Cấp trên gọi điện thoại cho sát thủ, nói: “Được rồi, số tiền còn lại tôi sẽ gửi vào tài khoản của anh.”
“Chi bằng anh đưa trực tiếp cho tôi đi? Tài khoản của tôi… ở chỗ của bạn gái tôi” Sát thủ nói, ý là nói bản thân bị cai quản rất nghiệm, muốn giấu chút tiền riêng.
“Vì sao lại phiền phức như vậy?” Cấp trên rất không bình tĩnh.
“Không còn cách nào khác, vì hợp tác lâu dài về sau, làm ơn mà?”
“Mẹ kiếp! Biết rồi, tôi cho người đến đưa cho anh!” Nói xong người kia bèn cúp điện thoại.
Địa điểm giao tiền là chỗ tạm trú của sát thủ, là một con phố ở xóm nghèo.
Nhà họ Đế, Tư Hải Minh và cả Đế Anh Thy cùng vào ngồi một quán cà phê ở con phố đối diện cách ngã tư đường có thể thấy rõ ràng người ra người vào khu phố.
Chỉ dựa vào mắt thường mà nhìn, không thể nhận ra ai là người đến đưa tiền, vì mang theo túi to có rất nhiều người.
Vậy nên trên người sát thủ được Để Hạo Thiên trang bị thiết bị giám sát.
Khoảng nửa tiếng sau khi sát thủ đi vào nhà, anh ta gọi cho người bên trên thì bị mắng cho một chút, nói muốn đòi mạng anh ta! Sợ chuyện có biển phiền phức, sát thủ chỉ đành kiên nhẫn ngồi chờ ở nhà.
“Hẳn người như thế sẽ không đích thân đến đưa tiền chứ?” Để Anh Thy hỏi.
“Không đâu!” Để Bắc Lâm nói.
“Mặc kệ là ai đến, hôm nay phải bắt được người đứng phía sau!” Để Hạo Thiên hung dữ nói.
Dám đυ.ng đến em gái anh ta,
Trước khi nhà họ Để cầm quyền, địa vị của phụ nữ trong nhà rất thấp, thường xuyên có vụ án phụ nữ bị cưỡиɠ ɧϊếp. Nhìn thấy có người đẹp chúng sẽ theo dõi, sau đó im lặng ép buộc, kết cục thê thảm.
Sau khi nhà họ Để lên rồi, họ bèn ra luật ngăn việc tổn thương phụ nữ, người phạm vào chỉ có một đường chết, nhất là sau khi tìm lại được em gái bảo bối.
Lúc mới bắt đầu vẫn còn có người không nghe theo, mãi đến khi nhà họ Để ra tay giải quyết bốn người đàn ông, phải, bốn người đàn ông ép buộc một người phụ nữ.
Tất nhiên, hình ảnh vô cùng máu me, có thể khiến người ta nhớ cả đời.
Sau đó trong thành phố không ai vi phạm nữa, dù có là người đến từ nước ngoài cũng phải “nhập gia tùy tục”, ghi nhớ quy tắc này.
Nếu không sao Để Anh Thy xinh đẹp thế này có thể có thể đi chơi bên ngoài an toàn như vậy, không biết đã có bao nhiêu đàn ông thèm nhỏ dãi.
Để Anh Thy uống hết một ly trà, Tư Hải Minh bèn rót tiếp cho cô một ly, vô cùng chăm sóc.
Ba người đàn ông nhà họ Để tỏ vẻ khinh thường, cũng không muốn nhìn!
Khinh là bọn họ không tồn tại sao? Bọn họ sẽ không khiến Anh Thy thất vọng sao? Phải hăng hái như anh à? Không khí lập tức trở nên kỳ lạ, Đế Anh Thy cố hết sức bỏ qua.
Mặt Tư Hải Minh lại không đổi sắc, làm đến danh chính ngôn thuận.
Lúc này, bỗng trong tần số hiện ra thêm một giọng nói của một người thứ hai, là một người đàn ông. “Tiền đầy đủ!”.
Nói ba chữ này là hiểu ngay đúng là người đến cửa đưa tiền. Đế Bắc Lâm lấy điện thoại di động ra, ra lệnh: “Bắt người!”
Chưa đến một phút đồng hồ, trong tần số, cửa bị phá ra, người vũ trang hạng nặng vọt vào trong, khống chế được người mang tiền đến kia.
Ngay cả cơ hội chạy trốn, người kia cũng không có. . Ngôn Tình Tổng Tài
Mấy phút sau, người đàn ông bị trói chặt bị đưa đến quán cà phê, đến trước mặt người nhà họ Đế.
Vẻ mặt người đàn ông ngăm đen, rất gầy, ăn mặc bình thường.
Đừng nói là ba anh em nhà họ Đế và Tư Hải Minh, ngay cả Để Bắc Lâm cũng phát hiện ra người này không phải là người phía trên kia, ánh mắt càng giống như một thủ hạ đáng khinh.
Họ cũng không mong gì là chính chủ đến, dù sao chuyện tặng tiền cũng đều do thủ hạ làm.
Chỉ là, đã bắt được thủ hạ rồi, bắt chính chủ còn xa sao?
“Ai phát mày đến?” Thủ hạ không nói gì cả.
Phần tử vũ trang đẩy một cái, trực tiếp để súng ngay ót cậu ta.
“Tôi sẽ không nói gì hết!” Thủ hạ kiên quyết.
“Trước mặt người nhà họ Đế, không có ai dám không nói thật!” Đế Bắc Lâm nói.
“Thấy có vẻ tuổi cậu không lớn, hẳn là trong nhà vẫn còn ba mẹ nhỉ?” Đế Hạo Thiên hỏi.
Nhà họ Đế, Tư Hải Minh và cả Đế Anh Thy cùng vào ngồi một quán cà phê ở con phố đối diện cách ngã tư đường có thể thấy rõ ràng người ra người vào khu phố.
Chỉ dựa vào mắt thường mà nhìn, không thể nhận ra ai là người đến đưa tiền, vì mang theo túi to có rất nhiều người.