Và khả năng thứ hai là tự sát.
Thật ra, khả năng cô có thể gϊếŧ chết Phó Nhân Kiệt thật sự không lớn. Nếu thất bại thì chỉ có thể lập tức đâm chết chính mình. Bằng không, cô không có cách nào đối mặt với Phó Dẫn Tu.
Cô không biết Phó Dẫn Tu sẽ có thái độ gì, nhưng chuyện này đối với hai người họ mà nói đều là một sự giày vò quá lớn. Không thể buông bỏ nhau, nhưng lại không thể đến gần nhau. Vậy chi bằng cứ để cô chết đi cho xong!
Ban đầu nhân lúc Phó Nhân Kiệt không chú ý, Minh Ngữ Đồng len lén cho tay xuống dưới đệm, vơ tìm cây kéo. Chính vào lúc Phó Nhân Kiệt vì nụ cười của cô mà hơi sững người, Minh Ngữ Đồng cắn chặt răng, dốc hết sức đâm mũi kéo về phía cổ họng của ông ta. Ông ta hơi lách người sang một bên, nắm lấy mũi kéo của Minh Ngữ Đồng. Đầu gối của Minh Ngữ Đồng ra sức đá lên cao, nhưng vẫn không thể đá trúng như cô mong muốn. Để tránh đầu gối vừa tập kích sang của cô, cả người ông ta lùi về sau một chút. Đồng thời lại nắm lấy tóc của cô, kéo cả người Minh Ngữ Đồng lên.
Minh Ngữ Đồng cố chịu, dồn hết sự tập trung lên cây kéo. Phó Nhân Kiệt đang nắm chặt phần mũi kéo của cô, cô đang muốn đoạt lại. Hai cán kéo đang kẹp giữa mu bàn tay và gan bàn tay của cô, nhưng cô vẫn cắn răng, tay nắm chặt thành quả đấm, chết cũng không chịu buông. Mu bàn tay và gan bàn tay đều bị siết đến bầm đỏ, phần da trên mu bàn tay cũng bị siết đến rách da. Minh Ngữ Đồng đau đến mức nước mắt cũng từ hốc mắt trào ra, nhưng vẫn không buông tay. Cô cắn chặt khớp hàm, dùng hết tất cả sức lực của mình để vặn cổ tay. Mũi kéo rạch một đường tóe máu trong lòng bàn tay Phó Nhân Kiệt.
Phó Nhân Kiệt không ngờ lại có thể bị Minh Ngữ Đồng làm bị thương.
“Cô muốn chết à?”
Nhân lúc sức lực trên tay ông ta đang thả lỏng, Minh Ngữ Đồng xoay mũi kéo sắc nhọn chĩa thẳng vào mình. Vừa rồi không gϊếŧ được Phó Nhân Kiệt, giờ xem như không còn cơ hội nữa.
Lúc này, cửa đột nhiên bị đẩy ra. Phó Nhân Kiệt cũng không còn tâm trí để ý đến Minh Ngữ Đồng, liền quay đầu nhìn sang, phát hiện hóa ra là Đổng Thu Thực.
“Bà làm gì vậy?”
“Tôi làm gì à?” Đổng Thu Thực cười lạnh, “Bảo ông đến đối phó với Minh Ngữ Đồng, chứ không phải bảo ông đến đây thấy sắc nổi lòng tham! Ông mau từ bỏ ý định đó cho tôi. Tôi đang ở đây mà ông dám à? Bình thường ông tìm tình nhân, tôi cũng không thèm để ý, nhưng lúc này ông còn nghĩ đến chuyện này, ông đúng là hết thuốc chữa mà!”
Phó Nhân Kiệt tức giận hừ lạnh một tiếng, cũng không tiến đến gần Minh Ngữ Đồng nữa.
Minh Ngữ Đồng thầm thở phào nhẹ nhõm, cô biết bản thân xem như thoát được một kiếp nạn rồi. Nhưng cô vẫn không dám lơ là, vẫn nắm chặt kéo chĩa vào mình.
“Hồ ly tinh, hai cha con cũng có thể dụ dỗ được, cô tự hào lắm sao?” Đổng Thu Thực quay sang quát Minh Ngữ Đồng.
“Hai người cút ra ngoài hết đi!”
Hai người này cho dù là ba mẹ của Phó Dẫn Tu đều không đáng để cô tôn trọng.
“Bây giờ cô còn chưa làm rõ tình trạng của mình sao? Lại dám ra lệnh cho chúng tôi?” Đổng Thu Thực châm biếm nói.
