“Súc sinh!” Phó Nhân Kiệt tức giận mắng.
Tất cả Giáp Vệ đều chĩa nòng súng nhắm thẳng vào Phó Nhân Kiệt, áp lực này vốn không phải đùa.
Phó Dẫn Tu không sợ Phó Nhân Kiệt làm bừa. Phó Nhân Kiệt rất sợ chết, cho dù ông ta tàn phế, sống không bằng chết, cũng không nỡ chết đi. Thế nên ông ta tuyệt đối sẽ không thể làm chuyện lấy mạng mình đổi lấy việc gϊếŧ chết anh. Phó Dẫn Tu không chút do dự chĩa nòng súng về phía Đổng Thu Thực. Đổng Thu Thực run lên, không cần Phó Dẫn Tu nói nhiều, đã tự động ném súng sang, còn ném rất xa nữa.
Bà ta không hiểu Phó Nhân Kiệt đang đấu tranh cái gì. Phó Dẫn Tu sẽ không thể gϊếŧ hai người họ. Chỉ cần giao súng ra thì sẽ không phải chịu khổ. Nhìn thấy dáng vẻ kêu la thảm thiết, vùng vẫy của Phó Nhân Kiệt trên đất, Đổng Thu Thực chán ghét thu lại ánh nhìn.
Phó Dẫn Tu nghiêng đầu ra hiệu, Giáp Vệ lập tức tiến lên, đưa hai người họ đi.
Minh Ngữ Đồng lúc này mới có thể yên tâm, cố chịu cơn đau dưới chân, mang đôi giày bông mà Chung Thúy Chi chuẩn bị sẵn cho cô, bước ra cửa. Nhưng chính vào lúc định mở cửa, cô lại sững lại một chút. Bởi vì dáng vẻ bây giờ của cô thật sự rất xấu xí. Cô không muốn Phó Dẫn Tu nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của mình.
Nhưng Phó Dẫn Tu vốn không cho cô thời gian do dự, cửa đã được mở ra từ bên ngoài. Lúc Minh Ngữ Đồng ngây người, Phó Dẫn Tu đã đứng trước mặt cô. Phó Dẫn Tu nhìn thấy cô không sao, trong lòng lúc này mới thả lỏng. Anh kéo Minh Ngữ Đồng vào lòng. Ôm lấy cô như vậy, Phó Dẫn Tu mới cảm thấy chân thật. Trái tim vốn cứ lơ lửng của anh cuối cùng cũng đã có thể về đúng vị trí của nó. Phó Dẫn Tu thỏa mãn thở dài một tiếng, đồng thời ôm Minh Ngữ Đồng chặt hơn. Anh vùi gương mặt mình vào hõm cổ của cô, trong cổ họng dâng lên một cảm giác chua xót. Những giọt nước mắt nóng bỏng từ hốc mắt nhắm nghiền của anh chầm chậm rơi xuống, lăn dài trên cổ của cô.
Minh Ngữ Đồng cảm nhận được dòng nước nóng ấm đó, trái tim cũng thắt lại. Một cảm giác đau nhói dâng lên trong lòng, sau đó tiến thẳng lên cổ họng, sống mũi, khóe mắt.
“Em rất nhớ anh!”
Cô không muốn khóc, không muốn làm cho Phó Dẫn Tu đau lòng. Cô mất tích, hơn nữa còn là bị Phó Nhân Kiệt và Đổng Thu Thực bắt cóc, Phó Dẫn Tu chắc chắn đã tự trách mình rất nhiều. Nếu cô khóc, anh cảm thấy cô chịu ấm ức, không biết sẽ còn đau lòng đến mức nào. Nhưng cô vẫn không kìm được. Trước đây cô không như thế. Trước đây cho dù khó khăn đến mấy, bản thân cố chịu rồi cũng sẽ qua. Nếu thật sự không chịu đựng nỏi, sẽ tự mình trốn trong nhà uống rượu. Uống đến khi đầu óc hưng phấn, không còn tự kiềm chế bản thân như bình thường nữa mới có thể bật khóc, đem hết tất cả khó chịu, uất ức trong lòng, phát tiết ra hết là được. Nhưng cho dù có khóc, cũng là một mình len lén khóc, trước giờ chưa từng khóc trước mặt người khác. Cho dù là ở trước mặt Minh Ngữ Tiền cũng chưa từng. Nhưng được Phó Dẫn Tu ôm vào lòng, cô liền không kiềm chế được. Vì quá an tâm, quá bình yên. Biết bản thân đã an toàn, cảm xúc căng thẳng cũng không kềm được giải phóng ra hết.
“Xin lỗi.” Phó Dẫn Tu khàn giọng nói, “Anh không bảo vệ tốt cho em. Rõ ràng từng bảo đảm nhưng anh lại không làm được.”
Minh Ngữ Đồng lắc đầu.
Anh ra sức hít thật sâu một hơi, nước mắt tan vào mái tóc của cô, rồi mới ngẩng đầu, hơi thả lỏng cô ra, chăm chú nhìn cô.
“Xin lỗi em!”
“Anh đã cố đến đây nhanh nhất có thể, anh không nuốt lời. Anh đã từng nói, bất luận em ở đâu, anh cũng sẽ có thể tìm thấy em.” Minh Ngữ Đồng nói.
“Em đã phải chịu khổ rồi.” Phó Dẫn Tu nhìn quầng thâm dưới mắt cô, vừa rồi không cảm thấy, nhưng bây giờ lại cảm thấy gương mặt của cô hình như cũng đã gầy đi một chút.
Minh Ngữ Đồng mỉm cười lắc đầu, “Em phải cảm ơn Hà Nhược Di ném em trên con đường bên cạnh ngôi làng ngày, được chủ nhân căn nhà này cứu về, vốn không phải chịu khổ.”
Phó Dẫn Tu lại trầm mặt. Hà Nhược Di ném Minh Ngữ Đồng ở đây, nếu thời gian đó không có ai đi qua hoặc gặp phải người xấu, vậy thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.
Nghĩ đến Hà Nhược Di, Phó Dẫn Tu quay đầu, đúng lúc nhìn thấy Giáp Vệ đang bắt cô ta. Vừa rồi lúc anh đối phó với Phó Nhân Kiệt và Đổng Thu Thực, Hà Nhược Di đã trốn vào một góc không ai để mắt đến, trong lòng thầm cảm thấy may mắn. Nhưng ngay sau đó lại bị Giáp ba và Giáp bốn phát hiện, đưa người bao vây cô ta lại.
“Đưa về, dùng những cách cô ta muốn giày vò Minh Ngữ Đồng thực thi trên người cô ta một lượt.” Phó Dẫn Tu lạnh giọng nói.
Hà Nhược Di không dám tin nhìn sang Phó Dẫn Tu. Đây là lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài mới được gặp lại anh.