Cho dù Phó Dẫn Tu đối với cô ta tuyệt tình như vậy, cô ta vẫn luôn tâm niệm, không thể quên được anh. Thậm chí cô ta còn nghĩ, nếu có cơ hội, cô ta vẫn sẽ lựa chọn được ở bên cạnh Phó Dẫn Tu. Chỉ cần anh thích, những chuyện trước đây cô ta đều có thể không tính toán. Nhưng không ngờ, khó khăn lắm mới có thể gặp lại anh, anh lại chẳng thèm nhìn cô ta một cái. Cuối cùng anh mới nhìn sang cô, nhưng không ngờ những lời nói ra lại tuyệt tình như vậy.
Lúc nhìn thấy biểu cảm của Phó Dẫn Tu, từ tận lòng bàn chân Hà Nhược Di dâng lên một cảm giác lạnh toát.
Phó Dẫn Tu biết cả rồi!
Anh ấy biết cô ta định làm gì.
Nhưng sao anh lại biết chứ?
Trong lòng Hà Nhược Di thầm run lên, phải rồi, Phó Dẫn Tu sao có thể không đoán ra chứ?
Hà Nhược Di vừa điên cuồng lao về trước, vừa hét: “Ông chủ! Anh nghe em nói, ông chủ, em yêu anh, em yêu anh mà! Tất cả đều là vì em yêu anh. Em…”
“Bịt miệng cô ta lại cho tôi!”
Giáp Vệ lập tức tiến lên, dùng băng keo dán kín miệng cô ta lại.
Hà Nhược Di vẫn không cam tâm hét ư ư, Giáp Vệ cũng không dám chậm trễ, vội vã đưa Hà Nhược Di đi, bất luận cô ta vùng vẫy thế nào cũng vô dụng.
“Đi thôi, anh đưa em về nhà.” Phó Dẫn Tu nắm chặt tay Minh Ngữ Đồng, không dám buông ra nữa, “Cảnh Thời và Minh Ngữ Tiền cũng đã đến rồi.”
“Họ cũng đến đây sao?” Minh Ngữ Đồng kinh ngạc nhưng cũng rất vui mừng.
“Ừ, họ nhất định muốn lập tức biết được mọi tin tức của em, thế nên cũng đã đi cùng. Hôm qua Minh Ngữ Tiền ở căn cứ Thorny, suốt cả đêm không ngủ.”
Hai người vừa nói vừa bước ra ngoài. Minh Ngữ Đồng đột nhiên kéo Phó Dẫn Tu lại.
“Em phải cảm ơn chủ nhân của ngôi nhà này, nếu không phải bà ấy tốt bụng cứu em, bây giờ cũng không biết em đã có kết cục gì rồi.”
Chung Thúy Chi và Phúc Bảo đang được Giáp sáu bảo vệ, thấy Minh Ngữ Đồng bước ra, bên cạnh còn có một anh chàng vô cùng ưu tú.
“Đã không sao rồi.” Giáp sáu nói.
“Vậy chúng tôi qua đó được chưa?” Chung Thúy Chi hỏi.
“Được ạ.” Giáp sáu khách khí nói, “Đó là nhà của bà, đương nhiên bà có tư cách trở về nhất.”
Chung Thúy Chi mỉm cười, bế Phúc Bảo bước qua đó.
Lúc sắp bước đến trước mặt Minh Ngữ Đồng, Chung Thúy Chi nhìn thấy vẻ mặt Phó Dẫn Tu vô cùng nghiêm túc, dáng vẻ rất khó gần, liền bước chậm lại. Bà biết Minh Ngữ Đồng chắc chắn không phải người tầm thường. Hôm nay lại nhìn thấy Phó Dẫn Tu, những người mà cậu ta đưa đến trong chớp mắt đã giải quyết tất cả bọn người áo đen nọ. Bà đúng là không hiểu biết nhiều, nhưng vẫn có thể biết Phó Dẫn Tu rất lợi hại, không thể động đến được.
