảy đến bây giờ, cho dù là muốn giao lưu với người xem cũng sẽ không làm lệch tiết tấu, lại nhìn vũ đạo trong khánh điện, giống như có nàng ta hay không đều không sao, bởi vậy có thể thấy được nàng ta tuyệt đối không phải là vũ nương chuyên nghiệp!
Lại nhìn đôi mắt nàng ta, Vân Ngạo Tuyết lại càng thêm kỳ quái, chỉ cần mình nhìn chằm chằm vào nàng ta, tầm mắt của vũ nương liền né tránh, thường xuyên qua lại, Vân Ngạo Tuyết chợt hiểu.
Đột nhiên nàng cũng muốn chơi một chút.
Tiết tấu của vũ nương kia là tùy ý tùy tâm xằng bậy, không hề có chút cảm giác tiết tấu nào đáng nói, chỉ thấy ngón tay nàng ta cong lên, lại vẫn đùa giỡn về phía nàng.
Vân Ngạo Tuyết cũng rất biết nắm bắt thời cơ, thế nhưng xuất kỳ bất ý[ bất ngờ], bắt lấy ngón út của nàng ta, mượn lực đẩy lực, lập tức liền từ trên ghế đứng lên.
Hai người đứng mặt đối mặt, vũ nương thái độ khác thường kia vậy mà lại lui về sau mấy bước.
Vốn dĩ vũ nương này nhảy đã không chuyên nghiệp, Vân Ngạo Tuyết lại biết một chút Tango, nảy nên ý vui đùa, dù sao Vân Ngạo Tuyết cũng đã ăn uống no đủ, nháy mắt liền nổi lên ý nghĩ trêu đùa, không đợi vũ nương lui xa, Vân Ngạo Tuyết nhanh chóng quyết định kéo nàng lại, trước mắt bao người dắt tay nàng, theo nhịp đàn sáo nhẹ nhàng nhảy một điệu Tango.
Tác phong biểu diễn lớn mật của nàng làm chúng nhân trợn mắt há hốc mồm.
Nghe nhịp điệu, Vân Ngạo Tuyết đại khái biết sắp kết thúc, nhắm chuẩn thời cơ, nàng lại làm một cái quyết định làm người mở rộng tầm mắt, vậy mà duỗi tay một phen ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của vũ nương , trọng tâm toàn thân của vũ nương tức thì đều dựa cả vào trên người nàng, thân mình nửa ngẩng, Vân Ngạo Tuyết hơi hơi mỉm cười.
Lúc nàng cười, nốt ruồi son bên dưới mí mắt giống như chu sa , đỏ tươi rực rỡ, làm người ngẩn ngơ.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi vũ nương còng đang sững sờ, Vân Ngạo Tuyết móc từ trong ống tay áo ra một cái hộp gấm, vũ nương ngửa nửa thân mình, vừa đúng lúc khăn che mặt che nửa bên mặt có kẽ hở, nàng lấy ra thuốc viên sớm đã chuẩn bị tốt, nắm lấy cằm vũ nương, đem thuốc viên giống như bạch ngọc nhét vào trong miệng nàng.
Tiếp theo nàng khéo léo đẩy một cái, thuốc viên kia vào miệng là tan, hương thơm ngọt ngào lan tràn trong khoang miệng.
Động tác của Vân Ngạo Tuyết nước chảy mây trôi, nhóm quần chúng đều xem ngây người, cho rằng đây cũng là một phần của buổi biểu diễn.
Vân Quân Niên cũng rất ngoài ý muốn, hắn vừa nhấc đầu liền thấy Vân Ngạo Tuyết cùng vũ nương đang ôm nhau, tư thế có chút bất nhã.
Một khúc xong, tiếng vỗ tay như sấm, biểu diễn mới mẻ như vậy bọn họ cũng là thấy lần đầu tiên.
“Trăng lên sáng ngời, kiều người liêu hề, dáng ngọc ngà làm ai điên đảo, lao tâm tình hề, Thất công chúa có lễ.” Vân Ngạo Tuyết nghiêng đầu liếc nhìn vũ nương kia một cái, đột nhiên không đầu không đuôi nói một câu như vậy. [Trăng sáng bao nhiêu, dung nhan đẹp đẽ bấy nhiêu. Thân hình mảnh mai, nhẹ nhàng làm ai vừa nhớ nhung vừa lo lắng]
Vẫn là Yến Đế nhạy bén, lập tức hiểu ý, “Ha ha ha, Vân ái khanh, cái đích nữ này của người thật khác thường, ánh mắt nhìn người thật là độc !”