“Chẳng phải hai người muốn lấy tôi ra uy hϊếp Phó Dẫn Tu sao? Nghe nói Phó Dẫn Tu đã bắt mẹ của con trai Phó Nhân Kiệt? Hai người rất khó có con, nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có một đứa, rất muốn đón cô ta trở về, bảo đảm đứa bé cũng bình an vô sự không phải sao?” Minh Ngữ Đồng nắm chặt mũi kéo nói.
Đổng Thu Thực không nói gì.
Minh Ngữ Đồng căng thẳng, âm thanh hô hấp cũng lớn hơn một chút, “Tốt nhất hai người nên đảm bảo tôi không sao, bằng không, đứa bé đó chưa ra đời e rằng cũng không giữ được. Hai người đã lớn tuổi như vậy rồi, muốn có thêm một đứa khác không phải chuyện dễ.”
Điểm này Phó Nhân Kiệt và Đổng Thu Thực thật sự đã biết quá rõ. Đến cả các tình nhân của Phó Nhân Kiệt cũng chẳng có ai có thể thành công mang thai, tất cả là vì tỷ lệ sinh tồn t*ng trùng của Phó Nhân Kiệt quá thấp. Bọn họ để Lục Tiểu Uyển thành công mang thai, cũng đã phải trả một cái giá cực lớn rồi. Thời gian trước không biết đã thất bại bao nhiêu lần. Nếu làm thêm một lần nữa, khả năng thành công sẽ càng thấp.
“Ra ngoài!” Minh Ngữ Đồng hét, “Cả hai người đều ra ngoài!”
Phó Nhân Kiệt tức giận, khóe miệng cũng không ngừng giật giật.
“Bằng không tôi sẽ tự đâm chết mình ở đây. Tôi chết rồi, Phó Dẫn Tu chắc chắn sẽ không giữ lại con của hai người. Tôi có chết cũng sẽ không làm liên lụy anh ấy, hai người tự xem đi.”
Hết cách, Phó Nhân Kiệt và Đổng Thu Thực cũng đành phải ra ngoài. Họ người ở lại đây trông chừng, tuyệt đối không thể để Minh Ngữ Đồng xảy ra chuyện.
“Đều tại bà!” Phó Nhân Kiệt oán trách Đổng Thu Thực, “Nếu không phải bà đột nhiên xông vào, tôi đã có thể giành lấy cây kéo trong tay cô ta, bây giờ có đến lượt cô ta uy hϊếp chúng ta không?”
“Ha!” Đổng Thu Thực quay lại chế giễu, “Nếu không phải ông có ý bẩn thỉu, sao có thể cho Minh Ngữ Đồng cơ hội đó chứ? Tôi cảnh cáo ông, Phó Nhân Kiệt, ông ở bên ngoài chơi bời phụ nữ thế nào cũng được, tôi chưa từng quan tâm. Nhưng ông không thể chơi bời ngay trước mắt tôi! Bình thường mấy người phụ nữ đó của ông, ở trước mặt tôi diễu võ dương oai, không xem tôi ra gì, tôi cũng đã nhịn. Nhưng vào lúc này thì không được. ôi cũng có giới hạn của mình, tôi cần có sự tôn trọng nhất định!”
Nói xong, Đổng Thu Thực liền không thèm để ý đến Phó Nhân Kiệt nữa mà bước về phía Hà Nhược Di.
“Phu nhân.” Hà Nhược Di khó khăn lên tiếng.
Đổng Thu Thực liền vung một cái tát xuống, đánh vào mặt Hà Nhược Di, “Tiện nhân!”
Hà Nhược Di hoàn toàn không ngờ rằng những lời cô ta mắng Minh Ngữ Đồng, bây giờ Đổng Thu Thực lại trả lại cho cô ta.
***
Chung Thúy Chi dẫn theo Phúc Bảo, đã bóc được không ít hạt óc chó. Thấy thời gian không còn sớm, bà định đưa Phúc Bảo chuẩn bị về nhà. Bà không muốn ở lại phân xưởng nữa, bởi vì những lời mà mấy người đó nói có phần dạy hư trẻ con quá rồi.
Người đàn ông có sức lao động trong nhà, nếu không phải những lúc mùa màng bận rộn, thì sẽ ra ngoài tìm cách tìm việc gì đó cần sức lực để làm, tăng thêm một chút thu nhập cho gia đình.
“Cô gái trong nhà chị rốt cuộc là ai vậy, chị đã hỏi được chưa?” Thím Trương trong thôn hỏi.
“Cô ấy nói là nhà khảo sát địa chất.” Chung Thúy Chi trả lời đơn giản.