Minh Ngữ Đồng nhìn thấy bà đang bước đến, vì lòng bàn chân vẫn còn rất đau nên không tiến đến đón được. Nhìn thấy sự chần chừ trên gương mặt bà, trong lòng Minh Ngữ Đồng liền có vài suy đoán. Cô buông cánh tay Phó Dẫn Tu ra, bước đến. Lòng bàn chân vẫn còn đau, mỗi một bước đều đau đến mức làm cô run lên, nhưng lại không muốn cho Phó Dẫn Tu biết, chỉ đành cố hết sức duy trì dáng vẻ như không có chuyện gì.
“Dì Chung, lần này thật sự phải cảm ơn dì. Đây là chồng của cháu.”
Minh Ngữ Đồng kéo Phó Dẫn Tu bước đến, “Anh ấy đến tìm cháu rồi. Lần này nếu không nhờ có dì thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì với cháu. Dì đối với cháu có thể nói là ân nhân cứu mạng.”
“Đừng nói thế.” Chung Thúy Chi vội xua tay, “Nhìn thấy sao có thể không cứu chứ? Đây vốn chẳng phải chuyện to tát gì, cô đừng nói nghiêm trọng như vậy!”
“Không, cô ấy nói rất đúng, dì đã cứu cô ấy, cũng giống như đã cứu tôi.” Phó Dẫn Tu nghiêm túc nói, “Thật sự rất cảm ơn dì, tôi cảm thấy bất luận cảm ơn thế nào cũng không đủ để báo đáp.”
“Hai người đừng như thế.” Chung Thúy Chi lúng ta lúng túng, vội vã xua tay, thật sự không biết phải trả lời Phó Dẫn Tu như thế nào.
Phó Dẫn Tu lấy ra một tấm danh thϊếp, đưa cho Chung Thúy Chi, “Sau này bất luận có chuyện gì cần giúp đỡ, xin cứ liên hệ với tôi.”
“Ở đây vẫn chưa có đường dây điện thoại.” Minh Ngữ Đồng nói, “Bằng không em cũng sẽ không mãi vẫn không có cách nào liên hệ với anh. Nơi này không chỉ đường dây điện thoại còn chưa thông, đến cả đường cũng chưa sửa xong, muốn ra vào rất phiền phức, muốn ra khỏi đây phải đợi chuyến xe nửa tháng mới đến một lần. Vốn dĩ em còn định ở lại đây đợi thêm 10 ngày nữa, ngồi chuyến xe đó ra ngoài.”
Phó Dẫn Tu suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Tôi sẽ liên hệ cơ quan liên quan, dùng danh nghĩa cá nhân của tôi ra vốn để sửa đường và thêm thiết bị thông tin cho mọi người.”
“Chuyện này…” Chung Thúy Chi lúng túng cầm tấm danh thϊếp.
Những lời Phó Dẫn Tu vừa nói ra cũng quá dọa người rồi. Chỉ dựa vào một mình cậu ta, vậy phải tốn bao nhiêu tiền chứ? Nhưng đây là chuyện tốt cho cả ngôi làng này, Chung Thúy Chi cũng không có tư cách từ chối.
“Dì đừng từ chối.” Phó Dẫn Tu nói, “Những chuyện này so với việc dì cứu Ngữ Đồng, vốn không đáng là gì. Do tôi xuất vốn, giải quyết vấn đề tiền bạc và nhân lực, tốc độ cũng sẽ nhanh hơn ban đầu rất nhiều. Mọi người cũng có thể nhanh chóng liên lạc với bên ngoài. Sau này có chuyện gì cũng tiện liên lạc với tôi.”
“Tôi... tôi cảm thấy chuyện tôi làm vốn chỉ là chuyện đương nhiên, không đáng nhắc đến. Nhưng đây lại là chuyện tạo phúc cho cả làng chúng tôi, vậy tôi dành mặt dày nhận lấy vậy. Cảm ơn… cảm ơn hai người.”
Khóe miệng Phó Dẫn Tu cuối cùng cũng nở một nụ cười.
Phúc Bảo đang nắm chặt tay Chung Thúy Chi, ngẩng đầu nhìn cái này, nhìn cái nọ, trong lòng thầm nghĩ, đây chắc có nghĩa là người tốt sẽ gặp báo đáp tốt mà bà nội đã nói?
Lúc Chung Thúy Chi nhìn thấy Minh Ngữ Đồng bước đến, đã cảm thấy bản thân hình như đã bỏ sót chuyện gì đó. Sau đó bà nhớ ra.