Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1170: Phó dẫn tu đến cứu

“Ồ, người có ăn học à, từ đâu đến vậy?”

“Hình như từ thành phố B đến.”

“Ây da, thành phố lớn, thủ đô đến đó nha!” Thím Từ kinh ngạc nói, “Nhà khảo sát địa chất, chắc cũng được xem là nhà khoa học nhỉ?”

“Tôi cũng không rõ.” Chung Thúy Chi mỉm cười.

“Không có ai đến tìm cô ta sao?” Thím Từ lại hỏi.

“Thím quên rồi sao, chỗ này của chúng ta không có điện thoại để liên lạc với bên ngoài. Cô ấy có đồng đội nhưng đã lạc nhau. Đợi thêm 10 ngày nữa, lúc xe tuyến đến, tôi sẽ đưa cô ấy vào thị trấn, liên lạc với đồng đội và bạn bè.”

“Chị đúng là người tốt. Người xa lạ nào cũng dám nhặt về nhà, nếu đổi lại là bọn tôi, thì đâu dám chứ!”

“Đã nhìn thấy rồi, không thể không cứu.”

“Nói là nói vậy.” Thím Trương bóc một hạt óc chó, nói, “Nhưng một thôn làng nghèo khó như chúng ta, nhà ai cũng chẳng khá giả không phải sao? Cô ta từ thành phố đến, hôm tôi thấy chị đưa cô ấy về nhà, quần áo trên người cô ấy đều rất đẹp. Trong thị trấn của chúng ta, những bà chủ giàu có nhất cũng không mặc đẹp được như cô ta, chắc là gia đình có tiền lắm phải không?”

“Phải đó, phải đó. Tôi cũng nhìn thấy nữa.” Thím Từ ở bên cạnh phụ họa.

“Nếu chị đã cứu cô ta, vậy cô ta có nói cho chị gì đó để bày tỏ thành ý không? Thím Trương nói, “Chị đã cứu cô ta một mạng mà.”

“Không có, hơn nữa cô ấy đơn độc một mình, lúc tôi gặp cô ấy, bên cạnh cô ấy cũng chẳng có gì, cả điện thoại cũng không có.”

“Vậy đợi bạn bè, đồng nghiệp, hoặc người nhà đến đón cô ấy, chắc cũng phải có chút bày tỏ gì chứ. Cũng không thể ăn không lương thực của nhà chị được không phải sao? Nhà chị không có đàn ông, chị mỗi ngày phải làm việc quần quật để kiếm ăn, cũng không thể cho người ta ăn không được.”

“Chỉ có chút gạo đó thì có thể đáng bao nhiêu tiền chứ! Tôi chưa từng nghĩ sẽ đòi tiền cô ấy.” Chung Thúy Chi nói, nghe bọn họ xúi giục, cũng không còn hứng thú làm việc nữa.

Bà bóc xong một hạt óc chó nữa, bỏ vào túi, rồi cầm túi của mình đứng dậy, “Hôm nay cũng tương đối rồi, Phúc Bảo cũng mệt rồi, tôi đưa nó về nghỉ ngơi đây.”

Nói xong, không đợi bọn người thím Trương nói gì thêm, bà vội vã dẫn Phúc Bảo đi mất.

“Phúc Bảo, vừa rồi những lời mà bọn người thím Trương nói, cháu đừng nghe. Chúng ta cứu người giúp người, không phải vì mưu cầu tiền tài của người ta. Lúc giúp người, đừng nghĩ muốn đối phương sẽ cho mình lợi ích gì. Chúng ta đang làm chuyện tốt, người tốt sẽ gặp đền đáp tốt, ông trời sẽ đối tốt với chúng ta.”

“Phúc Bảo biết ạ.”

Chung Thúy Chi mỉm cười, xoa đầu của Phúc Bảo. Đi đến giữa đường, đột nhiên có một đám người mặc áo đen xông ra, bao vây hai bà cháu họ lại. Phúc Bảo hoảng sợ ôm chặt lấy chân của Chung Thúy Chi. Chung Thúy Chi vội vàng bế Phúc Bảo lên, hoảng hốt hỏi: “Các… các người là ai? Muốn làm gì?”

“Đừng căng thẳng, chỉ muốn giữ các người ở lại đây một chút, tạm thời đừng về nhà thôi.”

Sắc mặt Chung Thúy Chi liền thay đổi, những người này nhằm vào Minh Ngữ Đồng sao?

“Bà nội, cháu sợ!”

“Phúc Bảo đừng sợ, có bà nội đây, bà nội sẽ bảo vệ cháu.” Chung Thúy Chi vội an ủi Phúc Bảo.

“Các người chặn chúng tôi lại làm gì?” Chung Thúy Chi khẩn trương hỏi.

Chung Thúy Chi cắn răng, bế Phúc Bảo xông qua. Bọn người này không phải nói sẽ không làm hại họ sao? Vậy thì bà sẽ thử một phen.

Nhưng khi Chung Thúy Chi vừa định chạy đi thì một người đột nhiên rút súng ra, nhắm thẳng vào bà.

Phúc Bảo nhìn thấy, “Oa” một tiếng, gào khóc nức nở. Chung Thúy Chi vội dừng lại, bàn tay đỡ lấy phía sau đầu của Phúc Bảo, vùi mặt của Phúc Bảo vào ngực mình.

“Phúc Bảo, đừng nhìn.”

Bản thân bà ta cũng đã sợ chết khϊếp, run lên bần bật. Nếu không phải vì Phúc Bảo, nếu chỉ có một mình bà ta, chắc chân đã sớm mềm nhũn ngã ra đất rồi. Sắc mặt Chung Thúy Chi trắng bệch, không dám cử động.

“Các người… các người…” Hai hàm răng trên dưới của bà va vào nhau, “Không phải nói sẽ không làm hại chúng tôi sao?”

“Nếu ngoan ngoãn ở yên đây thì sẽ không sao.” Kẻ cầm súng nói.

Chung Thúy Chi không dám chạy nữa, chỉ đứng im tại chỗ. Cũng may Phúc Bảo bị bà che mắt lại, không nhìn thấy dáng vẻ cũng đang hoảng hốt muốn khóc của bà. Sau đó bà phát hiện chỉ cần bà không chạy, bọn người này sẽ không làm gì, nỗi sợ hãi trong lòng bà cũng giảm bớt một chút.

Đang nghĩ không biết rốt cuộc bọn người này muốn chặn bà lại bao lâu, đột nhiên không biết từ đâu bay đến một loạt máy móc to nhỏ bằng chậu rửa mặt, vù vù giống như một đàn muỗi vậy. Những cỗ máy này toàn thân đen kịt, còn có cả mũi nhọn, tiến về phía bọn người áo đen đó tập kích. Những cỗ máy nhìn có vẻ cồng kềnh này nhưng không ngờ tốc độ lại rất nhanh, đánh cho bọn người áo đen đó bất ngờ không kịp đề phòng. Bọn chúng rút súng định tấn công, ai ngờ mấy cỗ máy này lại bắn nhanh hơn họ một bước. Chỉ nghe một tiếng “Chiu chiu” nhỏ, một tia sáng nhỏ lóe lên, với tốc độ không kịp chớp mắt, nó đã cắm vào cổ của bọn áo đen kia.