Chuyển ngữ: Team sunshine
Diệp Khinh Châu nhìn thứ chất lỏng màu đỏ kia, không chút do dự, cầm lên uống hết một hơi.
Đặt ly rượu xuống, chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ trong rượu khiến cô dường như có thêm dũng khí, cô nhìn Sở Mộ Hàn, giọng nói cao hơn ban nãy một chút.
“Tổng giám đốc Sở, tôi muốn mượn anh ít tiền. Tôi có thể giúp anh làm việc nhà, dọn dẹp nhà cửa. Còn nữa, bây giờ tôi đang học ngành tài chính. Tôi hứa, sau khi tốt nghiệp, tôi nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền để trả lại anh trong thời gian ngắn nhất. Xin anh hãy tin tưởng tôi, bây giờ anh cho tôi mượn tiền, coi như đầu tư, tôi nhất định sẽ kiếm được cho anh nhiều hơn giá trị đồng tiền bỏ ra.”
Nói ra những lời như vậy, Diệp Khinh Châu có chút xấu hổ, nhưng cô không còn sự lựa chọn nào khác.
Sở Mộ hàn nhìn cái ly, không trả lời cô, thay vào đó, anh cầm ly rượu lên, tự rót cho mình một ly.
“Tôi nhớ là lần trước tôi đã nói rồi, tôi không thiếu người giúp việc, còn với chuyên ngành của cô…” Sở Mộ Hàn đột nhiên cười: “Cô có biết công ty chúng tôi có bao nhiêu nhân viên tốt nghiệp từ các trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài không? Cô có biết có biết trong công ty chúng tôi có bao nhiêu người từng học đường đại học F, đại học B không?”
Diệp Khinh Châu xấu hổ vô cùng, mặt đỏ tới tận cổ, cô đột nhiên nhận thức được một chuyện. Cô hiện tại, quả thực là nghèo đến bước đường cùng rồi.
“Cô cần bao nhiêu tiền?”
Diệp Khinh Châu nhìn anh, không rõ anh có ý gì, nhưng vẫn nói con số đó ra: “Tôi cần năm trăm nghìn tệ.”
Tiền trị liệu đợt trước đã nợ bệnh viện bảy mươi nghìn tệ rồi. Sau này còn phải trả phí theo dõi và điều trị nữa, thực tế trong đó còn chưa bảo gồm cả tiền làm phẫu thuật.
Cô tính toán trong lòng số tiền này, cuối cùng lại gật đầu lần nữa, giống như tự cổ vũ bản thân vậy: “Tôi cần năm trăm nghìn.”
“Năm trăm nghìn, cộng với số tiền ban nãy tôi đã trả hộ cô, tổng cộng là một triệu năm trăm nghìn? Đúng không?”
Diệp Khinh Châu mấp máy môi, sau đó gật đầu, không nói được câu nào.
Sở Mộ Hàn cũng không cần cô nói, anh lắc nhẹ ly rượu trong tay, rồi ngửi nó. Anh nhìn về phía Diệp Khinh Châu, ánh mắt lộ rõ vẻ ác ý.
“Cầu xin tôi.”
Diệp Khinh Châu:…
“Cầu xin tôi. Không chừng tôi sẽ đồng ý giúp cô.”
Diệp Khinh Châu biết Sở Mộ Hàn muốn sỉ nhục mình, cô cắn chặt môi, cuối cùng bất lực nhắm mắt lại.
Lúc này, cô quả thực không còn cách nào khác, cúi người thấp xuống, cố gắng giữ tư thế của mình càng thấp càng tốt: “Tổng giám đốc Sở, tôi cầu xin anh.”
Người có địa vị và thế lực luôn mạnh. Hiện thực ngay trước mắt, tôn nghiêm, thực sự không đáng một xu.
Sở Mộ Hàn đột nhiên cười: “Đây chính là thái độ cầu xin người khác sao?”
Diệp Khinh Châu ngẩng đầu nhìn anh, vẻ xấu xa trong mắt Sở Mộ Hàn càng hiện rõ: “Không hiểu?”
Cô quả thực là không hiểu, Sở Mộ Hàn cũng không ngại mà nói rõ ràng hơn.
Hôm nay anh đã bị mấy người phụ nữ hất nước lên người, lại còn bị Thiệu Diệc Tiên giày vò, cơn giận trong người vẫn chưa thể nào nguôi được.
Nhưng giờ thì có rồi. Cô gái này chính là người để anh xả giận.
“Cởi.”
Một từ vô cùng đơn giản, khiến sắc mặt Diệp Khinh Châu tái nhợt ngay tức khắc.
Mắt cô chạm mắt Sở Mộ Hàn. Ánh mắt của đối phương ác độc đến nỗi khiến cô không dám đối mặt.
Thấy cô không động đậy, ác ý trong mắt Sở Mộ Hàn càng thêm sâu.
“Tôi đã bỏ ra một triệu rưỡi, thì cô cũng phải cho tôi kiếm tra hàng chứ?”
Lần này Diệp Khinh Châu đã ý thức được, cũng hoàn toàn hiểu được ý của Sở Mộ Hàn.
Anh không thể nào cho cô thời gian để cô kiếm tiền trả dần dần. Cũng không thể rủ lòng từ bi cho cô mượn tiền thật.
Tất cả, chỉ là một cuộc giao dịch.
Cô chỉ có thể lựa chọn, hoặc là chấp nhận, hoặc là từ chối.